Là Bùi Thế Tiêu về rồi.
Nam Hựu Tinh ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ sáng rồi.
Tửu lượng của Bùi Thế Tiêu từ xưa đến nay rất tốt, chỉ là hôm nay hắn bàn một hợp đồng lớn, nhất thời vui vẻ uống nhiều vài chén, người có chút ngà ngà say
Hắn không về một mình, chắc là uống hơi nhiều nên được người dìu về nhà.
Bộ âu phục 3 mảnh từ trước đến giờ luôn chỉnh tề của Bùi Thế Tiêu mở phanh ra, quần áo xộc xệch, khác hẳn với sự ngăn nắp thường ngày.Cổ áo sơ mi trắng chưa lộn hết, một nửa dựng đứng ở cổ, nửa còn lại xõa xuống, trên cổ áo còn có một vết đỏ ám muội giống dấu hôn.
Đứng ở cửa ra vào, Nam Hựu Tinh ngửi được một mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể hắn không biết dính vào ở chỗ nào.
Nam Hựu Tinh không quen biết cậu trai đỡ Bùi Thế Tiêu.
Dù sao cậu cũng không quen biết nhiều bạn bè của hắn.
Y có khuôn mặt búp bê trắng trẻo, xinh đẹp.
Có vẻ như y không ngờ trong biệt thự của Bùi Thế Tiêu có người nên khi thấy Nam Hựu Tinh, y khẽ cau mày rồi cong mày lễ phép cười, hai má hõm xuống một đôi má lúm đồng tiền.
"Không ngờ Bùi ca lại giấu người ở nhà."
Nam Hựu Tinh không nói lời nào, cậu chỉ cúi đầu lấy dép cho bọn họ rồi đặt ở cửa: "Hai người vào trước đi."
Đây là lần đầu tiên Diêu Du gặp Nam Hựu Tinh.
Y vốn không biết chuyện Bùi Thế Tiêu giấu người trong biệt thự nên khi gặp Nam Hựu Tinh lần đầu tiên cậu có chút giật mình.
Sao anh ta lại giống Thẩm Thính Miên như vậy?
Diêu Du có chút không phục trong lòng.
Sau khi học cao trung, Bùi Thế Tiêu và Thẩm Thính Miên chia tay nhau lâu vậy thế rồi tại sao Tiêu ca vẫn nhớ mãi không quên hắn thế.
Chẳng lẽ Thẩm Thính Miên tốt đến vậy sao?
Giờ nhìn thấy Nam Hựu Tinh, sự không cam tâm trong lòng Diêu Du giống như một tia lửa thiêu cháy cả đồng cỏ.
Hai người này nhìn qua thì trông có vẻ giống nhau nhưng nếu nhìn kỹ thì Nam Hựu Tinh trông thanh tú hơn.
Đôi mắt của Nam Hựu Tinh vốn sẫm màu, con ngươi tựa những đốm sơn mài hệt như những gợn nước lăn tăn, trắng đen rõ ràng, trông hồn nhiên đến lạ thường.
Điều tuyệt nhất là dưới mí mắt của cậu có một nốt ruồi lớn bằng một mũi kim.Chỉ cần cậu vô tình rũ mắt, nốt ruồi giống một hạt lê rơi xuống từ mắt, vô cùng quyến rũ.
Diêu Du đã thích Bùi Thế Tiêu từ khi còn học cấp 3 mà khổ nỗi lúc đó bên cạnh Bùi Thế Tiêu đã có người khác rồi nên y chỉ có thể kiềm chế cảm xúc.
Y vốn tưởng rằng sau khi Bùi Thế Tiêu và Thẩm Thính Miên chia tay, mình sẽ có cơ hội, nhưng mấy năm nay Bùi Thế Tiêu bận rộn với công việc, bên cạnh hắn có đủ loại người, ai cũng trông giống Thẩm Thính Miên.
Mà người trước mắt, lông mày và môi đặc biệt giống.
Nó khiến y không cam tâm.
Diêu Du đỡ người ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Nam Hựu Tinh rất nhanh đã bưng một tách trà nóng đặt lên bàn trà trước mặt.
"Uống chén trà đi."
"Cám ơn ca ca, anh thật tốt."
