Chương 4: Thức Tỉnh!
Chương 4: Thức Tỉnh!
Trong lúc nói chuyện với Kuribayashi thì hắn cũng đã nhiều lần kiểm tra coi bản thân có đạt điều kiện kích hoạt hệ thống gì không, thì y hệt lần trước không có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ như cách này không được vậy thì...
Đánh Quái Thăng Cấp?
-+-+-+-
Ở một cửa hàng thú cưng.
10h 00' AM
Như thường lệ Fumihito dọn dẹp cửa hằng thú cưng của minh, thì đã đón tiếp một vị khách 'hơi' lạ.
Ban đầu trong khá giống người già, nhìn gần mới thấy vẻ ngoài toát lên khí chất của một ông chú U40, dáng dấp rất giống mấy nhân viên công sở làm việc thâu đêm.
Fumihito vẫn đón tiếp nồng hậu, không kì thị điều gì vì suốt thời gian đi làm, những người giống như thế này anh đã gặp nhiều.
" Thưa quý khách, anh cần thứ gì? Ở đây chúng ta có các loại thú cưng nổi tiếng, thân thiện và quan trọng hết là dễ nuôi miễn là anh có đủ tiền mua thức ăn! " Fumihito giới thiệu.
" À nhà tôi đã có thức ăn nên chỉ cần một bé mèo là được! " Ashako trả lời.
" Vậy thì để tôi dẫn anh đi anh đi đến quầy hàng số ba" nói rồi câu nhân viên dẫn hắn đi.
" Tôi chọn con mèo này" Ashako chỉ con mèo và nói.
" Lựa chọn tốt đấy thưa anh, đây là giống mèo Golden, chúng khá lười vận động nên không khó để chúng ta bắt gặp các bé Golden béo núc ních, nên không lo việc chúng sẽ p·há h·oại đồ đạc trong gia đình nên chúng sẽ phù hợp với anh. " Fumihito híp mắt nhìn một chút ashako như:
Đoán đúng rồi phải không? ~
Đoán đúng rồi! Nhưng không phải để nuôi ಠ_ಠ.
" Được rồi, tôi có việc gấp nên không nói nhiều, nên tôi sẽ lấy con này"
" Vâng, chúc quý khách một ngày tốt lành! "
-+-+-+-
Một con hẻm nào đó...
3h 24' PM
"Meow... Meow "
" Chú mày có biết sao không? Ngày từ lúc tao suy nghĩ đến việc g·iết một con vật sẽ thật dễ dàng như đạp c·hết một con kiến
nhưng không, bây giờ tao thấy nó thật khó khăn, mày là một sinh vật bậc cao hơn nhiều so với lũ kiến, mày có trí tuệ, mày biết yêu thương, thù hận, nhưng tao xin lỗi "
Nếu mày không c·hết thì tao cũng không thể sống, cho dù biết nếu mày c·hết thì tao cũng có sống không?
Meow...? ( Đang làm gì thế? )
Chỉ thấy hắn đang dùng một tảng đá có ý định hạ sát chú mèo con tội nghiệp này.
Nhưng... Cũng không biết là hắn xui hay Bé Golden hên nữa...
"Này! Ông chú kia! " Một người phụ nữ lao tới chộp lấy bé mèo Golden đi ra xa rồi bảo Ashako:
" Ông chú đang làm gì thế? Đã lớn tuổi còn đi h·ành h·ạ động vật hả? "
Mặc dù nghe cô gái nói rất dõng dạc nhưng trên thực tế cơ thể lại run như cấy sấy vì sợ gặp phải cuồng s·át n·hân.
Vì bé mèo Golden dễ thương như thế sao lại xuống tay được...!
Ashako có chút bối rối đành lôi ra cái cớ: " À, không phải đâu do ở nhà đó nó lười vận động quá nên tôi sợ nó béo phì, nên định doạ nó để vận động một chút! " Nhưng mặt bỗng sầm lại như khó tiêu vì:
"Ah... Giới trẻ thời nay sao cứ nhìn ngoại hình mà đoán tuổi thế này? " Thủ thỉ một mình như tên tự kỉ.
Cái này... Bệnh viện tâm thần người?
Nhưng mà không giống lắm: "Không được! Golden vốn dĩ là giống mèo ngoan hiền nên không vận động là đều đương nhiên! Mà tôi thấy ông chú nên tỉnh táo lại thì hơn! "
Tỉnh táo...
Tỉnh táo lại...
Bỗng chợt mắt hắn trợn to ra, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, gồng lên từng tia máu, liên tục nhìn quanh như định làm gì đó.
Binh ~
" Này, này... Ông chú có bị sao không đó? " Cô chưa kịp hiểu tình huống gì xảy ra thì đã thấy hắn tự đâm đầu vào cột điện trong chả khác gì mấy người đang tìm cách t·ự t·ử.
