Thoạt nhìn lính gác kia quá phận hơn so với Thích Diêm nhiều, nhìn tình cảnh vô cùng hỗn loạn bên đó là biết.
Thấy giáo quan lính gác muốn động thủ tại chỗ thì Thích Diêm không khỏi liếc nhìn cậu chàng đứng giữa đám người kia nhiều một chút.
Mắt đen, tóc đen, tướng mạo rất đáng chú ý, chỉ cần đứng im không nói lời nào thì cũng mang đến cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà, chỉ cần liếc sang là sẽ lập tức để mắt đến hắn ngay.
Nghe tiếng gào thét hổn hển vừa rồi của giáo quan lính gác thì hình như hắn tên Lệ Trang. Dưới tình hình căng thẳng như này mà hắn chẳng những không tỏ vẻ tự suy ngẫm mà ngược lại còn ngẩng đầu lên nhìn người sĩ quan đang cầm roi kia, trông y chang ánh nhìn khiêu khích của mấy tên lưu manh côn đồ, muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Từ góc độ nào đó mà xét thì tên này "ó đâm" hơn cậu nhiều.
Thích Diêm thầm đánh giá như vậy.
"Ê, Thích Diêm."
Sau lưng có ai đó gọi, Thích Diêm quay đầu nhìn lại, cậu hơi nhướng mày: "Có chuyện gì?"
Người lên tiếng tuổi xấp xỉ cậu, trang phục quý giá trên người cậu ta vì bôn ba đường dài mà nhuốm vẻ chật vật. Nhưng cậu ta vẫn ngẩng cao đầu, nào ngờ làm vậy lại khiến cậu ta trông cứ như một con ngỗng trắng cực kỳ ngạo mạn vậy: "Cũng không có gì, thấy mày ham vui xem náo nhiệt nên tao có lòng tốt nhắc nhở một câu - ở đây là doanh trại, cẩn thận đắc ý quá thì lãnh hậu quả sớm đấy."
Thời Diệc Tư bên cạnh nghe không lọt tai: "Ô Võ, mới nãy ở chỗ kia mày sợ tới mức không dám xì hơi, giờ bắt đầu ăn nói đâm chọt đấy hả? Nếu không có Thích Diêm thì với cái cơ thể mảnh mai kia của mày, chạy chừng nửa vòng là nằm sấp mặt rồi!"
Ba người bọn họ được tuyển chọn từ trường quân đội của cùng một tinh vực, trong hoàn cảnh này vốn nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải, thế nhưng Thời Diệc Tư nhìn cái thằng Ô Võ này không vừa mắt nổi.
Lúc còn ở trường quân đội cũng vậy, rõ ràng Thích Diêm không thèm đếm xỉa tới mà cậu ta cứ đơn phương tình nguyện xem Thích Diêm là đối thủ của mình. Chuyện gì cũng muốn so sánh thì thôi đi, cơ mà cái thằng này nó quái gỡ lắm, cứ luôn muốn làm gì đó để tìm cảm giác tồn tại cho bản thân.
Thời Diệc Tư thật sự hoài nghi có phải Ô Võ chỉ thuần túy muốn khoe khoang, hay là bị nuông chiều từ bé đến hỏng mất, từ tận đáy lòng cứ luôn cho rằng toàn thế giới phải quay quanh một mình cậu ta mới phải.
Nhưng có đôi khi quá xem trọng bản thân cũng là một loại bệnh, cần phải trị!
Lực chú ý của Ô Võ hoàn toàn tập trung lên người Thích Diêm, cậu ta hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Thời Diệc Tư. Thấy Thích Diêm không lên tiếng thì cậu ta hơi cao giọng: "Mày đừng có không thích nghe lời nói thật lòng, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi."
Thích Diêm bị phiền, cậu không nhịn nổi nữa nên bèn lên tiếng: "Tao với mày thân lắm hả?"
Một câu bạo kích.
Qua cả buổi trời Ô Võ mới nghẹn ra một chữ: "... Đệt!"
Thích Diêm không thèm để ý tới cậu ta, ngay sau đó, cửa lớn của doanh trại đang đóng chặt ầm ầm mở ra, động tĩnh cực lớn này đã cắt đứt hành vi ăn no rửng mỡ của Ô Võ, cũng lập tức dẹp loạn trò khôi hài ở trận doanh lính gác bên kia.
Tất cả mắt ánh đều tập trung vào mấy người từ đó đi ra.
Đa số ở đây đều là tân binh được tuyển chọn, trong khoảnh khắc nhìn thấy huân chương tỏa sáng lấp lánh thì bọn họ như muốn mù mắt, hoàn toàn ngớ người tại chỗ.
Không chỉ những người mới thôi đâu, khi thấy rõ dáng vẻ của người dẫn đầu thì các giáo quan mới nãy còn vênh váo và tự đắc lập tức thu gai nhọn lại, đứng thẳng thớm chào theo nghi thức quân đội, đồng thanh hô: "Nguyên soái!"
Trên quân hàm của người nọ có năm ngôi sao, đây là sự hiện diện bắt mắt nhất ở nơi này.
