Tôi Có Thể Sờ Tinh Thần Thể Của Cậu Được Không

Chương 1




Gió rất lớn, biển cát vàng tưởng chừng vô biên vô hạn bị thổi tung tóe lên trời, bao phủ toàn bộ lớp tường phòng hộ.

Các màn hình lớn được sắp xếp một cách chỉnh tề trên tháp canh, còn nhân viên tuần tra thì đang bận rộn đi tới đi lui.

Người đàn ông mặc quân trang đang đứng ở giữa, ánh sáng trên màn hình hắt lên gương mặt trẻ trung và anh tuấn của y, năm ngôi sao trên quân hàm lóe lên ánh sáng lấp lánh. Một tay y cầm ly cà phê, còn tay kia vuốt vài cái trên màn hình giả lập ở giữa không trung, trước mặt nhanh chóng hiện lên một đống hồ sơ tuyển chọn tân binh.

Y tùy ý hỏi: "Nghe nói tân binh năm nay có vài hạt giống không tồi hả?"

Sĩ quan phụ tá bên cạnh nghe vậy thì bèn cười: "Báo cáo Trưởng quan, tôi nghe mấy người trong bộ phận chiêu binh đồn thổi như vậy. Bọn họ còn vỗ ngực cam đoan, dù là lính gác hay dẫn đường thì đều có vài tên nhóc có đầy đủ tiềm năng thức tỉnh thuộc tính hắc ám. Chậc, năm nào cũng vậy, bọn họ chém gió mãi mà không biết ngán mới ghê."

"Ồ?" Vẻ mặt người đàn ông nọ hiện lên một chút hứng thú: "Thú vị đây."

Sĩ quan phụ tá quay đầu nhìn sang, trong lòng trỗi dậy một chút cảm xúc.

Trưởng quan Diệp Tấn của anh ta là Nguyên soái năm sao trẻ nhất trong lịch sử của Đế quốc, y cũng là vị lính gác hắc ám duy nhất trong quân bộ hiện nay. Bởi vì có Diệp Tấn tọa trấn nên Đế quốc Ánh Sao mới có chỗ đứng vững vàng trong Liên minh năm nước.

Tuy nhiên, mặc dù có sự uy hiếp của Diệp Tấn nhưng vài quốc gia trong sáng ngoài tối vẫn rục rà rục rịch. Nếu như lúc này có người thứ hai thức tỉnh thuộc tính hắc ám ở những nước khác thì rất có thể sẽ phá vỡ mặt nước yên ả giả tạo này.

Dưới thế cục sóng ngầm mãnh liệt như hiện nay, Đế quốc Ánh Sao đã sở hữu một Diệp Tấn cũng bức thiết cần nâng cao năng lực, dù lính gác hắc ám hay dẫn đường hắc ám, có thực lực chiến đấu tuyệt đối mới là phương pháp duy trì hòa bình tối ưu.

Nhưng đáng tiếc là, trong suốt vài chục năm qua không có ai thức tỉnh được thuộc tính hắc ám cả.

Diệp Tấn bình thản xem hồ sơ của tân binh năm nay, trong khoảnh khắc vô tình nhìn lên màn hình thì y hơi khựng lại: "Đây là tân binh mà chúng ta sắp sửa nghênh đón à?"

Cát vàng dày đặc như muốn che khuất tầm nhìn trên tháp canh, trong hoàn cảnh này, những màn hình ngay góc có thể quan sát được hình dáng mơ hồ của các phương tiện chiến đấu không gian.

Thành phố gần nhất cách doanh trại Davit cũng gần nửa tháng đường xe, trên mỗi chiếc xe chiến đấu đều phủ đầy cát đất và bụi bặm

Bởi vì đoạn đường quá dài và buồn chán nên cả đám thiếu niên trên xe cũng mệt mỏi theo, trong hoàn cảnh bị phong bế không thể nhìn thấy cái gì bên ngoài này thì họ chỉ có thể chịu đựng sự dày vò về cả tinh thần và thể xác.

"Tao dám cam đoan, mấy người ở quân bộ cố ý chắc luôn, bọn họ... nhất định là bọn họ thừa cơ hội đánh phủ đầu, mịa nó, ọe...!" Chưa nói hết câu thì nương theo sự xóc nảy của chiếc xe, cậu thanh niên này nhanh chóng vớ cái bọc sắp tràn rồi bắt đầu đi tìm chị Huệ.

