Chương 18: Tấn Công Rạng Sáng.
Chương 18: Tấn Công Rạng Sáng.
Tiếp nhận lấy phong thư, Ảnh Quân nói:
" Được rồi, lui đi "
" Vâng, thưa bệ hạ "
Lấy từ phông thư ra những bức ảnh có hai màu chủ đạo trắng đen.
Ánh Quân suy nghĩ trong đầu: " Thật may, trong lần rút lui về, ta có mang theo bảng thiết kế của các đồ vật hiện đại "
Chỉ tiếc, công nghệ cách mạng ở đây diễn ra quá nhanh, có phần thô sơ, nên vật thì cải tiến nhưng người thì chưa.
Cùng lắm chỉ làm được máy ảnh trắng đen cổ điển.
Nhưng nhiêu đó là đủ với tình hình hiện tại.
Lần lượt xem các bức ảnh được chụp qua góc nhìn từ trên cao, Ảnh Quân có thể thấy tên này quả thật làm theo chỉ lệnh của hắn, hiện giờ 10.000 quân đang đi lên làm chốt thí.
" Zorzal El Caesar xin cầu kiến! "
Đang suy nghĩ, âm thành từ ngoài cung điện truyền vào.
" Vào đi "
Bước vào là một chàng trai trẻ tuổi, có một thân hình cao lớn và vạm vỡ, mái tóc vàng, đôi mắt đỏ, trên người khoác áo sơ mi trắng.
Khuôn mặt có phần kiêu ngạo, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng chỉ là không biết người có thẳng không.
Nhưng, Ảnh Quân biết Caesar tuyệt không thể gọi là người.
" Ngươi đã học thuộc bảng cửu chương chưa mà đã bước vào đây gặp ta? "
" T-thưa cha, nó hơi khó! " Nghe đến bảng cửu chương, mặt Caesar nhăn nhó lên như gặp phải khắc tinh.
" Vậy thì, đánh thắng cùng lúc mười tên lính? "
" Cái đó, thì con tất nhiên làm được! " Trái ngược khi nãy, mặt Caesar trở nên hưng phấn, đôi mắt như viết lên hai chữ tự tin.
Lấy tay ôm mặt, Ảnh Quân bất đắc dĩ nói: " Tên này không phải người, vì hắn thiếu óc "
Cảm nhận được ánh mắt thất vọng của cha, Caesar không có thời gian quan tâm, vội nhớ lại chuyện quan trọng, hắn nói:
" Cha, nếu ngài để tên ngoại lai đó cưới ả đàn bà kia, thì chuyện thừa kế ngai vàng sẽ thuộc về ai? " Khác với vẻ mặt ngáo khi nãy, Caesar giờ đây trên mặt viết lên hai chữ quyền lực.
" Giờ đây, mới chính xác là cái ta ghét ở tên này " Mắng thầm, Ảnh Quân nhìn "con của mình" với ánh mắt lạnh lùng.
" Quá khù khờ, không che giấu được bản tâm của mình, ảo tưởng mình là trung tâm vũ trụ, ngươi còn thiếu rất nhiều ".
Như bị sét đánh trúng, Caesar đứng hình sau khi nghe lời nhận xét của cha mình.
Đầu óc hắn bây giờ như hoạt động hết công sức, mình đã ngoan ngoãn học hỏi toàn bộ những gì lão cha dạy, nhưng vẫn không không thể làm hài lòng Ảnh Quân.
" Về cái nơi xa hoa lộng lẫy của ngươi mà tiếp tục học đi, ngươi không thấy anh chị em của ngươi à? "
" Bọn họ cùng thời gian học với ngươi, mà giờ đây đã bắt đầu cống hiến cho đế chế rồi! "
" Đừng cho rằng ta không quan sát ngươi, nếu cứ tiếp tục ru rú với đám nô lệ của mình, thì hãy coi chừng ta! "
" V-vâng! " Nói xong, Caesar nhanh chóng phắn khỏi nơi này.
Trong lúc đi, hắn lẩm bẩm: " Gia tăng cường độ huấn luyện, rời xa đám nô lệ! "
Thấy Caesar rời xa, Ảnh Quân cũng thở dài, nhưng không giấu được vẻ mặt an nhàn.
Mấy đứa con hiện tại, và một đứa con không rõ danh tính, chúng đều có vai trò quan trọng trong kế hoạch của hắn. Bọn chúng không phải là vô dụng, chỉ là thời đại không thích hợp.
