Tôi Coi Tra Công Là Thế Thân

Chương 3




"Sao hôm nay em dậy sớm thế."

Bùi Thế Tiêu đặt ly cà phê trong tay xuống, nhướng mày nhìn cậu: "Định ra ngoài à? "

"Dạ." Nam Hựu Tinh gật đầu.

"Đi thôi, tôi đưa em đi." Giọng điệu hắn mạnh mẽ đến tự nhiên, phảng phất không nghĩ đến việc Nam Hựu Tinh sẽ từ chối mình.

Mí mắt Nam Hựu Tinh run lên.

Cậu bình tĩnh cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt của Bùi Thế Tiêu.

"Không cần đâu ạ, em...còn có chút việc, tí nữa em tự đi cũng được."

Bùi Thế Tiêu sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt dài hẹp quét qua Nam Hựu Tinh.

"Tùy em vậy." Giọng hắn lạnh như băng, đứng dậy rồi hiên ngang rời đi.

Biệt thự của Bùi Thế Tiêu nằm ở một nơi hẻo lánh, đến cả taxi cũng rất khó gọi, nếu không có ô tô thì sẽ hơi bất tiện khi ra ngoài.

Trên cửa gara biệt lâp của biệt thự treo khoảng chục cái chìa khoá ô tô, muôn màn màu sắc.

Vốn dĩ Bùi Thế Tiêu định chọn chiếc Lexus rx mui trần ở cửa nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào chìa khóa gara, hắn lại đổi ý và chọn chiếc Cadillac elr mình ít khi lái ở trong góc.

Trong góc sâu nhất của gara đậu một chiếc xe điện rất tồi tàn, trông nó vô cùng lạc quẻ so với những chiếc xe sang trọng muôn màu muôn hình khác trong gara của hắn.

Đến cả dì Thẩm cũng được hẳn mua cho một con ô tô nhỏ để ra vào tiện cho việc mua sắm.

Chiếc xe điện hỏng này đậu bên cạnh chiếc ô tô con đi chợ, bụi bụi bặm bặm, không dễ nhìn thấy.

Bùi Thế Tiêu lái xe rời đi, liếc từ khóe mắt, hắn vừa hay nhìn thấy bóng dáng đi vào gara của Nam HựuTinh.

Hắn không dừng lại, xoay vô lăng sang phải, lái thẳng ra khỏi cổng biệt thự.

Lúc ra đến cổng, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, Nam Hựu Tinh vẫn đứng tại chỗ, nhìn hắn rời đi.

Khi đó, lúc Nam Hựu Tinh chủ động tìm đến, muốn xin thông tin liên lạc của hắn, hắn còn tưởng cậu là một người táo bạo nhưng không ngờ sau khi ở bên nhau lại rụt rè như vậy.

Sau lúc họ "qua lại", Nam Hựu Tinh gần như chưa bao giờ đòi hỏi hắn cái gì, y im lặng đến mức gần như không có chút cảm giác tồn tại nào.

Chỉ là, khi đôi mắt đen nhánh của Nam Hựu Tinh nhìn hắn luôn diu dàng tình cảm, khó diễn tả.

Rõ ràng là yêu rất sâu đậm.

Nhưng tình yêu tựa như Thổ Ti Tử* này không có tác dụng, Bùi Thế Tiêu chán ghét nhất là đôi mắt dính chặt này của cậu, một năm số lần hắn về biệt thự không hề nhiều.

Thời gian hai người ở bên nhau nhiều nhất là ở trên giường.



Thấy xe của Bùi Thế Tiêu rời đi, Nam Hựu Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nghi ngờ vừa rồi Bùi Thế Tiêu đã nhìn thấy mình nhưng cậu không dám chắc.

Sau gần 40 phút đạp xe đạp điện, cuối cùng Nam Hựu Tinh cũng đến được quán cà phê mà mình hẹn trước 9 giờ.

Sau khi vào cửa, cậu gọi một cốc cà phê, lằng lặng chờ đợi, cũng không lấy điện thoại ra mà chỉ ngồi dài trên ghế, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thầy Hoài Xuyên! Ngại quá, không ngờ lại để thầy phải đợi rồi!" Một thanh niên đeo kính vội vàng chạy tới.

