Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tối Cường Phụ Thân

Chương 17: Sắp có va chạm.




Chương 17: Sắp có va chạm.

Chương 17: Sắp có v·a c·hạm.

" Đ-đó là anh hùng Ginza! "

" Phải, là anh ta "

" Người đi chung với anh ấy là ai thế? "

" À, là Trung Uý Youji Itami, được phát trực tiếp trên sóng truyền hình, không nhớ hả cái tên này? "

" Xin lỗi, tôi không biết nhiều lắm về người này, dù sao vợ của tôi sau khi trở về từ cuộc b·ạo l·oạn thì đã coi anh ta như thần tượng! "

Hai anh lính liếc nhìn cậu ta một chút, thầm than thở: "Đúng là tên xui xẻo! "

" Ba tên đó. . . " Sally suy nghĩ trong đầu, tưởng tượng ra cách cho bọn hắn đánh cho lên bờ xuống ruộng.

" Này. . . Sally, ba đang mở kĩ năng nên biết hết những điều suy nghĩ của con nha "

" Nhưng. . . " Mặc dù chỉ có âm thanh truyền tới, nhưng Duy Khang vẫn tưởng tượng tới cảnh Sally phồng má vì bực tức.

Dạo gần đây, Duy Khang nhận ra tính chiếm hữu của Sally đột nhiên tăng cao, không chỉ thể hiện ở nữ nhân, nam nhân cô bé cũng hận nốt.

Đã có lần, cô bé đã trói hai người nữ lính, rồi nhốt lại trong một cái tủ.

Chỉ vì trong một lần, Sally nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cô gái nói về Duy Khang, đại khái có thể xem như cách nói về thần tượng.

Cũng may, trong lúc đùa giỡn với hắn cô bé không may nói ra trò đùa của mình, thế là không có cuộc m·ất t·ích bí ẩn nào cả.

Điều may mắn tiếp theo, khi "b·ắt c·óc" hai người, Sally xuất thủ quá nhanh gọn nên hai cô gái không thể thấy được mặt Sally, nên không làm lộ ra sự tồn tại của cô bé.

Bây giờ, dù đã "tự do" nhưng hai cô gái vẫn ngày đêm lo sợ, tưởng rằng kẻ bị ẩn kia sẽ một lần nữa bắt hai cô, trói, nhốt trong tủ.

" Ashako, Có chuyện gì sao? " Tiếng gọi vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Duy Khang.

" Thưa Trung Uý Itami, mời ngài nói "

" Nghe đây, tôi có một nhiệm vụ quan trọng cần giao cho anh, đó chính là đột nhập vào doanh trại của địch, quan sát v·ũ k·hí, sức mạnh tổng thể của quân địch, với thân thủ của anh thì việc này hẳn sẽ là dễ dàng, phải không? "

" Vâng "

" Được, vậy thì nhiệm vụ bắt đầu, chúc anh may mắn " nói xong, Itami móc từ đâu ra một quyển Doujin rồi ngồi uờn đọc thảnh thơi.

Liếc nhìn Itami, Duy Khang suy nghĩ:

" Không quá khó hiểu để biết lí do tại sao nhiệm vụ này lại xuất hiện, từ những v·ũ k·hí tàn dư ở Ginza, biết được quân địch có v·ũ k·hí tầm xa không hề tầm thường "

" Dù sao, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng là không thể bàn cải "



" Nhưng, nhiệm vụ này không đơn giản như vẻ bề ngoài "

Không biết được người đưa ra nhiệm vụ, rốt cục do Itami đưa ra nhiệm vụ, cấp trên đưa ra không thể đoán được.

Đây cũng có thể là chủ ý của Itami?

Xem ra, nhiệm vụ này phải thành thật làm mới được.

-+-+-+-

Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh nắng hoàng hôn đẹp làm sao, nhưng giờ Duy Khang không có tâm trạng thưởng thức.

Hắn hiện giờ đang ở trại đóng quân của kẻ địch, từ những gì quan sát được, Duy Khang phát hiện chỉ huy của quân địch đều đi về một túp liều.

Để tránh rút dây động rừng, Duy Khang không ngừng lợi dụng điểm mù các lính canh ở đây mà di chuyển, hầu hết lính ở đây đều trang bị một khẩu súng hoa mai dài, cũng một thanh kiếm không rõ chất liệu.

Trang bị họ mặc không như trong tưởng tượng nặng nề, bảo vệ toàn thân, ngược lại chỉ bảo vệ những nơi yếu hiểm, không khí ngược lại hoàn toàn với đội quân mà hắn phải đối mặt trong cuộc b·ạo l·oạn.

