Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tối Cường Phụ Thân

Chương 21: Chuyển biến




Chương 21: Chuyển biến

Chương 21: Chuyển biến

" . . . "

" Chúng ta đã cố giữ im lặng để có thể thưởng thức trận chiến ngàn năm có một này "

" Nhưng hình như, nó cũng bình thường như các trận đấu boxing trên tivi không kém là bao "

" Hả, cậu nói trận chiến này bình thường? "

" Không thấy đòn khoá cổ nguy hiểm đó sao? "

" Có thể tiễn bất kì ai về chầu ông bà, ấy vậy mà Thượng Sĩ Ashako vẫn không hề hấn gì.

Vậy mà cậu nói trận chiến này nhàm chán? Cậu không nghe hai người họ nói chuyện à. Rằng Siêu Thượng Sĩ Ashako vẫn chưa NGHIÊM TÚC! "

" A, xin lỗi, tôi nghĩ mình sẽ nghiêm túc hơn! " Nhìn thẳng Kuribayashi, Duy Khang suy nghĩ.

Nấm đấm vừa lao tới ngay mặt Kuribayashi, cô lập tức nhận ra cú đấm này không thể đỡ, vì thế cô lách người qua một bên, cú đá vừa tung ra chỉ là giả.

Tay phải giấu đằng sau lưng đột nhiên lao thẳng tới huyệt thái dương của Duy Khang.

Động tác rất gọn lẹ, mượt mà như đã tập luyện hàng ngàn lần, không hổ là Chuyên Gia Chiến Đấu Kuribayashi.

Nhưng, Duy Khang không né cú đấm đó, đứng đó hứng trọn cú đấm vào huyệt thái dương.

Chấn động truyền vào não qua thái dương tạo ra những cơn đau khủng kh·iếp.

Cắn chặt răng, Duy Khang chậm rãi nói:

" Trung Sĩ Kuribayashi. . . "

" Cô đang ở quá gần tôi! "

Tay còn lại của Duy Khang không phải vô dụng, nấm đấm lao thẳng tới bụng Kuribayashi, thấy tình hình nguy cấp, Kuribayashi chỉ kịp dùng tay còn lại che chắn.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Từ tay, Kuribayashi cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ như 10 quả tạ trồng chất lên nhau lao thẳng tới người.

Lực truyền vào tay theo quán tính đẩy Kuribayashi ra xa.

Kuribayashi cảm nhận được cánh tay của mình bây giờ đau đến độ muốn biến dạng.

" Ra. . . " Ngồi dậy, Kuribayashi xem xét cánh tay của mình, cô nhìn Duy Khang " Đây chính là sức mạnh của anh đây sao? "

" Như một con quái vật ấy nhỉ? " Nói xong, Kuribayashi nghe thấy tiếng la hét ồn ào của khán giả trên khán đài.

" Cái gì, vậy mà có thể đẩy một người ra xa như vậy chỉ với một cú đấm? "

" Phim viễn tưởng hả trời ơi! "



" Thượng Sĩ Ashako, thưa ngài nhận em làm đệ tử! "

Sau đó, là tiếng quát của Trung Tướng Hazama qua micro: " Trật tự! "

Bầu không khí ồn ào lặng im đi, Trung Tướng Hazama mắt nhìn Kuribayashi suy nghĩ trong lòng:

" Trung Sĩ Kuribayashi có vẻ cũng như nhận ra một điều rằng, hắn là tồn tại mà người thường không thể chiến thắng "

" Thế nhưng, Chuyên Gia Chiến Đấu cũng không phải danh hiệu rớt từ trên trời rơi xuống! "

Kuribayashi thấy tình hình như thế cũng không lãng phí thời gian nữa, ánh mắt nhìn chăm chú Duy Khang, một lần nữa cô gái lại lao thẳng tới hắn để ở thế chủ động.

Duy Khang cũng nhận ra nên cũng sẵn sàng đáp trả đòn t·ấn c·ông của Kuribayashi.

Nhưng lần này, nó khác. Kuribayashi liên tục t·ấn c·ông dồn dập, đấm, đá liên tục vào các yếu điểm của hắn.

Thái dương, xương sườn, mạn sườn, sau gáy, họng, mắt, khớp chân, tay đều bị nhắm tới.

Hiển nhiên, với tốc độ cùng sức mạnh ấy thì Duy Khang có thể dễ dàng chặn các đòn đánh và phản công lại.