" Giờ thì. . . Chỉ còn chờ tin tức thất bại từ tiền tuyến báo tới là được rồi "
-+-+-+-
" Báo cáo, vẫn chưa thấy kẻ địch trong tầm nhìn! "
" Không hề thấy một binh lính trên đồi, bọn chúng đã dùng phép thuật gì sao? "
" Thưa ngài, từ cuốn sổ tay bệ hạ ban cho thì nói đây kẻ địch phục kích bằng cách ngụy trang thành bụi cỏ ạ! "
" Vậy thì thông báo xuống phiến quân dưới, cho phép sử dụng pháo thần công! "
" Vâng! "
" Nghe rõ đây, dùng pháo! "
Tên lính vừa dứt lời, hàng loạt càng "pháo thần công" được đem lên thành hàng ngang,
Đám lính lần lượt di chuyển họng pháo xung quanh đồi Alnus - cứ điểm tạm thời của q·uân đ·ội Nhật Bản.
Các tên lính mang theo một khối chất nỏ có hình dạng giống với bóng boling, cho vào miệng pháo, cuối cùng là cầm một cái đuốc. Chỉ cần ra lệnh, là pháo sẽ được khai hoả.
" Khai hoả ~ !"
Một. . . Hai. . . Ba. . . Bắn!
* Rầm ~ *
Tiếng pháo to lớn vang vọng khắp cả đồi Alnus, đám người xung quanh kh·iếp sợ vì uy lực khủng kh·iếp của "pháo thần công".
" Đây là sức mạnh mà bệ hạ đã ban tặng ư?
" Thật to lớn, âm thanh lớn hơn bất cứ thứ gì ta từng nghe thấy "
Thấy đám lính đang choáng ngợp, một tên chỉ huy mắng:
" Các ngươi đang nói chuyện gì thế, còn không chuẩn bị xông vào trận chiến! "
Thế nhưng, hình như tiếng pháo còn đọng lại đã làm lấn át âm thanh của hắn.
" Đùa sao, đây còn gì gọi là quân của ta nữa? "
" Không sao đâu, đây là cách gia tăng sĩ khí cho q·uân đ·ội, bệ hạ đã nói trước rồi " Thấy hắn hơi bốc đồng, chỉ huy kế bên nhắc nhở.
" Được rồi " Đợi âm thanh pháo im lặng đi, hắn nói tiếp: "Ổn định lại, tên kia dùng ống nhòm quan sát tình hình! "
" Báo cáo, chỉ có mặt đất bị phá hủy, ngoài ra còn có số lượng lớn quái vật bị g·iết bởi đợt pháo! "
" Quái vật? Tầm này rồi cần gì quan tâm bọn chúng, ta nói là kẻ thù á tên kia! "
" Báo, không hề thấy đối phương lộ ra, dù chỉ là một cộng tóc! "
" Làm thế quái na- " Vừa dứt lời, một t·iếng n·ổ lớn * rầm ~ * vang vọng ngay tại nơi bọn hắn đứng.
" A. . . ! " Tiếng hét thất thanh của các binh sĩ quanh quẩn lỗ tai tên chỉ huy.
" Chuyện gì? " Quay đầu lại nhìn sau lưng, tên chỉ huy thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời hắn đều sẽ không quên.
Thân xác nổ tán loạn, một rướm máu bắn lên người hắn khi nào không hay, nội tạng của các tên lính chất đầy xung quanh. Thậm chí có một tròng mắt nằm trọn vẹn trên mu giày của hắn.
Đôi mắt không hề nhắm đi, làm cho hắn cứ tưởng "nó" đang nhìn mình.
" Chỉ huy, ngài có sao không? " Một tên lính từ phía xa lao ra hỏi thăm.
Hồi phục lại, nhớ đến v·ũ k·hí kinh khủng của kẻ địch, hắn lập tức la: " Chạy nga- "
Dứt lời, hàng loạt các tiếng * bằng bằng ~ * phát ra từ phương hướng không rõ, lúc đó chỉ thấy trên người hắn lẫn cậu lính kia đều bị đục các lỗ nhỏ như tổ ong.
Ý thức mờ dần, suy nghĩ tán loạn, không phân biệt được đây là ảo giác hay hiện thực.
Mùi máu ở khắp mọi nơi, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, mùi đất xông thẳng vào mũi.
Đây. . . Chính là cảm giác của người sắp c·hết sao!?
Chỉ huy c·hết, lính cũng c·hết không nhắm mắt.
Nhưng ít ra, bọn họ cũng không hề cô đơn, vì sẽ có khoảng chừng 10.000 người trong hôm nay sẽ theo họ đi tới thế giới bên kia.
Và thế là, một buổi tiệc đẫm máu tràn đầy mùi thuốc súng đã được diễn ra vào khoảng rạng sáng, tại đồi Alnus.
Chiến tranh nghiền ép giữa hai phe q·uân đ·ội hoàng gia và q·uân đ·ội Nhật Bản.