Tiếp tục lợi dụng sức nhảy, hắn nhẹ nhàng đi lên phần trên túp liều của đám chỉ huy. Đục một lỗ nhỏ qua lớp vải, hắn thấy tổng cộng có chín người hình như là quý tộc đang trò chuyện với nhau.

Ngoài ra còn có một tên lính, quỳ một chân, có vẻ là đang báo cáo chuyện gì đó, cùng hai tên lính canh bên trái, phải túp liều.

Trong đó, một lão quý tộc có bộ giáp đỏ đậm, đeo một cái bịt trên mắt trái, có vẻ như là người có uy tín trong nơi này.

Vì hầu hết mỗi khi có ai đó đang nên lên ý kiến, thì ông ta đều có lời trong cuộc trò chuyện.

Bầu khí của cuộc trò chuyện diễn ra khá kiềm nén, không quá suôn sẽ, cảm giác như bọn họ ra chiến trường không phải là ý của họ, mà là do ai đó cưỡng ép ra lệnh.

Thấy không hiểu được nội dung gì về cuộc trò chuyện, Duy Khang quyết định di chuyển sang các túp liều khác tìm kiếm thứ hữu ích.

Quả nhiên, trong một túp liều khá lớn phía tây trại đóng quân, có một số lượng khá lớn súng cối, tuy trông khá cổ, nhưng vẫn đủ để gây t·hương v·ong cho q·uân đ·ội Nhật Bản, nếu nó được đem ra để sử dụng.

Tiếp theo, là những khẩu súng khác biệt với đám lính bên ngoài, mặc dù không thể kiểm tra rõ chức năng súng, nhưng Duy Khang đã dùng máy ảnh để chụp lại thiết kế khẩu súng.

Suy nghĩ một hồi, Duy Khang cảm thấy nhiêu đó là chưa đủ để làm mật báo.

Nên đã nhanh chóng hạ gục một tên lính canh, lấy đi bộ giáp trên người.

Trước đó, Duy Khang có ý định tiễn tên lính canh lên chầu ông bà, nhưng thấy việc g·iết đối phương trong lúc b·ất t·ỉnh làm Duy Khang cảm thấy rất vô sỉ nên đành tha cho hắn.

Khi lục lội trên người tên lính, Duy Khang phát hiện ra một thứ khá thú vị là ống nhòm.

" Hèn chi, gần như không thấy tên nào đi lên nhìn tình hình, hoá ra là có thứ này "

Xoa xoa chiếc ống nhòm, bỏ vào chiếc balo sau lưng, mặc dù đã được chứng kiến ống nhòm hiện đại của q·uân đ·ội, nhưng chiếc ống nhòm cổ điển này vẫn rất hấp dẫn với Duy Khang.

Quay lại với bộ giáp. Ban đầu, Duy Khang định tung một cú đấm lên bộ giáp để kiểm tra sức phòng thủ, nhưng nghĩ đến bản thân cũng không phải xông lên chiến trường, nên đành đem bộ giáp không rõ chất liệu này về căn cứ.

Cầm lên bộ đàm chuyên dụng, Duy Khang nói với bên đầu dây bên kia:



" Nhiệm vụ hoàn thành "

" Anh có thể trở về, Ashako " Bên đầu dây truyền tới âm thanh lười biến của Itami.

" Khoang đã, sao một hồi dạo quanh đây thì thuộc hạ phát hiện ra số quân trú ở đây nằm ở khoảng ít nhất là 100.000 ở đây "

" Ầy, chuyện đó vốn dĩ không cần báo cáo, nhưng mà thôi, công sức đếm của anh cũng không thể uổng phí như thế, tôi sẽ báo lên cấp trên "

" Vâng "

Bỏ bộ đàm lại vào túi, sau một thời gian quanh quẩn khắp doanh trại thì hiện tại trời đã tối sầm.

" May mắn " Duy Khang thầm than.

Với thị lực, cảm nhận đẩy lên cực hạn loài người, việc Duy Khang cảm nhận được các vật thể xung quanh bóng tối vô cùng rõ ràng, nên có thể nói đây là lợi thế.

Tuy có thể dùng ống nhìn xuyên đêm, nhưng thứ đó quá cồng kềnh nên Duy Khang đã từ chối sử dụng.

Như một con báo đen nhanh nhẹn, Duy Khang thành công rời khỏi doanh trại của địch mà không bất kì ai phát hiện, việc tiếp theo cần làm là quay trở về căn cứ.

Tuy nhiên, Duy Khang chạy nhanh không phải là chỉ vì nhanh chóng trở về báo báo thông tin, mà còn. . .

Vì Sally, dù không phải là chung huyết thống với hắn, nhưng việc rời xa con bé trong thời gian này, lại làm trong lòng Duy Khang không ngừng lo lắng tình hình của Sally.