Diêu Vũ cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào.
Ngược lại tính cách thì kém hơn rất nhiều.
Diêu Du nghĩ trong lòng, y cả gan hơn một chút.
Y nhấc tách trà lên nhấp một hụm rồi tủm tỉm bắt chuyện.
"Tiêu ca giấu kỹ thật. Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến anh với bọn em trước đây.Ca ca anh đẹp quá đi, em đứng hình ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Ca ca, vừa gặp anh là em đã cảm thấy thân thiết rồi, trông anh rất giống với một người quen cũ của em."
Diêu Du không biết liệu Nam Hựu Tinh có biết chuyện bản thân là thế thân không nhưng cậu không ngại việc khiến người khác khó chịu.
"Diêu Du." Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên ở bên cạnh không khỏi khiến Diêu Du thót tim, cậu vô thức quay đầu lại nhìn.
Bùi Thế Tiêu- người lúc nãy còn đang ngà ngà say, lúc này một tay đỡ trán, đôi mắt không biết mở từ lúc nào nhìn chằm chằm vào cậu.
Con ngươi của Bùi Thế Tiêu nghiêng về nhạt nhiều hơn, lúc hắn nhướn mày liếc qua, đáy mắt lạnh như băng khiến Diêu Du vô thức nuốt nước bọt.
"Cút ra ngoài." giọng điệu mang hàm ý mệnh lệnh không không được phép chối từ.
Diêu Du không dám nhiều lời, y chỉ đành gượng cười rồi ba chân bốn cảng chuồn đi mất, đến lời từ biệt cũng chưa kịp nói.
Diêu Du vừa đi, Bùi Thế Tiêu đã cau mày, giơ tay đỡ trán ấn ấn thái dương.
Nam Hựu Tinh không đề cập những gì Diêu Du nói lúc nãy, cậu đứng dậy đi vào phòng bếp bưng canh giải rượu ra.
"Em nấu canh giải rượu, anh uống một chút đi."
Canh giải rượu được đặt nhẹ nhàng lên bàn, Nam Hựu Tinh bước đến trước sofa, một tay nắm lấy cánh tay của Bùi Thế Tiêu, đỡ hắn đứng dậy.
"Em đỡ anh qua đấy."
Nam Hựu Tinh đỡ hắn ngồi xuống trước bàn ăn.
Bùi Thế Tiêu nhướng mi, nhìn từ dưới lên trên rồi không chút để ý lướt qua cơ thể của Nam Hựu Tinh.
Nam Hựu Tinh còn chưa kịp bước vào bếp thì bỗng một bàn tay bắt lấy tay cậu, thô bạo kéo cậu ngã xuống.
Đến khi cậu định thần lại, tư thế của hai người đã đảo lộn rồi.
Cậu bị đè xuống vào bàn ăn, Bùi Thế Tiêu ở ngay phía trên cậu.
Không biết là mùi nước hoa của người phụ nữ nào xộc vào mũi khiến Nam Hựu Tinh vô thức cau mày.
Bùi Thế Tiêu giữ gáy cậu hôn xuống.
Cảm thấy lưng bị đẩy xuống bàn ăn, Nam Hựu Tinh nhẹ giọng nói:"Cẩn thận canh..."
Một bàn tay vòng qua eo cậu rồi đẩy canh sang một bên.
Nam Lại Tinh vừa bị ấn xuống bàn ăn thì đôi môi mang đầy hương rượu đã áp lên.
Cậu vốn đinh từ chối, nhưng nằm trên sofa vừa ngước lên là thấy được đôi mắt của Bùi Thế Tiêu.
Đó là một đôi mắt hẹp và dài, đuôi mắt hơi hếch lên, con người nghiêng về màu sáng tựa như gợn sóng trong vắt, một đôi mắt đào hoa không gì quen thuộc bằng.
Nam Hựu Tinh tựa như bị lạc lối trong đôi mắt ấy, cậu bất động trong chốc lát, mặc cho cử động của Bùi Thế Tiêu.
Một cảm giác run rẩy quen thuộc ập đến khiến cổ họng Nam Hựu Tinh khẽ cuộn lại.
