Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tối Cường Phụ Thân

Chương 22: Thay đổi




Chương 22: Thay đổi

Chương 22: Thay đổi

" Đây. . .? "

Chuyện gì đã xảy ra. . .!?

Trước mắt Duy Khang là một cảnh tượng mà có lẽ hắn sẽ mãi mãi không thể quên được, tâm trí sẽ mãi khắc ghi thứ kinh khủng này.

Hình ảnh phản chiếu trong tròng mắt của hắn là một cảnh tượng kinh dị đối với hắn. Đôi mắt trắng bệch, đầu tóc bù xù như bị nắm một cách thô bạo, xương tay, chân của Kuribayashi như bị một vật gì đó tổn thương đến độ biến dạng.

Không, Duy khang càng nhìn càng cảm thấy là bị trực tiếp dùng tay bẻ gãy.

Hắn cảm thấy điều này thật khó tin, kí ức mà Duy khang chỉ nhớ bây giờ là cảnh tượng Kuribayashi đang "giày vò" hắn. Nhưng chỉ nhắm mắt rồi mở ra thì đã thấy cảnh tượng điên rồ hiện ra trước mắt.

Khi đang bàng hoàng về cảnh tượng trước mắt, một tiếng gọi xé lòng vang lên: " Kuribayashi-chan! "

Sau đó, một cô gái mặc bộ đồ quân y hối hả chạy lại chỗ Kuribayashi đang nằm.

Cô gái liên tục kiểm tra khắp mình Kuribayashi, rồi quay đầu nhìn hắn với ánh mắt rất khó tả.

Có mang theo một chút tức giận, u oán, nhưng cũng có. . . Kinh sợ?

Hoàn hồn trở lại, bấy giờ Duy Khang mới nhận ra đa số khán giả đều đang nhìn hắn với một ánh mắt rất giống cô gái này.

Duy Khang cảm giác có chút hoảng loạn, vì từ đám người đã phản ánh lên một ánh nhìn " ngươi là h·ung t·hủ ".

Suy nghĩ nát óc một hồi, Duy Khang nhận ra thời gian trước kia mình cũng đã từng không thể khống chế lời nói mà thốt ra một câu như kiểu " ta không phải là nhân loại " loại hình.

Đây chẳng lẽ là do hệ thống?

Hay là. . . Tàn hồn của Ashako Kagawa?

Cả hai lí do điều không hợp lí!

Tận mắt thấy h·ung t·hủ h·ành h·ạ Kuribayashi không toàn thây như đang suy nghĩ chuyện gì, Mari cảm thấy trong người như có một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt.

Bản thân Mari ngay từ đầu đã muốn dừng lại trận chiến ngay từ ban đầu, càng đến khi thấy đối phương tàn nhẫn bẻ gãy gót chân của Kuribayashi.



Nhưng trận chiến này vốn không phải tự nhiên mà có, cũng không đơn thuần là sự tức giận nhất thời của Kuribayashi mà nó còn để. . . Liếc nhìn vị trí Trung Tướng Hazama từng ngồi để quan sát trận đấu.

Nhưng giờ đây, ghế thì trống người thì không thấy đâu.

" Đi nhanh vậy ư? " Miệng thì thầm, chỉ thấy Mari đang định bế Kuribayashi lên thì nhận ra cân nặng của hậu bối này có hơi quá sức với mình.

Thấy đối phương có vẻ khá chật vật, Duy Khang mở lời với cô gái: " Tôi có thể đưa cổ đi "

Dù đang rất tức giận, nhưng Mari vẫn bình tĩnh trả lời hắn nhưng giọng trầm đi tỏ rõ thái độ với Duy Khang:

" Tôi là Trung Sĩ Mari Kurokawa, anh có thể gọi tôi là Mari "

Mari nói xong, cô cũng không muốn nhìn thấy mặt " h·ung t·hủ " lần nào nữa nên đã gấp gáp rời đi.

Đồng thời, với kinh nghiệm làm y tá của mình, không khó để cô nhận ra tình trạng hiện tại của Kuribayashi là vô cùng nghiêm trọng nên c·ấp c·ứu là việc nhanh chóng cần được thực hiện.