Mặc dù đã biết Sally với cảnh giới Chung Cực Chiến Sĩ, thì ngoài súng tỉa thì cô bé hầu như là vô địch trong cái căn cứ.

Nhưng lo lắng, là không giấu được.

Lo lắng hơn cả là đám lính hay bu theo hắn như thần tượng, kĩ năng [ Thần Giao Cách Cảm ] cũng có điểm yếu, đó là không thể liên lạc với khoảng cách xa người liên lạc.

Không hiểu sao, vắng âm thanh của Sally, Duy Khang cảm thấy rất nguy hiểm.

Nên. . . Điều cấp tốc hiện giờ là trở về.

Trở về. . . Nhanh nhất có thể!

-+-+-+-

Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, không có sương mù, thật là thời tiết thích hợp để đem quân ra đánh trận.

" Nhưng không phải là quân của ta " Duran, một công tước chư hầu suy nghĩ.

Liếc nhìn sang tên lính, Duran nói với hắn là mình sẽ nghe báo cáo.

Tên lính nói: "Báo cáo! Hai q·uân đ·ội là Alguna và Mudwan, tổng số binh lính là 10.000, và cả hai đều đang tiếp cận ngọn đồi ạ! "



Xem ra, định mệnh là không thể tránh khỏi sao?

Duran nhìn lên trời, nhớ lại bức thư mà hoàng đế đế chế gửi cho hắn.

" Có lẽ ngươi sẽ bất ngờ về chuyện này, nhưng, Duran, "Sư tử của gia tộc Erbe" một người sống già đời như ngươi cũng sẽ hiểu cuộc chiến này hoàn toàn chỉ là.

Cái cớ để ta thanh trừng những kẻ vô dụng, có ý định phản loạn, nhưng nếu ta quá lộ liễu thì đám chuột nhắt sẽ mãi chốn trong hang vĩnh viễn không ló ra ngoài ánh sáng "

" Thì trong tình huống này, ngươi có thể coi mình là một con chuột đầu đàn làm việc cho ta, dẫn dắt đám chuột nhắt ra ngoài, để ta bắt được bọn chúng.

Yên tâm, sau khi hoàn thành mục đích, nếu còn sống ngươi sẽ có cơ hội gặp một gia tộc Erbe hoàn toàn thừa hưởng sự bảo bộ tuyệt đối của hoàng đế bệ hạ ta! "

" Cuối cùng, ta chỉ mong trong lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ vẫn còn vẹn nguyên là một con chuột. . . "

Duran đã không ngừng đau đầu vì bức thư trong suốt thời gian ở doanh trại, nhưng cuối cùng, hắn vẫn chỉ là con người.

Nên đã chấp thuận theo bản năng của con người.

" Tôn sùng kẻ mạnh ".

" Ngài Duran. . .? " Thấy vị công tước có vẻ trầm mặt, tên lính thắc mắc hỏi.

" Không có gì, trước hết cứ để cho hai đội quân đó tiên phong trước đi, q·uân đ·ội chúng ta sẽ lựa chọn thời gian xuất hành sau "

" Vâng, như ý ngài " tên lính rút lui.

Một tên quý tộc trẻ tuổi không tham gia trận chiến thấy tinh thần của Duran có chút không ổn định, phái người mang tới một ly nước đưa cho hắn, nói:

" Duran, ngài đang lo lắng về trận chiến sao? "

"Ta chỉ đang nghĩ, nếu biết trước kết quả của một trận chiến thì tâm trạng sẽ như thế nào? " Nốc cạn ly nước, Duran không trả lời mà hỏi ngược lại.

" Là nhàm chán? Ha, có vẻ ngài rất tự tin trong trận chiến này! "

" Đế quốc chúng ta, sẽ luôn bất bại, chiến thắng mọi đối thủ cho dù kẻ đó có là người bên kia thế giới! "

Tên này. . . Có vẻ rất ngây thơ.

Đế quốc sẽ bại trận nhưng không phải là do quân thù quá mạnh, sẽ như thế nào nếu ngươi biết rằng nguồn gốc của đợt bại trận này lại là hoàng đế bệ hạ?

Tuy nhiên, sẽ không giờ có chuyện đó xảy ra, vì ngươi sẽ c·hết chiến trường.

Nhe miệng cười, Duran lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm cẩu cho ai đó lại không phải là một ý kiến tồi.

Trên đầu tên quý tộc như hiện một dấu chấm hỏi.

" Tại sao, ngài lại đột nhiên cười? "

" Sao nào, ta cười cũng không được à? "

" Không sao, thưa ngài " Thấy Duran có vẻ như đã hồi phục, quý tộc cũng rời đi.

Duran thấy cậu ta cũng khá tốt bụng, c·hết thì khá uổng, nên đã cầu mong, sẽ không ngu ngốc ở lại đương đầu.

Mong là vậy. . .