Chương 11 : Đáng sợ thuần túy sức mạnh.
" Tendo gia chủ, tôi thực sự không sao cả. Chỉ là lao lực quá độ thôi. "
Sau khi Tendo Kiku dẫn một cô bé khoảng sáu tuổi mà Lâm Vũ Trần chắc tám chín phần mười là Tendo Kisara đi để lại một mình hắn cùng Tendo Kikunojou trong thư phòng.
" Không ngài quá khiêm tốn rồi, Edogawa tiên sinh. Thú thật rằng tôi còn đôi chút cảm thấy mặc cảm vì không thể chiêu đãi ngài tốt hơn. "
Tendo Kikunojou có đôi chút hổ thẹn cười nói với Lâm Vũ Trần.
" Edogawa tiên sinh có lẽ không biết ngài đã cứu bao mạng người của Tokyo hôm qua đâu. Nói ngài là một anh hùng thực không phải là nói quá. "
Nghe Tendo Kikunojou thật tâm nói ra những lời này, Lâm Vũ Trần chỉ có thể im lặng.
Bản thân hắn thực không thấy mình là anh hùng ở điểm nào.
Những gì hắn làm đêm qua chẳng qua là vì nhiệm vụ của hệ thống.
Nếu như không có hắn tham dự, Tokyo khả năng cho vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Nói cho cùng thì đây cũng là quê nhà của nhân vật chính lớn lên.
Muốn bay màu ít ra cũng phải chờ nhân vật chính lớn lên để phát triển nhân vật đã.
Thứ hắn làm thuần túy là vì kiếm lợi cho bản thân.
Nếu không có nhiệm vụ ngẫu nhiên, Lâm Vũ Trần tối đa cũng sẽ chỉ bảo vệ Satomi Ren cái khí vận chi tử bé con này.
Một phần vì phần thưởng nhiệm vụ thứ nhất hắn cũng hoàn toàn vô lực, một phần vì hắn bản thân cũng quý trọng mạng sống của mình.
Bởi vậy nên hắn không thể nhận mình là anh hùng.
Chí ít, anh hùng thực sự trong mắt Lâm Vũ Trần là người không màng an nguy của mình mà ra tay cứu giúp người khác bất kể thế nào đi nữa.
" Anh hùng bản thân tôi không dám nhận. Tôi chỉ làm hết khả năng của mình thôi. Vẫn có quá nhiều người mất đi do sự vô lực của chính tôi. "
Nhìn người trước mặt mình tự trách, Tendo Kikunojou không biết phải nói sao mới tốt.
Hắn có thể dũng cảm không màng tính mạng của mình mà chiến đấu.
Hắn có thể thiết huyết cùng chiến sĩ bên mình quyết tử giữ lấy phòng tuyến.
Chính hắn cũng tận mắt nhìn thấy Lâm Vũ Trần tay cầm trường thương như một tôn thần phật đồ sát giữa đàn Gastrea để lại vô số núi thây Gastrea rồi thần tốc di chuyển tới nơi tiếp theo.
Tendo Kikunojou không nói sai.
Với những người không ngại tính mạng chiến đấu bảo vệ phòng tuyến cùng những người hắn thấy thân ảnh thoáng qua của Lâm Vũ Trần, thứ họ thấy là một người như chiến thần đơn thân đồ sát Gastrea.
Thế nhưng với Lâm Vũ Trần, hắn chỉ thấy mình chậm chân không thể cứu được những người đã m·ất m·ạng trước mắt hắn mà hắn không kịp cứu giúp.
Hắn chỉ biết cầm ngọn thương trên tay rồi g·iết từng con Gastrea một mà thôi.
" Tendo gia chủ, ông chắc cũng nghe quý ngài Seitenshi nói mục đích tôi đến đây hôm nay là gì rồi nhỉ. "
" Vâng, tôi quả thực nghe Seitenshi đại nhân nhắc qua. Thế nhưng tôi có một điều bản thân tôi thấy khó hiểu. "
" Xin ông cứ tự nhiên hỏi. "
" Vì sao Edogawa tiên sinh lại cần nhà Tendo dạy võ thuật cho mình ? Theo tôi thấy thì bản thân ngài cũng không phải là không biết võ thuật. "
Tendo Kikunojou thực sự khó hiểu điều này.
Nếu Lâm Vũ Trần yêu cầu tài phú, quyền lực hay thứ gì đó có giá trị, Tendo Kikunojou hoàn toàn có thể hiểu được động cơ của hắn.
Thế nhưng võ học nhà Tendo ? Với một người sở hữu sức mạnh như thần mình trước mặt thực cần thiết sao ?
" Thực không giấu diếm gì ông, Tendo gia chủ. Ngày hôm qua là lần đầu tiên trong đời tôi cầm v·ũ k·hí trên tay. Trước đó nói tôi là một thư sinh trói gà không chặt cũng không sai. "
Có sai thì cũng chỉ thi thoảng bị cái tăng động nhà biên lôi đi luyện võ thôi.
Nói thầm một câu này, Lâm Vũ Trần cũng không nói tiếp.
Dù sao hắn cùng Tendo Kikunojou cũng không có cùng bao nhiêu cái chủ đề cùng chung nhận thức để mà bàn tán với nhau.
" Ngài thực sự không nói đùa ư ? "
Tendo Kikunojou cảm thấy đôi chút khó tin.