Trước đó cậu ta cũng ói gần hết mấy thứ cất chứa trong dạ dày rồi, giờ chỉ ọe ọe vài tiếng rồi phun ra một ngụm nước miếng thôi. Truyện Mỹ Thực

Một cánh tay trắng nõn chợt luồn ra phía sau cậu ta rồi nhẹ nhàng vỗ, động tác của người nọ vô cùng tri kỷ, nhưng giọng điệu lại thản nhiên, không mang một chút cảm tình gì: "Mày lo thân mày trước đi Thời Diệc Tư, nếu vì say xe mà chết giữa đường thì thôi nhường danh ngạch lại cho người ta sớm xíu, chứ nếu không, tao nghi những người được chọn do mày bị loại sẽ ôm hận tự vẫn đó."

Thời Diệc Tư vốn hơi ổn được tí rồi, vừa nghe câu này thì cậu ta tức đến mức ruột gan nhộn nhạo, sau đó lại úp mặt vào cái bọc to bốc mùi nồng nặc ọe tiếp.

Một lúc sau, cậu ta ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn cái tên đang ngồi châm chọc: "Thích! Diêm!"

Người được gọi tên mỉm cười: "Hả?"

Khi thiếu niên cười rộ thì hai mắt cong lên một chút, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh tối lù mù trên xe chiến đấu thì vẫn có thể cảm thấy làn da trắng bóc của cậu. Đáng chú ý là mái tóc bạc hơi dài cột thành một nhúm ở sau ót, dù nhìn ở góc nào cũng thấy đây là một khuôn mặt vô cùng đẹp. Đáng tiếc, cậu vừa mở miệng ra là phá hư hết mỹ cảm.

Thời Diệc Tư biết mình không nói lại nên chỉ có thể căm giận mài răng, trong lòng oán thầm không thôi.

Người bạn thân này của cậu ta cái gì cũng tốt, đáng tiếc là bao nhiêu cái tốt đều bị cái mỏ độc địa khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng này hủy hết!

Thời Diệc Tư điều chỉnh tâm trạng một phen, đang chuẩn bị nói chút đạo lý thì xe chợt chấn động hai cái, sau đó ngừng hẳn lại.

Thời Diệc Tư bỗng sửng sốt, hiểu ra được gì đó nên hai mắt cậu ta lập tức sáng lên: "Cuối cùng cũng tới rồi à?"

Rất hiển nhiên, số lượng người say xe suốt quãng đường vừa dài vừa buồn chán này cũng không ít. Tuy đều là chiêu binh được tuyển chọn, nhưng dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện, có một bộ phận trước khi thức tỉnh còn được gia đình nuông chiều từ bé, nào có chịu khổ như vậy bao giờ. Sau khi xe dừng và đi xuống, gần như mặt mày ai cũng trắng bệch hết cả, có vài người thậm chí đi đường cũng không xong, bọn họ dìu đỡ nhau đi vào bãi đất trống trước cứ điểm rồi xếp thành từng hàng.

Mấy chiếc xe chiến đấu trước nhất chuyên chở dẫn đường giống như Thích Diêm, còn mấy chiếc xe phía sau thì chở tân binh lính gác mới thức tỉnh năng lực. Tuy sau khi chính thức tiến vào biên chế mới cần lính gác và dẫn đường cùng hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong quá trình huấn luyện ở doanh trại Davit, lính gác được thống nhất phân ở Đông Tháp, còn dẫn đường thì sang Tây Tháp. Cho nên khi tập hợp thì hai bên cũng xếp hàng riêng, sau đó các giáo quan được bố trí cho từng tháp sẽ dẫn người về.

Thích Diêm đứng giữa đội ngũ dẫn đường, cậu nhìn thoáng qua hướng tân binh lính gác ở phía xa.

Tuy bọn họ đều mới thức tỉnh năng lực, nhưng xét chỉnh thể thể trạng mà nói thì lính gác cường tráng hơn dẫn đường một chút, chỉ có vài người mang sắc mặt không tốt, còn lại đa số thì không chịu ảnh hưởng gì quá lớn. Bên đó xuống xe trễ hơn bọn họ một chút, nhưng chỉ trong mấy phút đã xếp hàng xong rồi.

Thích Diêm thu hồi ánh mắt, cậu quay sang nhìn người đang bấu víu trên vai mình: "Cần hỗ trợ không?"