Bộ âu phục trên người anh ta có chút rộng, tóc mái hơi dài bị cậu ta vén sang một bên một cách bù xù.

Cặp kính gọng đen che hoàn toàn kín đôi mắt của cậu ta, mái tóc bù xù không chải chuốt,

trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc dựng lên.

Một bên cổ áo vest chưa được bẻ ra của anh ta bị nhét vào trong áo sơ mi, trông hơi lôi thôi.

Hoài Xuyên là bút danh của Nam Hựu Tinh, sau khi thôi công việc trước đây, cậu bắt đầu viết tiểu thuyết để kiếm sống.

May mà khi ấy cậu có nhiều thời gian viết lách, lại gặp được thời điểm tốt để viết tiểu thuyết mạng, vận khí tốt, cậu giành được thành công ngay tức thì và kiếm được không ít tiền.

Cho đến bây giờ, vẫn còn chút danh tiếng, duy trì sinh hoạt cơ bản không thành vấn đề.

"Không sao, là tôi đến sớm."

Đôi mắt của Nam Hựu Tinh hơi dừng lại trên cổ áo của anh ta, cậu kiềm chế mở miệng nhắc nhở

"Biên tập Khương, cổ áo của anh chưa bẻ kìa."

"À xin lỗi thầy nhé!" Biên tập viên trẻ tuổi vội vàng bẻ cổ áo của mình, kết quả luống cuống tay chân, chỉnh cả nửa ngày vẫn chưa chỉnh xong.

Nam Hựu Tinh đứng dậy giúp cậu ta bẻ cổ áo, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp nhăn trên cổ áo.

Cậu có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên không thể nhìn thấy bất kì thứ gì lộn xộn.

Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo ghé lại gần, Nam Hựu Tinh rũ mắt, mí mắt cụp xuống, thuỷ quang trong mắt sáng ngời(?), lông mi dài đến mức tựa như có thể chạm đến mặt.

Khoảng cách này, vừa đủ có thể nhìn thấy được nốt ruồi tựa như một giọt lệ rơi xuống từ bầu trời dưới mí mắt cậu.

Hai mắt của biên tập viên gần nhỏ gần như nhìn không chớp mắt, khuôn mặt anh đỏ bừng.

Ngay khi Nam Hựu Tinh bẻ xong cổ áo cho mình, biên tập Khương vội vàng lùi một bước để tkéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Dù biết là thầy Hoài Xuyên rất đẹp trai nhưng anh ta không ngờ tiếp xúc gần lại nguy hiểm như vậy, quả đúng là mỹ nhan bạo kích mà!

Anh có thể nghe được tiếng con tim nhỏ bé của mình đang không ngừng " thình thích tình thịch" đập, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

"Thầy Hoài Xuyên." Biên tập Khương không dám nhìn Nam Hựu Tinh nữa, anh ta nhanh chóng mở cái cặp trong tay rồi lôi ra một xấp tài liệu đưa cho cậu.

"Đây là hợp đồng sơ bộ do Tân Nhuệ Media soạn thảo, bọn họ nhìn trúng quyển "Vút bay giữa làn mây" của thầy và muốn mua bản quyền làm phim truyền hình! Thầy Hoài Xuyên, tôi thấy đây là một cơ hội tốt.Dù sao Tân Nhuệ Media có danh tiếng tốt trong ngành, hai năm qua đã phát hành nhiều tác phẩm chất lượng cao..." Biên tập Khương nói càng càng phấn khích, hai mắt cậu sáng lên tựa như đang phát sáng, hai tay chống lên bàn, rướn người về phía trước.

"Hơn nữa, giá cả bọn họ đưa ra không tồi chút nào, họ còn cam kết sẽ mời những biên kịch và đạo diễn giỏi nhất trong ngành đến chuyển thể 《Vút bay giữa làn mây》..."

"Tôi không bán."

Ba từ chắc như đinh đóng cột của Nam Hựu Tinh khiến Biên tập Khương như bị nghẹn lại, giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại.

Sau đó, biên tập Khương mới muộn màng nhận ra rằng thầy Hoài Xuyên, người luôn hiền lành và tốt tính, sắc mặt lúc này có gì đó không đúng lắm.