Một cái tay chói gà không chặt người thực có thể một tay đồ diệt Gastrea của cả một thành tới tận mức trặm dặm xung quanh không còn một con Gastrea ?
" Hoàn toàn không. Nếu không tin thì ngài có thể thử. Chỉ là tôi khuyên ngài dừng bắt tôi bồi thường thiệt hại gì. "
" Nếu vậy thì mong Edogawa tiên sinh cùng ta ra võ đường một chút. "
Cùng Tendo Kikunojou đi đến một cái mảnh sân tương đối rộng rãi, Lâm Vũ Trần đánh giá xung quanh một chút.
Thật may mắn làm sao.
Lâm Vũ Trần tự nhủ.
Dù sao chốc lát hắn không giữ kịp sức cũng không cần lo vô ý làm sập cái gì.
Ừm, chắc là thế.
" Edogawa tiên sinh, không biết là ngài tự tin sử dụng thứ gì nhất ? "
Tendo Kikunojou chỉ vào một giá binh khí luyện tập để Lâm Vũ Trần tùy ý chọn.
" Năm đấm đi. Làm hỏng v·ũ k·hí nhà người, tôi thực đền không nổi. "
Với câu trả lời của Lâm Vũ Trần, Tendo Kikunojou có chút ngạc nhiên.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì khi nhìn thấy Lâm Vũ Trần đồ sát Gastrea, trên tay hắn rõ ràng đang cầm một v·ũ k·hí như thương.
" Nếu vậy thì xin mời ngài, Edogawa tiên sinh. "
Tendo Kikunojou ra thủ thế rồi đúng một bên quan sát.
Nói hắn không tò mò Lâm Vũ Trần trình độ võ nghệ tới đâu là nói dối.
Tuy tận mắt nhìn thấy hắn đồ sát Gastrea nhưng khi đó Lâm Vũ Trần như một cơn cuống phong phóng qua làm hắn ngoài để ý một cái dung mạo hết sức trẻ tuổi ra cũng không thể nhìn kỹ được động tác.
" Mong ông không chê cười, Tendo gia chủ. "
Đứng trước bao cát, Lâm Vũ Trần không ngừng hình dung mấy cái cú đấm hắn nhìn trong phim.
Ừm, cả có ích gì cả.
" Đấm bừa đi. "
Tendo Kikunojou tập trung phân tích từng cái cử động của Lâm Vũ Trần.
Trăm ngàn lỗ hổng.
Đó là những gì hắn thấy.
Nếu như giờ phút này, Tendo Kikunojou nguyện ý hắn có trăm cách tiếp cận Lâm Vũ trần.
Dù không khiến Lâm Vũ Trần m·ất m·ạng cũng có thể làm hắn b·ị t·hương nghiêm trọng mất khả năng chiến đầu.
Lâm Vũ Trần vung một nắm đấm về phía bao cát.
Nếu so với những cái d·u c·ôn ngoài đường, nắm đấm này nhanh.
Nhưng với một cái người cả đời nghiên cứu võ học trong một gia đình võ đạo bề dày lịch sử lâu đời, nắm đấm này thực không bằng mấy cái đứa trẻ nô đùa.
Tendo Kikunojou vừa nghĩ thế xong nắm đấm của Lâm Vũ Trần đã chạm tới bao cát.
Một v·ụ n·ổ vang lên làm chấn động toàn bộ biệt phủ nhà Tendo.
" Xin lỗi ngài, Tendo gia chủ. Có vẻ như tôi lỡ làm hỏng tường nhà ngài rồi. Ngài sẽ không bắt đền tôi chứ ? "
Lâm Vũ Trần nhìn bức tường phía đối diện sân luyện võ đã biến thành một đống gạch vụn, hắn không khỏi có chút chột dạ nhìn Tendo Kikunojou.
Mà Tendo Kikunojou lúc này mắt trợn tròn vo nhìn hắn.
" Edogawa tiên sinh ? Ngài vừa rồi dùng bí kĩ gì vậy ? "
" Nếu tôi nói mình thực sự chỉ đấm một cú rất bình thường, ông sẽ tin chứ, Tendo gia chủ ? "
Vào giây phút này, Tendo Kikunojou đã hiểu vì sao Lâm Vũ Trần lại ra đều kiện cho Seitenshi Kikushiro tìm cho hắn mọt cái người dạy võ làm điều kiện hợp tác.
Giống như hắn toàn lực có thể đấm hỏng một cánh cửa được gia cố.
Nếu như hắn không thể kiểu soát được cái sức mạnh đó thì hắn không gì một con dã thú hoang dại có thể vô ý làm tổn thương, thậm chi lấy mạng bao nhiêu người.
Lâm Vũ Trần lúc này chính là một người không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình.
Chẳng qua thứ sức mạnh mà hắn cần kiểu soát thực sự là một thứ sức mạnh mà một người bình thường vốn không cách nào đạt được.
" Tendo gia chủ, giờ ông đã hiểu lý do vì sao chưa ? "
" Edogawa tiên sinh, ngài thực sự làm khó ta rồi. Ta chỉ có thể nói là mình sẽ nỗ lực. "
" Nếu vậy thì cám ơn ông nhiều rồi, Tendo gia chủ. Từ giờ mong ông cùng gia đình chăm sóc thường xuyên. "