Ở Đế quốc Ánh Sao chỉ có tổng cộng ba vị Nguyên soái, nhìn dáng vẻ trẻ trung và anh tuấn của người đàn ông này thì chỉ có thể là lính gác hắc ám duy nhất trong quân bộ Đế quốc - Diệp Tấn!
Thích Diêm đứng giữa đám người, khi thấy gương mặt xuất hiện vô số lần trên những trang mạng và các mặt báo thì rốt cuộc cậu cũng thay đổi sắc mặt.
Bất kể là ai cũng vậy, bốn chữ "lính gác hắc ám" này đồng nghĩa với kẻ đứng đầu trời sinh, cũng là khát vọng cao nhất mà mỗi lính gác và dẫn đường muốn đạt được.
Dường như có cảm ứng, Diệp Tấn bỗng nhìn sang phía này.
Thích Diêm bất ngờ đối mắt với y, tình huống đột ngột này khiến cậu hơi giật mình, nhưng ngay sau đó cậu đã khôi phục sự bình tĩnh.
Bọn họ cứ vậy mà đối mặt tầm ba, bốn giây, vẻ mặt Diệp Tấn hiện lên sự kinh ngạc. Y thu tầm mắt lại, sau đó nghiêng đầu, thấp giọng nói gì đó với sĩ quan phụ tá kế bên.
Sĩ quan phụ tá kinh ngạc nhìn sang bên này, sau đó cúi xuống bắt đầu tìm kiếm hồ sơ trong tay.
Diệp Tấn xuất hiện khiến bầu không khí trở nên khẩn trương, dù sao y cũng là nhân vật không thể muốn là gặp mặt được. Sau khi nhanh chóng xếp hàng xong thì mấy vị giáo quan thẳng lưng đứng trước đội ngũ, ngay cả thở mạnh cũng không dám mà chỉ có thể đứng tại chỗ chờ kiểm tra.
Nhưng hình như Diệp Tấn không có ý định duyệt binh, y dẫn sĩ quan phụ tá lần lượt đi qua từng người trong đội ngũ. Mỗi khi đến trước mặt một tân binh thì y đều dừng bước, đợi sĩ quan phụ tá lấy hồ sơ đối ứng ra đọc rồi mới đi đến chỗ người tiếp theo.
Tất cả mọi người im ru, bầu không khí yên ắng tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở.
Mãi đến khi đứng trước mặt Thích Diêm, động tác lật xem tư liệu của Diệp Tấn hơi khựng lại, y ngẩng đầu lên nhìn kỹ một chút: "Cậu chính là dẫn đường đứng đầu của năm nay à?"
Bầu không khí yên lặng đột nhiên bị phá vỡ khiến mọi người không nhịn được muốn nhìn sang bên đây, nhưng cả bọn ngại uy hiếp nên không dám động đậy mà chỉ có thể cố gắng lườm xéo qua, cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà buồn cười.
Người trong cuộc Thích Diêm lại vô cùng thản nhiên đáp: "Dạ!"
Diệp Tấn cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhập doanh, có để ý làm một bài kiểm tra đơn giản không?"
Trước kia ở trường quân đội, Thích Diêm cũng hay gặp mấy buổi kiểm tra đột xuất thế này, không ngờ sau khi đi vào doanh trại thì Trưởng quan ở đây cũng thích chơi chiêu như thế. Thật ra cậu muốn nói là không cần thiết, nhưng vừa đối mắt với người đàn ông nọ, dù vẫn là gương mặt tươi cười hiền lành đó, nhưng bầu không khí xung quanh lại biến đổi một cách vi diệu, sự áp bách đột nhiên xuất hiện khiến lưng cậu ứa mồ hôi lạnh.
Thích Diêm không ngờ, đường đường là lính gác hắc ám mà lại uy hiếp tân binh không hề kiêng dè thân phận như thế này, khóe miệng cậu hơi xệ xuống: "... Không ngại."
Diệp Tấn hài lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thích Diêm: "..."
Ai mà ngờ ngày đầu nhập doanh lại đột nhiên thêm vào nội dung thế này, nhưng sau khi lên võ đài, nhìn thấy hình ảnh lính gác và dẫn đường ở năm thứ hạng đầu xếp thành hàng lại khiến cho nhiều người xem cảm thấy chờ mong.
Dựa theo thứ tự xếp hạng thì Thích Diêm đứng ở vị trí đầu bên đội ngũ dẫn đường, so với biểu hiện kích động của Ô Võ đứng thứ hai thì mặt cậu chả có chỗ nào là vui vẻ cả.
Nghe nói trong lĩnh vực của lính gác và dẫn đường thì trình độ mạnh mẽ của tinh thần lực đại biểu cho tất cả, kết quả mới ngày đầu vào doanh trại, vị Nguyên soái Diệp này đã dạy cậu một khóa thực tiễn luôn.
Đến tận bây giờ mà Thích Diêm vẫn còn cảm nhận được uy lực áp bách vừa rồi, cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh vô cùng rõ ràng.
