Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 19




Ngày Bạch U rời khỏi thuộc cung dọn tới lãnh cung, u u oán oán, toàn bộ phi tử hậu cung đều tới đưa tiễn nàng.



Ngày ấy trời mưa dầm lạnh lẽo, lá rụng như đám lửa tàn lụi, rải đầy trêи con đường mòn u tĩnh đi thông hướng lãnh cung. Hơi có chút ý tứ gió thảm mưa sầu.



Chỉnh thể không khí của nhóm hậu phi đưa tiễn hết sức đê mê. Bởi vì Bạch U bị biếm vào lãnh cung, tựa hồ chính là nói rõ kế hoạch của các nàng thất bại —



Hoàng đế đến thanh mai trúc mã bạch nguyệt quang đều nói vứt bỏ liền vứt bỏ, đối với các nàng còn có thể nương tay sao?



Bạch U vừa vào lãnh cung, ngày sau các nàng cũng không dám đi lại khắp nơi trong cung nữa rồi. E sợ lọt vào trong tay bệ hạ, dù cho bệ hạ không giết các nàng, cũng sẽ làm cho các nàng rớt một tầng da.



Gương mặt nhóm hậu phi buồn thảm rất nổi bật, vẫn là Hoàng Hậu vẫn giữ được khí chất nhất. Hoàng Hậu vẫn duy trì phong độ, dặn dò Bạch U sau khi đến lãnh cung cũng không được tự sa ngã, chờ tìm được cơ hội, Hoàng Hậu sẽ thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu cứu nàng ra.



Bạch U ngây thơ nói: “Sẽ không, bệ hạ sẽ đưa ta ra.”



Lương phi đồng tình liếc nhìn nàng một cái: Tiểu nương tử ngốc này không cứu nổi nữa.



Ngọt sủng sắp phải biến thành ngược luyến, nàng còn lạc quan như vậy.



Lương phi đưa cho Bạch U một quyển tiểu thuyết nàng mới viết, để khi Bạch U ở lãnh cung giết thời gian. Lúc sau Lương phi cũng nhắm mắt, không đành lòng lại nhiều liếc nhìn nàng một cái.



Mà Trương tiệp dư do dự nửa ngày, hỏi: “Ta thêu xong một trăm phúc bình phong thật sự có thể được bệ hạ sủng ái sao?”



Các phi tần khác: “…?”



Hoàng Hậu nhìn Trương tiệp dư liếc mắt một cái, Trương tiệp dư ủy khuất lui ra phía sau, tính toán trở về tiếp tục thêu bình phong của mình. Nàng chỉ mới vừa bắt đầu thêu, thêu thật sự không tự tin, muốn hỏi ý kiến Bạch U một chút mà thôi. Cũng không thể Bạch U thất sủng, nàng cũng từ bỏ đi? Khi còn nhỏ nàng từng gặp bệ hạ một lần, từ khi đó liền thích bệ hạ. Nàng vẫn luôn muốn nói ra tâm sự thiếu nữ của chính mình cho bệ hạ… Nhưng mà hiển nhiên bệ hạ không kiên nhẫn nghe nàng nói.



Bạch U thấy các nàng không xem trọng chính mình như thế, liền nói: “Ta không có việc gì. Hoàng Hậu điện hạ, quá hai ngày chúng ta cùng nhau ăn cua nhé.”



Hoàng Hậu thương hại nói: “Được. Bổn cung sẽ tìm cơ hội trộm đưa cua cho ngươi ăn. Đã đến lúc này, ngươi vẫn còn thèm, muội muội có tâm thái này, hẳn cũng có thể ở lại lãnh cung rồi.”



Bạch U: “…”







Bạch U chiếm một cung điện lớn nhất trong lãnh cung ở một mình.



Sau khi các cung nhân tới cùng nàng, liền bắt đầu quét tước thu dọn khắp nơi. Bạch U đứng ở trước cung điện mới xem nửa ngày, này đã là cung điện có ánh sáng tốt nhất mà nàng lựa chọn. Đối với nơi ở mới Bạch U tương đối vừa lòng, nơi này mùa hè khẳng định mát mẻ. Ở trong cung trải qua mùa hè, nàng thật sự nóng đến chịu không nổi.



Mà mùa đông sao…



Bạch U gọi tới một cung nữ, đúng lý hợp tình mà phân phó: “Ngươi đi tìm bệ hạ, nói nơi này quá lạnh, ta muốn băng tuyết và than hồng, muốn huân lò.”



Cung nữ nhắc nhở: “Nương nương, ngài đã bị biếm vào lãnh cung. Không thể tùy tiện đi ra ngoài.”



Bạch U: “Hưu thê* còn có phí phụng dưỡng, chẳng lẽ ta không xứng sao?”