Và thậm chí nếu chậm trễ thêm bất kì giây phút nào nữa, cô không tưởng tượng được đến cảnh Kuribayashi sau khi tỉnh lại phát hiện ra tình trạng hiện tại của bản thân thì chuyện gì sẽ xảy ra đầu tin là điều cô không thể dự đoán được.

Thế là cô huýt sáo một tiếng, hai người mặc quân y đột nhiên từ đâu xuất hiện khiêng Kuribayashi đi khỏi sàn đấu bằng một cái cáng cứu thương.

Cả đều mang quân phục giống như Mari và điểm chung là tất cả đều là nam.

Khi cô định đi theo đoàn người để khỏi nơi này thì một tiếng gọi vang lên:

". . .Cho hỏi? " Là giọng nói của Duy Khang.

Mari khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đang nhìn sang cơ thể của Kuribayashi sắp được đưa đi.

Hắn một lần nữa nhìn đến cơ thể tàn tạ của Kuribayashi, thật không hiểu tâm lí của hắn bây giờ có vấn đề hay không mà hắn đã hỏi với giọng điệu:

" Mari Trung Sĩ, cô có thể nói cho tôi biết tình trạng cơ thể hiện tại của Kuribayashi-san là như thế nào không? "

Mari nghe thấy giọng điệu của Duy Khang thì đột nhiên dừng hẳn di chuyển, cơ thể cô run lên, cũng không biết là run vì sợ hãi hay đã tức giận đến độ không thể khống chế được hành động.

" Thiên Hoàng. . . Con người thật sự có thể vô tâm đến mức như thế nào? "

" Trong lời nói của hắn... Không tí nào là ăn năng hối cải sau những hành động đó ư? "



Mari không đáp lại câu hỏi của Duy Khang, vừa bước lại gần hắn vừa thì thầm trong miệng thứ gì đó.

Mắt thấy cô gái nhỏ miệng lẩm bẩm điều gì đó đi đến trước mặt của mình, Duy Khang mới thấy rõ được khuôn mặt của vị Trung Sĩ Hạng Nhất này.

Đồng thời hắn cũng thắc mắc vì sao cổ không trả lời câu hỏi của hắn.

Gần sát người, Duy Khang mới cảm nhận được khái niệm như thế nào là phụ nữ trong q·uân đ·ội, mãi từ khi bước vào nơi này thì hắn chỉ nhận biết Kuribayashi thường xuyên nên hay có lầm tưởng là con gái trong đây có chiều cao khá khiêm tốn.

Nhưng hắn đã lầm to - cô gái trước mắt đã làm hắn kinh ngạc bởi chiều cao ngang người mình - tức là đầu ngang đầu, với thị lực viễn siêu người thường, hắn có thể dám chắc cô gái này cao ngang mình.

Tiền thân trước kia không vận động gì nhiều lắm cộng với việc thức đêm nên hắn nghĩ chiều cao của mình cũng khá thấp.

Nhưng không ngờ là cao đến tận 1.7m, cùng với việc sử dụng tẩy tủy đan trước khi đã làm hắn nhảy từ chiều cao 1.7 đến tận 1.75!

Nhưng có vẻ hắn vẫn quá tầm thường trong mắt cô.

Quay trở lại với chuyện của Mari, cô gái ít nói từ đầu đến giờ vẫn không làm gì, cứ đứng im mãi ở trước mắt hắn.

Cô gái im có vẻ ngoài nổi bật với chiếc ruy bằng màu xanh dương cùng với đôi mắt màu dương nốt mà lại im lặng trong tình huống này thực sự làm hắn có một cảm giác gì đó rất là " lo ngại ".

Một bầu không khí đáng sợ vô hình toả ra lấy Mari là trung tâm khuếch tán.

Số lượng khán giả trên những chiếc ghế ngồi cũng đã " lượn " đi khá nhiều.

Khiến sự im lặng bao phủ toàn bộ nơi này.

Tưởng chừng như mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế thì đột nhiên Mari - người không làm gì nãy giờ rốt cục di chuyển

Đột nhiên, Mari nhìn thẳng vào mắt hắn và như chuẩn bị trước, cô gái dứt khoát dùng tay phải tán thẳng vào mặt hắn.