Nhưng nếu như vậy thì tại sao hắn lại có vẻ khá chật vật?

Vì mỗi lần hắn tung ra một cú thật mạnh đấm hay đá đều bị Kuribayashi có kinh nghiệm chiến đấu cực cao dự đoán hết ý đồ và hoá giải các đòn đánh.

Có thể ví Kuribayashi như một cái cối xay nước, còn Duy Khang là một dòng nước chảy siết.

Dòng nước chảy càng càng mạnh thì cối xay nước càng tạo ra nguồn động càng mạnh.

Hiển nhiên, sau mỗi lần hoá giải được đòn đánh, đi kèm với đó sẽ là một cú đánh thốn tận ruột vào điểm yếu.

Lần đầu tiên kể từ khi đạt tới Bán Chiến Sĩ cảnh giới, Duy Khang cảm nhận được thử thách trong chiến đấu.

Nó khó khăn hơn nhiều so với việc chiến đấu với cả một đội quân.

Hiển nhiên, cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này là nắm được quy luật hoạt động của cái cối xay nước này.

Mà cũng tất nhiên con người không thể nào so sánh với một cổ máy, tuy có lợi thế hơn là cối xay nước hoạt động vô hạn nhưng chuyển động đơn giản dễ bị đoán được quy luật, ngược lại, tuy bị hạn chế về thể lực, nhưng thứ Kuribayashi có lại là khả năng chiến đấu cừ khôi.

Duy Khang không nhớ rõ cô gái này đã sử dụng bao nhiêu cách chiến đấu rồi.

Khoang hãy nói việc đó, giờ đây trên người Duy Khang chỉ cảm thấy những cơn đau đớn khủng kh·iếp.

Như dồn vào đường cùng, Duy Khang tung một cú đấm bằng tay phải mang theo sự bất lực vào người Kuribayashi.

Thấy được cơ hội, Kuribayashi hai tay chụp lấy hắn cánh tay phải, chân phải Kuribayashi lấy làm điểm tựa, người nghiên về phía sau, tay eo phát lực.

Thấy được cảnh tượng quen thuộc, không thể làm gì khác ngoài việc Duy Khang nhìn mình bị ném lên không trung, rồi bị vật xuống đất.

Rầm ~



Cả người thân mật v·a c·hạm với mặt đất làm đầu óc Duy Khang không khỏi choáng váng.

Duy Khang nằm im, và thật sự hắn đang vẫn nằm im tại chỗ đó vài giây.

" Kết thúc rồi sao. . . ? " Phải, nên kết thúc thôi, trận chiến này cũng chả có ý nghĩa gì.

" Kết thúc? Anh đang nói cái quái gì vậy, Ashako Thượng Sĩ! " Chỉ thấy, Kuribayashi hậm hực đi lại chỗ hắn đang nằm, bàn chân phải của Kuribayashi như xâu xé nhấn mạnh vào chân hắn.

" Đ-đau Kuribayashi Trung Sĩ! "

Nghe thấy Duy Khang nói như vậy, Kuribayashi càng đè mạnh vào chân hắn, nói:

" Anh đang đùa với tôi à? Chúng ta đang CHIẾN ĐẤU chứ không phải là chơi nhà chồi! "

" Mau đứng dậy đi, biểu hiện của anh làm tôi quá thất vọng! "

" Anh mà như vậy thì làm gì xứng danh hiệu Anh Hùng của Ginza? "

" Tôi ghét nhất là những kẻ có khả năng không xứng với chức danh của mình! "

Itami đang ở chiến trường sau khi hoàn thành chặn đứng thành công cuộc t·ấn c·ông thứ hai của quân địch:

Hắc xì ~

Có ai đang nhớ nhung chăng?

Không thể nào ~

" Chuyện gì, Trung Uý Itami? "

" Không, chỉ là tôi thắc mắc q·uân đ·ội mà chúng ta đối đấu là cái thể loại gì? "

Cầm trên tay một khẩu súng trường có thiết kế vào những thế kỉ 20, Itami cảm thấy rất hiếu kì về đất nước ở dị giới này.

" Uhm. . . Tại sao lại có cảm giác sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng nếu không xem trận đấu? "

-+-+-+-

Hồng hộc ~

Cái cảm giác gì thế này!?