(*hưu thê: bỏ vợ)



Cung nữ đi thử, không đến nửa canh giờ, mênh ʍôиɠ cuồn cuộn cung nhân đi tới lãnh cung. Cầm đầu chính là đại nội tổng quản, tự mình đến, cười tủm tỉm tiến lên phía trước thỉnh an Bạch quý nhân bị hàng vị phân còn chưa thăng trở lại. Phía sau đại nội tổng quản, ngoại trừ thảm cùng bếp lò mà Bạch U yêu cầu, còn có các loại đồ như bình phong họa chướng (tranh vải hoặc màn, rèm), khí cụ châu báu, sừng tê giác ngà voi.



Ngoại trừ những thứ Bạch U đặt trong cung cũ, Bạch U nhìn qua một cái, còn có rất nhiều đồ mới. Thậm chí bao gồm một bức “Sơn quỷ đồ”. Đó là Bạch U nhìn thấy ở tẩm cung của bệ hạ lúc trước.





Thế này mọi người đều hiểu rõ là ai sai đại nội tổng quản đi một chuyến này.



Đại nội tổng quản vòng quanh cung điện mới của Bạch U dạo một vòng, nói: “Cung điện này có chút cũ nát, ủy khuất nương nương.”



Bạch U u oán nói: “Ngươi nhớ giữa trưa lấy cho ta một chén cháo nhạt.”



Đại nội tổng quản: “…?”



Bạch U than: “Hậu phi biếm lãnh cung, cả ngày chỉ có bánh bột bắp, cơm canh đạm bạc. Đây là ta cẩn thận tìm hiểu được. Ngày sau ta sẽ phải phải trải qua những ngày tháng như vậy, dù gì cũng phải quen thuộc.”



Đại nội tổng quản nghẹn đến không lời nào để nói.



Màn đêm buông xuống hoàng đế vì muốn trừng phạt Bạch U, lạnh tâm địa không đi gặp nàng. Hắn nghe đại nội tổng quản miêu tả cung điện mới của Bạch U, đại nội tổng quản muốn nói Bạch U làm ra vẻ, nhưng mà hoàng đế lẩm bẩm tự nói: “Phi tử biếm lãnh cung, đều không quá dễ chịu.”



Đại nội tổng quản nghĩ thầm không thấy ra Bạch quý nhân nơi nào không dễ chịu, nàng kia nơi nào là đi ở lãnh cung, nàng là dọn đến nhà mới, còn thu được một đống lễ vật dọn nhà của hoàng đế nữa kìa.




Hoàng đế lại nghe đại nội tổng quản nói Bạch U muốn tu sửa cung điện, hắn trầm ngâm một chút, nói: “Hẳn là lãnh cung quá hoang vắng, thôi, tùy nàng đi.”



Nhưng tâm tình hoàng đế lại hạ xuống. Trong lòng hắn nghĩ đến Bạch U ở trong lãnh cung. Hắn lo lắng lãnh cung âm lãnh, nàng sẽ sinh bệnh. Lại lo lắng nàng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ở trong lãnh cung bị người bắt nạt. Hoàng đế nghĩ đến có chút hồ đồ, không tự giác mà nói ra miệng. Đại nội tổng quản liền nói: “Bệ hạ suy nghĩ nhiều, lãnh cung chỉ có một mình nương nương ở, ai bắt nạt nàng được.”



Hoàng đế lạnh lùng nói: “Cô hồn dã quỷ thì sao?”



Đại nội tổng quản:… Bệ hạ cũng bắt đầu tin quái lực loạn thần*?



(*quái lực loạn thần: những chuyện quỷ quái, thần bí)



Màn đêm buông xuống hoàng đế ngủ ở trêи giường, nhìn chằm chằm hoa văn mây gió trêи màn cuốn xuất thần. Trong lòng hắn có điểm hối hận xen lẫn lo lắng, hắn muốn đi lãnh cung nhìn xem nàng. Nhưng mà nghĩ đến Bạch U mới đi ở ngày đầu tiên, chính mình liền vôi vàng đi qua, chẳng phải là thuyết minh trừng phạt này chỉ có mặt ngoài thôi sao? Vì thế hoàng đế cứng rắn tâm địa, nghĩ thầm cần phải lạnh lùng với nàng, làm nàng biết nàng sai rồi.



Hoàng đế đi vào giấc ngủ.



Giữa lúc nửa mộng nửa tỉnh, cảm giác có thứ gì chui vào trong chăn, lạnh lạnh, thực không thành thật. Trong mộng hắn thanh tỉnh, ngay thời điểm thứ kia thật cẩn thận động đậy, bàn tay hắn dò ra, một phen túm chặt cổ tay thứ gì, từ đệm chăn chính mình kéo ra một thứ.



Là một mỹ nhân.