Rốt cuộc Thời Diệc Tư cũng vất vả nhịn được cho đến khi xuống xe, tuy sắc mặt hơi trắng một xíu nhưng trạng thái của cậu ta đã khá hơn nhiều. Chỉ có điều còn hơi yếu ớt, lúc này cậu ta y như con bạch tuộc bại liệt đu trên vai Thích Diêm.

Nếu người khác nói những lời này thì Thời Diệc Tư sẽ gật đầu ngay và luôn, thế nhưng nó xuất phát từ miệng của Thích Diêm nên cậu ta có dự cảm không tốt: "Hả...?"

Quả nhiên, Thích Diêm lại mở miệng: "Tao có thể xin giáo quan, giúp mày lấy đãi ngộ dành do người tàn tật."

Thời Diệc Tư: "..."

Thấy Thích Diêm nói xong định hành động thật thì cậu ta nhanh tay níu người lại: "Cảm ơn mày, chân tao hết nhũn rồi!"

Thích Diêm tiếp nhận lời cảm ơn vô cùng thản nhiên: "Không cần cảm ơn."

"Ngay cả xếp hàng còn không ra hồn thì còn làm binh thì nữa!" Một tiếng gầm vang dội trấn áp tình cảnh hỗn loạn xung quanh, giáo quan mở miệng mang vẻ mặt nghiêm túc, hắn ta cầm chặt cây roi trong tay rồi dùng sức vung xuống đất một cái: "Mới ngồi có vài ngày xe mà đã không chịu nổi, sau khi tiến vào tháp chắc không nhịn nổi mấy ngày quá. Sao hả, trăm cay ngàn đắng được chiêu mộ đến đây rồi để người nhà đến nhặt xác cho mấy cậu à? Cậu! Cậu! Cậu! Cả cậu nữa! Ra đây hết cho tôi!"

Những người bị điểm danh đều là mấy thanh niên nhũn chân tụ lại một chỗ, bọn họ nghe vậy thì run rẩy đứng dậy, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.

Nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị ăn vài roi.

Đương nhiên là vị giáo quan kia không hề nương tay, trong chốc lát đã khiến đám thanh niên ấy bong da tróc thịt.

Khoan hãy nói nguyên nhân đột nhiên động thủ, chỉ riêng việc đánh mà không hề kiêng dè này thôi thì cũng biết là để cho mấy tân binh nhìn rồi.

Thời Diệc Tư vừa bị Thích Diêm kích thích mà đứng thẳng sống lưng cảm thấy may mắn khi thoát nạn, lúc này cậu ta vẫn còn sợ hãi mà rụt cổ, sau đó kéo góc áo Thích Diêm: "Lúc trước nghe nói hai tháp Đông - Tây trong quân bộ không dễ đối phó, bây giờ xem ra thật sự là... Nhưng mà vừa mới vô, vì bên lính gác xếp hàng nhanh hơn nên vung tay với tụi mình thì cũng hơi quá phận rồi ha?"

Dứt lời cũng không nhận được hồi âm của Thích Diêm.

Thời Diệc Tư để ý đến tầm nhìn của Thích Diêm, hình như cậu ta cảm thấy xung quanh tối sầm lại, sau khi cứng còng xoay người sang chỗ khác thì vừa hay đối diện với vị giáo quan cười như không cười, Thời Diệc Tư lập tức phản ứng.

Tuy cậu ta nói nhỏ nhưng đây là doanh trại Davit, ngũ giác của quần thể lính gác và dẫn đường khác hẳn với người bình thường. Cậu ta nói nhỏ với Thích Diêm cũng chẳng khác nào đang báo cáo bên tai giáo quan cả.

"Cảm thấy quá phận đúng không? Hay là cậu muốn thử xem cái gì gọi là càng quá phận hơn, hả?" Giáo quan sầm mặt cười lạnh: "Vừa hay làm nóng người trước khi vào cửa luôn, tất cả tân binh, xếp hàng chạy mười vòng quanh doanh trại!"

Diện tích doanh trại Davit bao nhiêu thì không ai rõ lắm, nhưng nhìn tường chắn xung quanh không thấy điểm cuối thì sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch cả ra.

Lấy trạng thái cơ thể hiện tại của bọn họ thì hơn phân nửa người không sống được đến khi tới đích.