Anh ta nuốt nước bọt, không dám nói nữa.

"Vút bay giữa làn mây" là cuốn sách xuất bản đầu tiên của Nam Hựu Tinh và đồng thời cũng là cuốn tiểu thuyết giúp cho bút danh "Hoài Xuyên" ngang trời xuất thế và chiếm vị trí tiểu thuyết ăn khách số một năm đó

Sau "Vút bay giữa làn mây", cái tên Hoài Xuyên được biết đến rộng rãi.

Sau này với độ nổi tiếng ngày càng tăng, Nam Hựu Tinh cũng đã viết càng ngày càng nhiều tác phẩm chuộng người đọc hơn nhưng phong cách của các tác phẩm sau này của y có phần khác so với phong các ban đầu" Vút bay giữa làn mây".

Nhiều tác phẩm của Hoài Xuyên đã được đăng ký bản quyền và sản xuất thành phim truyền hình, phim điện ảnh, kịch truyền thanh, trò chơi, manhua,.v..v. chỉ trừ bộ "Vút bay giữa làn mây" này.

Trừ bản quyền online được đăng trên một nền tảng tiểu thuyết nổi tiếng thì tất cả các bản quyền khác đều nằm trong tay Hoài Xuyên và chưa bán đi.

Khi được hỏi, cậu cũng không có ý định chuyển thể nào cả.

Về việc Hoài Xuyên từ chối chuyển thể, có người cho rằng cậu đang muốn nâng cao giá trị của "Vút bay giữa làn mây", nhưng cũng có người tinh ý nhận ra sự khác biệt về văn phong giữa cuốn sách này với các tiểu thuyết khác của cậu, đoán rằng cuốn sách này đối với Hoài Xuyên, là một cái gì đó đặc biệt.

Đối những lời đồn đoán này, Hoài Xuyên chưa một lần phản hồi cả.

Biên tập Khương cẩn thận nuốt nước bọt, anh ta nhỏ giọng thuyết phục: "Thầy ơi, hay là thầy xem qua giá cả trước đi, giá bọn họ đưa ra rất cao đấy..."

"Biên tập Khương, tôi đã nói từ lâu rồi, trừ khi đáp ứng yêu cầu của tôi nếu không dù có ra giá bao nhiêu tôi không bán bản quyền điện ảnh của 《Vút bay giữa làn mây》."

Biên tập Khương uể oải cúi đầu: "...Ách, được thầy Hoài Xuyên."

Thái độ lạnh lùng và nghiêm nghị khác với vẻ dễ nói chuyện thường ngày của Nam Hựu Tinh khiến Biên tập Khương vô thức hạ giọng.

"Vậy...Vậy tôi sẽ quay về, thảo luận lại với họ."

Aizz, mấy cái yêu cầu của thầy Hoài Xuyên có chút khắt khe, với một công ty lớn như Tân Nhuê Media, sợ là sẽ rất khó đàm phán đàm phán.

Đúng là đáng tiếc mà.

Biên tập Khương thầm thở dài.

...

Hai người trò chuyện một lúc, Nam Hựu Tinh nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ, cậu khéo léo từ chối lời mời ăn tối của biên tập Khương rồi lấy điện thoại gọi cho Bùi Thế Tiêu.

Thời tiết đột ngột thay đổi, vừa nãy trời còn trong xanh, mưa gió bất chợt ập đến.

Nam Hựu Tinh nhìn những giọt mưa ào ào rơi qua cửa kính sát đất* của quán cà phê, và kiên nhẫn nghe những tiếng "tút tút" mù mịt trên điện thoại.

"Alo."

Giọng nói từ điện thoại bị bóp méo, Nam HựuTinh thất thần trong chốc lát.

Một cảm giác chua xót và ngọt ngào như thủy triều tràn qua đầu tim khiến cậu kiềm không được xúc động muốn gặp Bùi Thế Tiêu.

Tự nhiên nhớ anh ấy quá.

Tác giả có chuyện muốn nói: Bội cẩu! Cậu đúng là một con chó thực sự mà!

Nam Hựu Tinh nắm chặt lấy điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn của cậu hòa với tiếng mưa tí tách, vô thức mang theo một tia uỷ khuất.