Hai tay cậu nắm chặt mép bàn, giống như một chiếc thuyền độc mộc, tầm mắt cậu mờ mịt dưới cơn sóng dữ dội ấy, căn bản là không phân biệt được phương hướng.
Nam Hựu Tinh khó chịu cắn môi dưới, cậu bị thúc đến mức đuôi mắt phiếm hồng.
Mạn tàu rung lắc không ngừng, cuồng phong gào thét, từng lớp từng lớp bọt sóng ào ạt xô nhau đánh vào mạn tàu.
Sóng nước dần dần rút đi, thuỷ con còn sót lại ở đáy thuyền khắc lên những tấm gỗ, đợi chờ lượt thuỷ triều tiếp theo.
Cậu thả lỏng bàn tay gắt gao nắm lấy mép bàn, giật giật tay áo của đối phương, hai mắt long lanh ánh nước, như là cực kỳ uỷ khuất vậy.
"A...A Thế, nhẹ chút, ưm?"
Là bốn tiếng chứ không phải hai tiếng.Cậu bị thúc đến âm thanh cũng nói không rõ.
Mạn thuyền bị sóng đánh kẽo kẹt, đường nước hơi nhòe.
Bùi Thế Tiêu rũ mắt không nói gì, ánh sáng như hổ phách lóe lên biến mất.
Rõ ràng là đang khóc lõ than đau nhưng giọng nói của Nam Hựu Tinh giống như mang theo một cái móc, chữ" ưm"cuối kìm nén run rẩy rồi cao vút lên, giọng nói không lạnh lùng, lãnh đạm như thường ngày mà dính như được tẩm mật ong tưởng như có thể kéo ra thành sợi.
Thấy y như vậy, Bùi Thế Tiêu lại càng muốn làm đau y.
Thật khó để đoán được là Nam Hựu Tinh đang làm nũng cầu yêu thương hay là cố ý câu người.
"Hừ... đuôi hồ ly dựng lên rồi."
Bùi Thế Tiêu thuận tay vỗ nhẹ vào lưng Nam Hựu Tinh, năm ngón tay dùng lực bế người nọ lên, đầu ngón tay cắm vào da thịt mềm mại.
Nam Hựu Tinh khẽ rên một tiếng, lông mi run rẩy không ngừng, cậu vô thức bắt lấy cánh tay của Bùi Thế Tiêu.
Đôi mắt nâu trà nhạt hơi trầm xuống.
Cổ của cậu mảnh mai tựa như nhành hoa, giống như có thể dễ dàng bẻ gãy vậy.
Nam Hựu Tinh cho phép cho phép bản thân đắm chìm vào vòng tay này, cậu nhắm mắt lại, dùng cả hai tay ôm lấy Bùi Thế Tiêu.
"Em rất nhớ anh."
Cậu khẽ lẩm bẩm, âm thanh tiêu tan trong không khí trong nháy mắt.
Sau đó Bùi Thế Tiêu bế Nam Hựu Tinh ra phòng khách.
Nam nhân say rượu tinh lực dồi dào vả lại hai người đã nửa tháng không gặp nhau rồi.
Tuyết mùa đông phủ dày mặt đất, mạch nước chảy bên dưới luôn im lìm, tràn vào như thủy triều.
Những bông hoa xinh đẹp và mềm mại đã nở ra vô cùng đẹp đẽ luôn mê hoặc người.
Dùng tay vò nát một cánh hoa, xúc tu* mềm mại, khắp tay đều là nước sốt mang hương thơm ngào ngạt.
Sau khi kết thúc, Bùi Thế Tiêu bỏ lại người ở phòng khách, mình trực tiếp đi vào phòng ngủ chính tắm rửa rồi đi ngủ.
Bùi Thế Tiêu không thích ngủ chung với người khác, bởi thế nên Nam Hựu Tinh chưa bao giờ ngủ qua đêm với Bùi Thế Tiêu.
Thường, sau chuyện đó, Bùi Thế Tiêu sẽ về phòng của mình.
Chủ ý của hắn là mớ hỗn độn này sẽ do người hầu xử lý, không cần Nam Lại Tinh quản.
Chỉ là bản thân Nam Hựu Tinh cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cậu rất thích dọn dẹp nên không thể chịu được tình cảnh bẩn thỉu bừa bộn.