Đôi mắt trong trẻo sáng trong, tóc đen như thác nước đêm đen, trút xuống trong đêm tối. Nàng bị nắm chặt cổ tay, dáng vẻ khi ngẩng mặt nhìn hoàng đế, linh khí mười phần, có chút cảm giác như tiểu yêu tinh.



Hoàng đế hoảng thần, cảm thấy dường như từng gặp nàng ở nơi nào.



Cái loại cảm giác quen thuộc này.



Ngay sau đó hắn hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng, đen mặt trừng nàng: “Bạch U, ngươi giỏi lắm!”



Hoàng đế đứng dậy ngồi xuống, muốn gọi người mang đèn tới, hắn một tay ôm eo nàng coi nàng như củ cải rút ra. Bạch U duỗi tay muốn che miệng hắn đang kêu người, dựa vào trêи người hắn, suỵt một cái: “Bệ hạ đừng kêu người! Là ta!”



Hoàng đế: “Ngươi mộng du?”



Bạch U đỏ mặt.



Nàng da mặt dày ôm cổ hắn, thân mật dán cổ hắn. Hoàng đế chán ghét muốn xốc nàng đi xuống, hung tợn nói: “Lại là ai, dám thả ngươi tiến vào!”




Bạch U: “Chính là thần thϊế͙p͙ làm ác mộng, tỉnh lại không thấy bệ hạ, thần thϊế͙p͙ hoảng sợ quá.”



Hoàng đế rũ mắt, lông mi dầy đặc như mành, hắn phán đoán qua vẻ mặt nàng.



Bạch U dán cổ hắn, hơi thở mềm mại phất qua, nàng còn lúc kinh lúc rống mà dùng khí âm nói chuyện: “Bệ hạ thu lưu thần thϊế͙p͙ một đêm đi? Lãnh cung quá tối, thần thϊế͙p͙ sợ hãi.”



Hoàng đế: “Không được.”



Bạch U: “…?”



Sao hắn không đi theo kịch bản?



Bạch U ngốc ngốc, bị hoàng đế đuổi xuống giường. Đại nội tổng quản cách mành được đến ý chỉ của hoàng đế, muốn đưa Bạch U trở về. Bạch U tức giận đến đỏ mặt, cảm giác vô cùng mất mặt, xoay đầu ở trong lòng thề nhất định chính mình không thèm để ý đến hắn nữa. Nhưng mà nàng lại nghe được tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt, Bạch U chuyển mắt nhìn lại, thấy hoàng đế cũng đứng lên.



Khoác trường bào mà ngồi, mặt trắng như ngọc, khí chất thanh nhã.



Hoàng đế nhẹ giọng: “Không phải sợ tối sao, trẫm đưa ngươi qua đi.”







Ngày thứ hai, hoàng đế phái thợ thủ công đi sửa chữa các nơi trong cung điện ở lãnh cung, Bạch U tới tẩm cung hoàng đế ở tạm. Nàng đúng lý hợp tình mà nói cung điện của mình đang sửa, người không ở được. Hoàng đế đuổi không được nàng, mặc cho nàng vui rạo rực mang đồ vật của nàng, lại từ lãnh cung không xa ngàn dặm dọn tới tẩm cung của hoàng đế.



Chuyện Bạch quý nhân bị biếm lãnh cung này vô cùng thần kỳ.



Trêи danh nghĩa nàng hẳn là bị giam lỏng ở lãnh cung.



Trêи thực tế nàng lại ở trong tẩm cung của hoàng đế.



Khi nàng ra khỏi tẩm cung hoàng đế đi dạo ở Ngự Hoa Viên, gặp phải hậu phi nương nương còn sẽ chào hỏi. Mà các nương nương đã mê mang, không hiểu nổi rốt cuộc là Bạch U thất sủng, hay là không.



Tuy nhiên Bạch U cậy sủng mà kiêu.




Trải qua chuyện thị vệ lúc trước, nàng cơ bản đã biết rõ độ nhẫn nại của hoàng đế đối với nàng cực cao. Liền tính nàng không phải thích khách thì cũng là nội gian, nhưng mà nghe nói thị vệ kia đều đã chết, hoàng đế cũng không hề thẩm vấn Bạch U. Hoàng đế nhiều lắm là làm Bạch U viết bản kiểm điểm nói rõ ràng chuyện giữa nàng và Nhị hoàng tử, sau khi Bạch U nói không nhớ rõ, hoàng đế cũng không truy cứu.



Tháng chín này, là tháng mà Bạch U trải qua thoải mái nhất kể từ sau khi tự tiến cung.



Cả ngày nàng ở trong tẩm cung của hoàng đế, ngoại trừ buổi tối lúc ngủ hoàng đế vẫn phân rõ ranh giới với nàng, càng ngày nàng càng đột phá giới hạn của hắn. Nàng ở trong cung hắn tùy tiện ở, tùy tiện chạm vào đồ vật của hắn. Nàng nghĩ muốn cái gì, phàm là nói ra, ngày tiếp theo tất nhiên hoàng đế sẽ tìm tới cho nàng.