Lúc này phần trán của hắn không như trong tưởng tượng chảy máu ồ ạt mà tróc một phần da, máu từ mao mạch chảy ra từ từ trán nhưng cái đó không phải điều cần quan tâm.
Lúc này 'Hắn' tức Duy Khang đã mới thực sự làm chủ lại bản thân.
Suốt những thời gian qua bản thân hắn đã bị ý thức của tiền thân ảnh hưởng tới chính mình tới lúc nào không hay.
Hắn nhớ rõ bản thân lúc trước là một cái trọng tình trọng nghĩa người sẽ không vì khó khăn mà coi rẻ kẻ khác, ấy mà bây giờ hắn đang làm trái lại với 'nguyên tắc' của mình.
Chứng tỏ không nên khinh thường ý chí của bất kì ai cho dù người đó là một kẻ sắp c·hết.
" Ông chú! Ông chú? Có nghe tôi nói không? " Thấy hắn im lặng nãy giờ, cô có chút nghi ngờ hắn đ·ã c·hết, nên đành phải kêu liên tục.
" Haizz" thở dài một hơi, hắn nói: " À, tôi không sao, cô có thể gọi tôi là Du- là Ashako" Suy nghĩ một chút Duy Khang vẫn sử dụng tên ở thế giới này, dù sao bản thân là người Nhật mà tên Việt có hơi lạ.
Có lẽ trực tiếp hỏi tên người khác có chút bất lịch sử nên hắn hỏi theo kiểu của một người quen: "Tôi là một người lính, xin hỏi thưa quý cô, tôi có thể hỏi tên cô không? ".
Quý, quý, quý cô???
Nhưng cách chào này thật quen thuộc... Giống hệt cách khi trước của Itami-senpai.
Mà khoang đã, ông chú này là một quân nhân? Có lẽ là thương binh liệt sĩ bị tổn thương về tâm thần?
Cô gái mặc dù ngại ngùng nhưng vẫn trả lời:" Tên của tôi là Aoi Risa! "
" Tên đẹp đấy thưa quý cô, nhưng giờ tôi phải đi đây "
" Khoang đã ông chú! Vậy còn bé mèo Golden? "
" Tôi... Có vẻ không thích hợp làm chủ nhân nó " Nhìn thấy bé mèo Golden thè lưỡi liếm Rise, Duy Khang chỉ cảm thán cho sự may mắn của bé mèo và nói: " Quý cô Rise, cô thích hợp làm chủ của nó hơn tôi nhiều! "
Nói rồi hắn nhanh chóng bước ra khỏi con hẻm tăm tối tương tự như cách hắn lấy lại sự tỉnh táo, tìm lại "Chính Mình".
Bỗng chợt hắn nghe thấy tiếng gọi của Rise: " Tôi có một người bạn tên là Youji Itami! Anh ấy cũng là một quân nhân nên sẽ có thể giúp được ông chú! "
" Cảm ơn, đây coi như là giá tiền của Golden nhá " Cũng như cảm ơn cô đã giúp ta tỉnh tảo lại.
" Vâng! Mà tên của nó là gì thưa chú? "
" Tadwoys, thưa cô Rise! "
Âm thanh của Duy Khang vang lên cao dần thấp đi chứng tỏ hắn đã đi xa.
-+-+-+-
Tokyo Gate bridge.
9h 04' PM
Giờ... Làm gì đây?
Hắn đã dùng tạm một băng dán để cầm máu, hắn cũng không muốn c·hết vì bị nhiễm trùng.
Tình trạng bệnh vẫn như lúc trước không có gì cải thiện, cứ như thế này bản năng sinh tồn sẽ thúc đẩy bản thân làm bất cứ điều gì có ích cho bản thân.
Rì rào ~
Vì vu ~
Những đợt gió thổi qua cơ thể không mang một cái áo khoác làm hắn tê cả người.
Hắc Xì ~
Xui thật, không nghĩ tới đi lâu như vậy nên không mang theo áo khoác, chỉ mang theo một cái áo mỏng.
Đinh đinh đinh ~
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục làm hắn có hơi thấy phiền.
Nhìn thấy tên người gọi điện là ' Dì ' thì không hiểu tại hắn có chút cảm giác không lành.
Bật máy lên thì: "Alo, là cháu đó hả Ashako? " Giọng điệu khá giống mấy người hách dịch, lục lội từ trong kí ức thì hắn biết đây là lần liên lạc đầu tiền sau mười một năm không gặp người 'Dì' này.
" Vâng là cháu, Ashako, dì có chuyện gì không? " Dù có chút khó chịu nhưng hắn buộc vẫn phải trả lời.
Vì từ kí ức tiền thân cho thấy suốt những năm đại học, dượng đã lo hắn tiền học phí nên cũng không thể nể mặt mũi.
" À, không có gì đâu cháu, ta chỉ định bàn về việc kí ước chuyển tiền bảo hiểm sau khi cháu c·hết cho gia đình c-