Tuy tỷ lệ đào thải trong doanh trại từ trước đến nay rất cao, nhưng đó giờ chưa từng thấy trường hợp nào vừa vào đã chỉnh chết người như vậy. Giáo quan dẫn đường này ỷ vào quyền lực mà tùy ý làm bậy hơi quá rồi đó.

Ngay lúc toàn bộ như chết lặng thì một giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh vang lên một cách rõ ràng: "Báo cáo!"

Giáo quan nhíu mày thì Thích Diêm: "Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu."

"Báo cáo giáo quan, tôi biết rõ đây là mệnh lệnh." Thích Diêm nhìn hắn ta: "Nhưng tôi có một vấn đề."

Giáo quan: "Nói."

Thích Diêm hỏi: "Chấp hành mệnh lệnh là quy tắc mà mỗi quân nhân cần phải tuân thủ, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là quân nhân, đúng không ạ?"

Giáo quan hô tô: "Các cậu chính là quân nhân!"

"Dựa theo luật pháp, chỉ khi chính thức hoàn tất đăng ký trong hệ thống công của quân bộ thì mới có thể được Đế quốc chứng nhận tư cách quân nhân. Nhưng mà, ngày mai chúng tôi mới đến Phòng tư liệu để hoàn tất bước đăng ký cuối cùng." Thích Diêm cười hiền hòa: "Cho dù rất muốn cảm thụ một chút vinh quang của thân phận quân nhân, nhưng hôm nay chúng tôi vẫn chưa đủ tư cách. Còn dân chúng bình thường thì đúng thật là không thể hưởng thụ đãi ngộ của quân nhân, nếu không e là sẽ bị truy cứu trách nhiệm quân sự, thật đáng tiếc làm sao."

Giáo quan tức quá hóa cười: "Đừng chơi mấy trò chữ nghĩa này với tôi, không phải sớm muộn gì cũng được đăng ký à? Nếu không hài lòng thì cút về nhà ngay cho tôi!"

"Vậy thì không được." Thích Diêm nói: "Lời của giáo quan không phù hợp cho lắm. Tất cả quá trình xử lý chiêu binh đều tuân thủ điều lệ của Đế quốc, trước khi chính thức hoàn thành thủ tục đăng ký thì tất cả ý nguyện nhập ngũ đều lấy sự đồng ý của cá nhân đó làm chuẩn. Hiện nay, Đế quốc đang lúc cần nhân tài, giáo quan lại không kiêng nể gì mà sa thải tân binh, nếu bị truyền ra thì có thể dính hiềm nghi làm gián điệp Đế quốc không chừng, nhỉ?"

Đột nhiên bị chụp cái mũ lớn "gián điệp" khiến sắc mặt giáo quan rất khó coi, hắn ta tức đến mức không thốt nên lời.

Thời Diệc Tư ở bên cạnh mừng rỡ không thôi, không thể không thừa nhận, có đôi khi cái mỏ của Thích Diêm làm người khác thích thật.

Giáo quan kia giơ roi lên rồi lại buông xuống, sau nhiều lần nhá như vậy thì đành nhịn xuống, cắn răng nói: "Được, tôi chờ cậu hoàn thành thủ tục đăng ký! Cậu tên gì, đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt!"

"Thích Diêm." Thích Diêm từ chối cho ý kiến, cậu chỉ cười khẽ: "Tôi nhớ giáo quan bên trong Tây Tháp có chỉ tiêu sát hạch. Hôm nay có nhiều chiến hữu ở đây chứng kiến, tôi tin là mọi người cũng rất chờ mong giáo quan sẽ chăm sóc thật tốt như thế nào, có lẽ bọn họ sẽ rất nguyện ý phản ánh hành động công chính của giáo quan lên cấp trên."

Chẳng những không bị uy hiếp mà còn bị trả treo lại, giáo quan hoàn toàn đen mặt, hắn ta cắn chặt răng: "Được! Đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, mau đi xếp hàng!"

Những người khác vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết lập tức nhốn nháo, hò hét trở về vị trí của mình,

Thích Diêm chậm rãi đi trong đám người, vừa hay ở trận doanh xa kia vang lên tiếng gầm giận dữ: "Lệ Trang đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi!"

Thích Diêm lười biếng nâng mắt lên liếc nhìn bóng dáng cao ngất đứng trong đội ngũ lính gác, cậu cảm thấy hơi hứng thú.

Ồ, đồng đạo kìa...