Nam Hựu Tinh chịu đựng cơn đau, xuống dưới tầng dọn dẹp bàn trước, rồi thay chiếc chăn đơn lộn xộn ở phòng khách, từng nếp nhăn trên ga trải giường mới được cậu vuốt phẳng một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Lúc trước cậu đột ngột đến bàn ăn, chưa kịp lấy thứ bên trong ra, làm xong việc nhà, Nam Hựu Tinh kéo lê thân thể mềm nhũn của mình vào phòng tắm tẩy rửa.
Nam Hựu Tinh làm nghề nghiệp tự do, công việc và thời gian nghỉ ngơi đều không có quy luật, lẽ ra ngày mai cậu có thể ngủ nướng cả ngày, nhưng vì có hẹn với biên tập viên nên cậu chỉ đành dậy sớm.
Cậu không thích để người khác phải chờ.
Mặc dù đêm qua lăn lộn đến tận 5 giờ sáng, nhưng sáng hôm sau Nam Hựu Tinh vẫn mở mắt khi đông hồ báo thức chỉ 7 giờ 30..
Thiếu ngủ khiến cậu trông như người hồn xiêu phách lạc, đấu tranh một lúc lâu mới có thể bò dậy được.
Đi đến hành lang, y nghe thấy tiếng bát đĩa lạch cạch từ tầng dưới.
Nam Hựu Tinh ngó đầu vào xem thì thấy Bùi Thế Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề ngồi vào bàn ăn rồi
Hắn một tay lướt điện thoại, một tay nhấc cốc cà phê lên nhấp một hụm.
Khác với dáng vẻ say xỉn tối qua, lúc này Bùi Thế Tiêu khoác trên mình bộ âu phục màu xám bằng vải lanh*, áo ngoài chỉ cài hai cúc cuối, nhưng sơ mi trắng bên trong lại cài đến cúc trên cùng, đường cong của áo sơ mi cong lên từ dưới cổ rồi đi xuống(?), phác hoạ nên cơ ngực được rèn luyện không tầm thường.(⊙ˍ⊙)
Chắc là hắn tắm sau khi chạy bộ xong, tóc vẫn còn hơi ướt, trông vừa gợi cảm mà lười biếng.
Nam Hựu Tinh nhanh chóng tắm rửa rồi xuống lầu.
Bùi Thế Tiêu thích bữa sáng kiểu Âu hơn, bữa sáng thường là cà phê, bánh mỳ Âu và sandwich. Nam Hựu Tinh ngồi đối diện hắn, lặng lẽ cầm bánh mì Âu lên cắn một miếng.Thật lòng mà nói cậu không thích bữa sáng kiểu Âu cho lắm, so với bánh mì kiểu Âu thì cậu thích quẩy với sữa đậu nành và cháo rau củ hơn.Trong bữa ăn, không ai nói một câu nào.
Bùi Thế Tiêu xuống sớm, hắn ăn xong bữa sáng trước rồi ung dung ngồi nhâm nhi cà phê.
Sức ăn của Nam Hựu Tinh nhỏ nên sau khi ăn một cái bánh Âu thôi là y không thể ăn thêm được nữa rồi.Cậu lấy từ trong túi ra một hộp thuốc 7 ngăn, mỗi viên thuốc trong hộp đều giống hệt nhau, được đón gói cẩn thận.
Nam Hựu Tinh thuần thục mở một ngăn ra, đổ 6-7 viên thuốc đủ loại màu sắc vào lòng bàn tay rồi uống một ngụm nước lọc trên bàn.
"Em bệnh à?"Bùi Thế Tiêu, người vẫn luôn nhìn vào điện thoại, liếc từ khóe mắt, hắn không ngẩng đầu lên, thẳng thắn hỏi cậu.
Nam Hựu Tinh theo bản năng thẳng lưng dậy, cào móng tay vào thân của cốc thuỷ tinh, cậu rũ mắt, nhanh chóng đóng hộp thuốc lại, nhét lại vào túi.
"Không, đây là vitamin."
Bùi Thế Tiêu không hỏi lại, không biết là hắn không tin hay là hắn căn bản không để ý.