Khi đang "giày vò" Duy Khang thì đột nhiên Kuribayashi cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, khí tức có thể miểu sát cô trong chốc lát.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy? "

" Không biết nữa, chỉ thấy Kuribayashi Trung Sĩ đột nhiên chạy thoát khỏi nơi Thượng Sĩ Ashako đang nằm "

Chỉ thấy, Duy Khang chậm rãi đứng lên, đôi mắt đã nhắm đi từ khi nào, đột mở ra nhìn thẳng Kuribayashi với ánh mắt khá là. . . Kì lạ?

Cái cảm giác mà Kuribayashi cảm nhận được khi ấy. . . Như thể, Duy Khang đã không còn là " con người ".

Bầu không khi trở nên tĩnh lặng đi, khán giả trên đài không còn hô réo, ngay cả cô gái cũng im lặng hẳn đi. Chỉ còn lại tiếng thở dốc của Kuribayashi.



Loạng choạng bước lại gần cô gái, Duy Khang càng ngày tăng lên tốc độ, bước chân chuyển từ đi bộ sang chạy bộ, cuối cùng là cấm đầu chạy về phía Kuribayashi.

Khán giả trên khán đài ban đầu còn thấy rõ từng bước chuyển động của hắn, nhưng dần dà, trong tầm nhìn của họ, Duy Khang từ một bóng người rõ ràng nhanh đến mức biến thành " tàn ảnh ".

Bấy giờ, Kuribayashi cả người như đang run rẩy cả lên, nhưng cô không biết mình run rẩy vì sự hưng phấn muốn chiến đấu hay sự sợ hãi trước một kẻ địch như này.

Nhưng tỉ lệ cao là hưng phấn. . .

Dẹp sự run rẩy sang một bên, Kuribayashi bắt đầu phán đoán ra hướng đánh của đối phương.

Trái?

Phải?

Hay thậm chí là từ phía trên, dưới?

Vù vù ~

Bởi tốc độ vượt qua cả âm thanh xé toạt cả không khí của Duy Khang, âm thanh không khí như nổ tung quanh thính giác, vì thế cô gái đã đoán được hướng t·ấn c·ông của hắn.

" Đó chính là. . . bên Trái! "

Nhận ra tốc độ khủng kh·iếp của đối phương, Kuribayashi biết mình không thể sử dụng kỹ thuật kia giống như các đòn t·ấn c·ông trước kia.

Vì thế, cô đành giơ cả hai tay chống đỡ yếu điểm. Cũng may, không biết giờ Duy Khang có tỉnh táo hay không, mà hắn không quan tâm việc đó.

Nấm đấm tung ra, một cự lực mạnh mẽ tác động lên hai cánh tay nhỏ nhắn của cô gái.

Tại ngay chỗ Duy Khang đang đứng, Oanh một tiếng, Kuribayashi bị đẩy đi khá xa.

Thân hình Kuribayashi lộn nhào một vòng rồi nằm phơi ra.

Nhanh nhẹn nhảy hất một cái, cô gái đứng lên thành công. Kuribayashi chậm rãi xem xét tình huống đôi tay rồi đưa ra kết luận.

Cơn đau mang lại còn khủng kh·iếp hơn cả cú đấm lần trước, không chỉ vậy cánh tay đã hứng phải đòn đánh của Duy Khang trước đã phát ra một âm thanh kẻo kẹt.

Xoay xoay cánh tay của mình, Kuribayashi nhận ra một sự thật rằng, khi đánh nhau với Duy Khang trong trạng thái kì lạ hiện giờ thì khả năng cao là hao tổn tự thân 80% kẻ địch phế mất. . . Không có gì?

Khả năng di chuyển của hắn đột nhiên tăng cao một cách bất thường, miệng không nói không lời nào mà trực tiếp lao thẳng tới ra tay với cô.

" Vậy là. . . Từ đầu đến bây giờ, anh hiện tại mới thức sự sử dụng toàn bộ sức lực? "

Nói hết, bỗng nhiên Kuribayashi cảm nhận được sự nhục nhã đến tận cùng.

" Anh. . . ! " Không quan tâm đến cơn đau đang giày vò mình, Kuribayashi một lần nữa bước vào thế võ của mình.

Đôi lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó tỏ ra cực kì khó chịu hét lên:

" Vậy là từ đâu đến giờ anh chưa toàn lực chiến đấu với tôi!!! "

Không quan tâm đến chênh lệch sức mạnh của hai bên, cùng trạng thái kì lạ của Duy Khang.

Điều mà Kuribayashi muốn ngay bây giờ là. . . Một Ashako không toàn thây!