Nhưng hiển nhiên người bị ảnh hưởng chỉ có một mình cậu, ngay cả Thời Diệc Tư đứng kế bên lúc đó cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Không ngờ năng lực khống chế của lính gác đỉnh cấp lại tinh vi đến trình độ này.
Thích Diêm vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua đội ngũ năm hạng đầu bên phía lính gác, vừa liếc mắt thì thấy cái tên xém xíu khiến giáo quan động thủ tại chỗ - Lệ Trang.
Người này cũng như cậu, thoạt nhìn không hề hứng thú gì với trận đối kháng này, chỉ thiếu viết ba chữ "không kiên nhẫn" lên mặt mà thôi.
Mọi người đều biết, về phương diện thể năng thì lính gác mạnh hơn dẫn đường rất nhiều. Nhưng dù sao hôm nay lên trình diện đều là tân binh chưa hoàn toàn thức tỉnh tinh thần thể, hơn nữa bản thân dẫn đường có ưu thế điều khiển tinh thần lực hơn lính gác nhiều, vậy nên coi ra thì vẫn công bằng. Nếu Diệp Tấn có hứng thú muốn xem hai bên đối chọi thì những người khác cũng thức thời không có ý kiến gì.
Trước giờ hai tháp Đông - Tây không hợp nhau, nếu giờ phải so tài thì đương nhiên các giáo quan hai bên đều hy vọng trận doanh của mình có thể áp được bên đối phương, sân bãi cũng đã được nhanh chóng chuẩn bị xong.
Lúc sắp xếp danh sách đối chọi thì Thích Diêm chợt hô báo cáo.
Giáo quan đã bị rắn cắn một lần chợt cảnh giác: "Lại sao nữa?"
Thích Diêm nghĩ rồi hỏi: "Dù sao đây cũng là hoạt động giải trí, tôi có thể lựa chọn đối thủ không?"
Động tĩnh bên này không lớn, nhưng hầu như những người tham dự đều tập hợp ở giữa võ đài, khoảng cách giữa hai đội ngũ cũng không xa nên mấy người khác nghe tiếng cũng nhìn lại.
Giáo quan chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nảy lên: "Sao cậu lại nhiều chuyện dữ vậy!"
Thích Diêm hỏi dò: "Không hợp quy định ư?"
"..." Giáo quan bị nhìn thì không hiểu sao lại có dự cảm không tốt, hắn ta thấy Diệp Tấn cũng lưu ý đến tình huống ở đây thì rốt cuộc cũng đáp lời: "Cậu muốn đánh với ai?"
Thích Diêm đưa tay chỉ: "Tôi muốn chọn cậu ta."
Tất cả mọi người nhìn theo hướng mà Thích Diêm chỉ, ngay khi ánh mắt rơi vào người Lệ Trang thì tân binh bên trận doanh dẫn đường không hiểu cho lắm, còn đội ngũ lính gác hiểu thấu lại yên lặng một cách vi diệu.
Hiển nhiên giáo quan dẫn đường không hiểu lính bên kia cho lắm, thuận miệng hỏi: "Lý do?"
Thích Diêm ăn ngay nói thật: "Có hứng thú."
"Khụ... Khụ khụ..." Lồng ngực giáo quan phập phồng một phát, nhất thời không khống chế được bị sặc nước miếng đến mức ho khan.
Chợt có người đứng dậy: "Báo cáo!"
Giáo quan cảm thấy toàn thân bất ổn: "Cậu lại có chuyện gì!"
Với tư cách là dẫn đường đứng thứ hai, Ô Võ vốn định mượn cơ hội hiếm có này biểu hiện tốt một chút trước mặt Nguyên soái Diệp. Thấy Thích Diêm là tâm điểm chú ý của mọi người thì cậu ta kiềm không được mà bước lên: "Báo cáo giáo quan, tôi cũng muốn chọn cậu ta!"
Thích Diêm cũng chỉ hứng trí nhất thời thôi, cậu thật sự không hiểu chuyện này có gì tốt mà tranh đoạt: "Mày có bệnh à?"
Thật ra Ô Võ cũng không biết Lệ Trang, cậu ta chỉ đơn thuần thấy Thích Diêm chọn nên muốn đè đầu cậu mà thôi. Ô Võ bĩu môi khiêu khích: "Mày chọn được sao tao lại không?"
Giáo quan thật sự nghe không nổi nữa, gắt gỏng nói: "Ở đây là võ đài, không phải hiện trường của Hội ghép đôi, đoạt cái gì mà đoạt! Sao, mới ngày báo danh đầu tiên mà đã sốt ruột muốn chọn cộng sự tinh thần rồi à?"
Thích Diêm định khịa Ô Võ hai câu, nghe vậy thì chợt nín thinh.
Hóa ra chuyện này có cách hiểu như vậy nữa à?
Không biết xung quanh ai huýt sáo trước, ngay sau đó đám người chợt ồn ào cả lên.
Thích Diêm vô thức ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Lệ Trang cũng tình cờ nhìn về hướng của cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong bầu không khí ầm ĩ xung quanh, ánh mắt của hắn lại hiện lên một chút vẻ nghiền ngẫm.
Thích Diêm: "..."
Đệt, hiểu lầm lớn rồi.