"A Thế."

"Có chuyện gì à?"

Bùi Thế Tiêu vừa mới hoàn thành xong công việc của buổi sáng, công việc bận rộn khiến đầu óc của hắn luôn ở trạng thái hoạt động với tốc độ cao,lúc bắt máy, giọng điệu của hắn cũng là thái độ kinh doanh(?).

Nam Hựu Tinh không nói gì.

Trong chốc lát, điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Bùi Thế Tiêu nhướng mày sốt ruột.

Hắn luôn cảm thấy Nam Hựu Tinh rất ưa nhìn tiếc là tính cách hiền lành, ít nói, là một mỹ nhân đầu gỗ, rất vô vị.

"Không nói là tôi cúp máy đấy."

Đầu bên kia không có âm thanh, hắn trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Chưa đầy hai phút, điện thoại của Bùi Thế Tiêu vang lên.

Hắn nhìn màn hình điện thoại qua khóe mắt, là Nam Hựu Tinh.

Hắn mặc kệ nó, để điện thoại đổ chuông đến khi nó tự động tắt.

Chưa đến một phút, điện thoại lại reo, đợi điện thoại reo năm lần hắn mới bắt máy.

Nam Hựu Tinh tính khí hèn mọn, dù cúp máy như thế nào thì cậu cũng sẽ gọi lại.

Bùi Thế Tiêu từ trước đến giờ chưa bao giờ lo về điểm này.

"A Thế, anh ăn cơm chưa?"

Giọng điệu của Nam Hựu Tinh đã lấy lại vẻ ngoan ngoãn, điềm đạm thường ngày chỉ là âm sắc có hơi khàn, không biết có phải vừa rồi cậu khóc hay không.

Bùi Thế Tiêu luôn không thích kiểu phương pháp sống chung không thẳng thắn, dong dài như này.

Rõ ràng chịu oan ức nhưng lại không nói ra, mà cố ý bày ra bộ dạng không muốn nói.

Ai kiên nhẫn dỗ, quá ngang ngược rồi.

Thích nói không nói.

"Chưa."

Giọng nói của Bùi Thế Tiêu lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.

"Em cũng vậy. Chúng ta cùng ăn nhé?" Giọng điệu của Nam Hựu Tinh dè dặt, mang theo hai phần lấy lòng.

"Cậu trực tiếp đến nhà hàng tư nhân xx đi."

"Vâng"

Bùi Thế Tiêu có khẩu vị kén chọn, nhà hàng được chọn cũng là một nhà hàng tư nhân với sự riêng tư tuyệt vời, chế độ hội viên và rất cao cấp.

Nam Hựu Tinh không mang theo ô, lúc vội vàng chạy xe điện đến cửa nhà hàng, tóc cậu đã ướt rồi, từng sợi từng sợi tóc lòa xòa trên trán, vai cậu cũng ướt đẫm vì mưa.

Mưa đông lạnh lẽo treo trên mi mắt cậu, chớp nhẹ một cái liền rơi xuống đất.

Cậu ăn mặc giản dị đến mức suýt bị chặn lại bên ngoài, nói tên của Bùi Thế Tiêu rồi cậu mới được vào.

Phục vụ của nhà hàng tư nhân rất tốt, đại khái cũng ghét bỏ vẻ ướt át của Nam Hựu Tinh, vì vậy nhanh chóng mang cho cậu một chiếc khăn khô đã khử trùng qua để lau, cậu đợi bên ngoài một lúc cho đến khi đế giày gần khô mới đi vào.

Sau khi cậu vào chỗ, một số món ăn riêng tinh tế được bưng lên ngay lập tức.

Có lẽ đã làm xong từ sớm rồi, đợi người đến đủ mới mang lên.

"Bên ngoài mưa sao không mang theo ô?"

Bùi Thế Tiêu liếc nhìn bờ vai có chút ướt sũng của cậu, khẽ nhíu mày.

"Trời mưa không to, với lại lái xe cũng không tiện lắm."

"Ừ."

Nam Hựu Tinh yên lặng gắp đồ ăn, cậu không nói nhiều, một bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo, kiệm lời ít nói và ngốc nghếch giống với trước kia.