Kết quả cuộc chiến, số lượng t·hương v·ong hầu hết là của q·uân đ·ội hoàng gia - Lên đến 10.000 người, một số lính Nhật Bản b·ị t·hương bởi v·a c·hạm do uy lực pháo thần công của q·uân đ·ội hoàng gia tạo ra.
Lý do không có t·hương v·ong ở q·uân đ·ội Nhật, vì có một siêu tân binh vừa phong hàm là có ngay thượng sĩ danh hiệu - Tên người đó có tới hai biệt danh:
"Siêu thượng sĩ Ashako" hay còn gọi là "Anh hùng của Ginza". Có ngay chiến tích khủng đầu trận với một người mới, đây là một điều vô cùng bất khả thi.
Itami tấm tắc lưỡi khen ngợi: " Chúc mừng, nhờ cậu mà chúng ta đã tránh khỏi việc có t·hương v·ong! "
" Không có gì, đây vốn dĩ là trách nhiệm của thuộc hạ! "
" Cái cậu này, cứ thoải mái xưng tôi với anh là được rồi "
Ngại ngùng cười, Duy Khang trả lời: " Cảm ơn, anh Itami "
" Wow, không tin được lí do Trung Uý Itami yêu cầu những điều khá kì quái này là để bảo vệ chúng ta sao? " Một anh lính thán phục.
" Tuyệt vời, quả là không hổ là Anh Hùng của Ginza! "
Chỉ thấy, Kurata dùng ly nhựa nhỏ, rồi cầm một chai nước lọc đồ vào, uống ực ực như uống rượu Sake.
Sau đó, cũng rót một ly đưa cho Duy Khang, bảo: "Ăn mừng chiến thắng thôi ngài, chuyện phòng thủ cứ vứt đi, lo bản thân trước rồi tính sau! "
Mọi người: " ... "
Có lẽ hiện giờ mọi người sẽ mắng tên này có vấn đề về thần kinh. Nhưng, khuôn mặt đỏ chót lên có chút làm bọn hắn mơ hồ.
Tên này, xỉn thật sao?
Thấy tình huống không đúng, Itami nhanh tay chộp lấy ly nước, rồi đưa lên uống.
" Hừm, vị cay cay. . .? Đùa sao, đây thật sự là Sake! "
" Cái tên này! "
Hắn bị điên sao, Trung Sĩ Kuribayashi khẳng định sẽ không tha cho hắn!
" Ta, nghe thấy có mùi rượu đâu đây, các người lén đem theo phải không? "
Bất ngờ, một giọng nói mạnh mẽ truyền vào không khí đi qua màng nhĩ của mọi người. Làm cả đám rợn tóc gáy.
" L-là Kuribayashi-san! "
" Tui không biết chuyện gì hết, tui xin phép rút lui đây! " Nói xong, hắn chuồn khỏi.
" Lộn cái bàn! " Mọi người thầm mắng.
" Đây là chuyện gì, anh Itami? "
" À, là do việc đem c·hất k·ích t·hích vào q·uân đ·ội là bị cấm nên bị nữ sĩ Kuribayashi một người có tích cách nghiêm túc làm công việc quản lí "
" Cảm ơn "
" Là ai đem rượu tới? " Thấy ai không trả lời, Kuribayashi nhấn mạnh.
" Xin lỗi, Kurata-san"
Mọi người đồng lòng chỉ tay vào chàng thanh niên xỉn đến quất cần câu gục ngay tại bàn.
" Được lắm Trung Sĩ Kurata, ngươi thế mà dám làm trái luật! "
* Binh ~*
Dứt lời, Kuribayashi cho Kurata một cú đấm trời giáng ngay mặt.
Thế nhưng, có lẽ do thiếu tỉnh táo, Kurata vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ nấc một cái rồi ngã nhào vào người Kuribayashi.
Mọi người vốn dĩ là cầu phúc cho Kurata, nhưng giờ đây có vẻ như cậu không thể trốn khỏi kiếp này.
Kurata trong cơn mê sảng, cảm nhận hai thứ to tròn trịa trước mắt, làm theo bản năng mà nắn, bóp, nặn đủ mọi loại kiểu.
Lúc đó, hắn còn cười he he, trong cực kì biến thái.
Không nói không rằng cô gái nhỏ nhắn nhanh chóng dùng lực mạnh nhất của mình, đấm thẳng vào đầu tên biến thái.
Âm thanh lần này vang vọng đến tất cả mọi người đều nghe được, Duy Khang thì đang tính toán mình có thể hứng được quả đấm đó không.
" ... Chung quy ta vẫn là con người, làm bằng xương bằng thịt "
" Cú đấm này. . . Xin kiếu! "