Có lẽ khi trước gặp phải trường hợp bị ăn tán vào mặt này thì Duy Khang có thể thoải mái tiếp nhận được, tương tự như hai lần trước kia, mà toàn bộ đều bị Kuribayashi cho ăn hành.

Nhưng, không hiểu sao khi hắn cảm nhận được bàn tay càng đến gần má hắn, thì một thứ cảm xúc tiêu cực kì lạ đột nhiên trỗi dậy trong tâm trí hắn.

Nguồn gốc cảm xúc này chả phải do sự lo lắng b·ị đ·au đớn vì mặt thể xác, cũng chả phải vì lo lắng bị mang tiếng bị con gái đánh.

Nó rất kì lạ. . . Cảm giác như kẻ trước mắt này không phải là một con người - mà một con sinh vật gì đó rất... Tởm lợm.



Mà sinh vật tởm lợm thường hay đi đôi với cụm từ " Sinh vật hạ đẳng ".

Cứ như thế, tâm trí nghĩ như thế nào thì hành động như thế đó, miệng phun ra hai chữ " hạ đẳng " mà có lẽ do Duy Khang nói quá nhỏ nên trong này ngoài trừ hắn ra thì hầu như không ai nghe được.

Không, Không phải, hình như vẫn có một người nghe được - đó chính Mari Kurokawa.

Cánh tay phải của Mari hiện giờ đã nhẹ nhõm bị Duy Khang tóm lại, trùng hợp thay ngay khi bị tóm thì cô cũng nghe thấy hạ đẳng hai chữ.

Bất giác, Mari cảm nhận được từng giọt mồ hôi hột chảy sau lưng và trên trán, ngay cả lạnh sống lưng - điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ khi hoàn thành khoá đào tạo của mình.

Có lẽ bởi vì quá gần nên cô không thể quan sát toàn cảnh, nhưng khán giả trên kia thì thấy rõ ràng rành mạch từng chi tiết.

Cảm nhận từ các chiều phía sẽ mang đến cái nhìn vấn đề hoàn toàn khác, và khán giả hiện đang nằm trong trường hợp trên.

Đối với Mari hiện giờ mà nói, Duy Khang chỉ là có biểu hiện hơi lạ mà thôi. Nhưng riêng khán giản thì lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

" A-ác ma Ashako lại tớ- " Chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy đồng bạn ngồi kế bên dùng tay bụm miệng hắn lại nói.

" Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cậu muốn c·hết sớm à? "

Dù hành động t·ấn c·ông Trung Sĩ Kuribayashi của Duy Khang rất tàn nhẫn nhưng chung quy hầu hết mọi người tháo chạy không tiếp tục xem thi đấu không phải là vì sợ hãi, mà là vì " thấy mà không thể làm gì " nguyên do.

Một số ở lại cũng chả phải vì có biến thái tâm lí, mà thật ra là vì. . . Nhiệm vụ cấp trên.

Hai anh chàng này được giao một nhiệm vụ rất quan trọng. . .

Anh vừa dùng tay bụm mồm lại đồng bạn được đội trưởng trao cho một chiếc camera, lúc đầu anh còn thắc mắc vì sao lại cần mang theo thứ này.

Thì ơn trời, anh ta cảm thấy thật may mắn vì đã kiên trì theo dõi trận đấu kh·iếp người này cho đến bây giờ.

Đồng thời, anh cũng hiểu được lí do tại sao mình được giao cho chiếc camera này.

Chứng kiến mọi sự việc, không hiểu tại sao anh ta lại nổi lên một ý tưởng điên rồ là đưa video phát sóng ngay trên truyền hình của đất nước?

Nghĩ đến sếp, hơn hết là " hung thần " còn ở ngay tại đây, anh lập tức vứt đi ý tưởng xàm xí của mình.

Nhưng, nếu có cơ hội anh nghĩ mình sẽ copy một bản để đem về nhà lưu niệm.

Quay lại nhìn cô nàng y tá Mari và hung thần đang giằng co, thân là một diễn viên quần chúng, anh nghĩ việc mình chỉ cần làm hiện giờ là an phận quay phim.

" Trong q·uân đ·ội Nhật Bản, không có bất kì hành động nào dư thừa, không có ý nghĩa cả. Mọi thứ đã sắp xếp sẵn cả rồi, ngươi chỉ việc chui đầu vào rọ là được "