Đây là đãi ngộ của Bạch U đã bị biếm vào lãnh cung.



Trương tiệp dư hâm mộ tiếp tục thêu bình phong của chính mình.



Mà Bạch U hứng thú bừng bừng, làm nũng với hoàng đế, nói muốn thỉnh hậu phi nương nương cùng nhau tới ăn cua. Hoàng đế không có hứng thú, Bạch U liền quấn lấy hắn một buổi trưa: “Thần thϊế͙p͙ biết bệ hạ không thích các nàng, nhưng là bọn tỷ muội đều khá tốt, thập phần chiếu cố ta. Tự thần thϊế͙p͙ tiến cung…”



Hoàng đế: “Các nàng đây là vì ngươi là người trêи đầu quả tim trẫm, mới đối tốt với ngươi.”



Bạch U mỉm cười: “Kia có cái gì quan hệ? Ta luận sự không luận tâm.”



Hoàng đế nhìn về phía nàng.




Bạch U nói: “Mặc kệ là ai, ta mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, phàm là hắn làm ra chuyện thương tổn ta, ta sẽ không lại thích hắn nữa. Ai trong lòng chẳng sợ không thích ta, nhưng làm chuyện đều là rất tốt với ta, ta đây liền thích hắn.”



Hoàng đế ngơ ngẩn nhìn nàng.



Nàng dựa sát hắn ngồi, ôm cánh tay hắn, ngữ khí tùy ý lại đạm mạc. Trong lòng Bạch U giống như gương sáng, rành mạch. Hoàng đế ma xui quỷ khiến mà vươn tay, bàn tay nâng mặt nàng. Hắn nhìn đến động tình vô cùng, khi cúi đầu đang muốn hôn nàng, sắc mặt Bạch U chợt biến đổi, nàng đột nhiên đẩy hoàng đế ra.



Nghiêng đầu há mồm liền hộc ra máu.



Hoàng đế chưa kịp phản ứng lại, Bạch U đã đau đến hôn mê bất tỉnh.



Cách lần trước nàng đau quý thủy, lại qua một tháng.







Đây là độc.



“Cưu mê”.



Một tháng đau xót, một tháng so một tháng nghiêm trọng, nhưng lại ngủ đông trong cơ thể người dài đến mấy chục năm.



Vốn dĩ độc này là ở trêи người Nhị hoàng tử, bởi vì độc này, từ nhỏ thân thể Nhị hoàng tử đã yếu ớt. Nhưng ít nhiều bên người hắn dưỡng một dược nhân*, máu trêи người dược nhân, có thể giảm bớt độc này, nhưng mà không thể trị tận gốc. Nếu muốn trị tận gốc, cần ở thời điểm người trúng độc phát độc nặng nhất, dùng máu trong tim của dược nhân, như thế mới có thể hoàn toàn giải độc.



(*dược nhân: người dùng làm thuốc chữa bệnh)



Trong lúc một tháng một lần phát độc, trừ bỏ dùng máu của dược nhân để giảm bớt đau đớn, không còn cách nào khác.



Mà tiêu chí duy nhất của độc này, đó là trêи cổ tay sẽ hình thành một điểm chu sa đỏ. Màu đỏ kia càng diễm lệ, độc tính càng nặng.



Đáng tiếc sau lại, dược nhân bên người Nhị hoàng tử kia, bởi vì hàng năm thí dược, mà đã sắp chết.







Hoàng đế ngồi ở mép giường, Bạch U hôn mê, hắn nhàn nhạt nghe ngự y run run giải thích.



Kỳ thật bọn họ đã sớm biết độc này ở trêи người Bạch U.



Hẳn là vì cứu Nhị hoàng tử, Bạch U tới thử hoàng đế. Nhị hoàng tử phỏng chừng sắp chết, cần gấp máu trong tim hoàng đế. Bạch U mới bí quá hoá liều. Nàng còn sợ đồn đãi không đúng, cho nên không tiếc làm chính mình trúng độc, tới xem rốt cuộc có phải hắn thật sự là dược nhân không.



Nàng vì người kia, thật là không tiếc hết thảy.



Ngự y nói: “Bệ hạ không cần cứu nương nương.”



Hoàng đế cúi đầu, nhìn Bạch U hôn mê trêи giường. Hắn nhẹ giọng: “Lấy máu ta đi.”



— nàng muốn cái gì, hắn cho cái đó. Thẳng đến đưa mệnh cho nàng.



EDITOR: Xin nhỗi mọi người vì lỡ hẹn mấy hôm nhé, bù 3 chương rồi nè~~~