Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 18




Hoàng đế mơ một giấc mộng.



Mơ thấy 5 năm trước ngày Bạch U rời khỏi Trường An.



Hắn sốt quá nặng, bị nhốt ở trong cung, bước đi khó khăn, nhưng vẫn giãy giụa chạy khỏi tòa hoàng cung đang vây khốn hắn. Lúc đó hắn đang tranh đấu với phụ vương của chính mình, đã ở vào thế yếu. Hắn hoài nghi mình liên tục sốt cao, cũng là do phụ hoàng hại. Phụ hoàng muốn hắn chết, trong cung không còn người có thể tin.



Mà Bạch U lại phải đi.



Khi đó lòng Tam hoàng tử đã bị tra tấn lấp đầy, hắn không cách nào giúp phụ thân Bạch U phúc thẩm án tham ô, hắn thậm chí ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhưng mà vào ngày Bạch U phải đi ấy, hắn lên cơn sốt, như điên lao ra khỏi cung, chỉ vì muốn nhìn thấy nàng một lần. Tam hoàng tử giục ngựa ra khỏi hoàng thành, một chúng kỵ sĩ cùng cung nhân đuổi theo phía sau.



Tam hoàng tử đuổi theo mấy chiếc xe ngựa ít ỏi của Bạch gia đang rời khỏi Trường An.



Hắn bước lên tường thành, bởi váng đầu hoa mắt mà khó chịu đến muốn phun tưởng chết. Hắn dựa trêи đầu tường thành, sắc mặt tái nhợt, chịu đựng khó chịu nhìn về hướng ngựa xe đang rời đi dưới tường thành.



Khi trong lòng hắn đang bi thương lại dày vò, không biết làm thế nào mới có thể lưu lại Bạch U, lại thấy được xe ngựa của Bạch gia ngoài tường thành. Xe ngựa Bạch gia ngừng lại, cửa thành mở ra, một đám người ngựa đuổi theo ra khỏi thành. Tam hoàng tử đứng ở trêи thành lâu, nhìn đến người đuổi theo ra khỏi thành chính là Nhị hoàng tử Trình Bình, tiểu nương tử dùng mạc ly* che đậy toàn thân từ trong xe xuống dưới, đúng là Bạch U.



(*mạc ly: mũ rộng vành có màn che mỏng thường dùng cho phụ nữ thời xưa ra đường dùng để không ai nhìn thấy mình)



Hai người kia đứng dưới tường thành kể ra nỗi khổ ly biệt với nhau.



Nhị hoàng tử lưu luyến không rời, Bạch U xốc lên mạc ly, nhìn ánh mắt Nhị hoàng tử, vừa mê mang, vừa cảm động.



Trêи tường thành Tam hoàng tử bỗng dưng ngã xuống, hoàn toàn lâm vào hôn mê.







Hoàng đế tỉnh lại từ trong mộng, một thân mồ hôi lạnh, hết sức không thoải mái.



Quần áo hắn rộng thùng thình phết đất, tay chống trán, chậm rãi tự hỏi.



Hắn cảm thấy năm đó mình chính là kẻ ngốc.



Làm bàn đạp cho Nhị hoàng tử và Bạch U, hắn thật sự quá ngốc.



Đổi thành hắn của hiện tại, sau khi biết nguyên nhân phụ hoàng giết mình là vì cứu Nhị hoàng tử, trước hết hắn sẽ trực tiếp giết Nhị hoàng tử, rút củi dưới đáy nồi, sao có thể bị phụ hoàng bức thành bộ dáng kia. Cuối cùng lưỡng bại câu thương*. Mà nay Bạch U đã trở lại… Hoàng đế tự hỏi, nàng có phải thật sự muốn giết hắn hay không?



(*lưỡng bại câu thương: cả hai bên cùng tổn thương, cùng chết, ý chỉ cùng thất bại, cùng thiệt hại như nhau, không bên nào có lợi)



Hoàng đế có chút phiền.



Hắn không phải Tam hoàng tử đơn thuần chính trực trước kia, hắn kỳ thật cũng không tính là thích Bạch U.



Chỉ là trong cung quá tịch mịch, ngay từ đầu không tính toán giết Bạch U, cũng chỉ bởi cảm thấy nàng có chút ý tứ, hơn nữa Thái Hoàng Thái Hậu hy vọng hắn không tiếp tục giết hậu phi. Lúc sau hoàng đế hoàn toàn quyết định không giết Bạch U, là bởi vì hắn thấy được nốt chu sa trêи cổ tay Bạch U.



Ánh mắt đầu tiên nhìn đến, hắn liền biết hẳn là nàng trở về trong cung để giết hắn.



Dù sao hoàng đế vốn dĩ cũng không quá muốn sống, nàng muốn giết hắn thì cứ giết đi. Ngược lại hắn muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng có thủ đoạn gì để giết hắn.



Nhưng mà hoàng đế còn chưa thấy được cái gì.



Đã nhìn thấy Bạch U cả ngày cười ngây ngô.



Lần này trải qua chuyện nội gian, hoàng đế nghĩ tới quá nhiều ký ức không tốt đẹp về Nhị hoàng tử. Hắn có chút phiền chán, hy vọng Bạch U muốn giết hắn thì hãy nhanh chóng ra tay, để hắn nhìn thấy năng lực hành động của nàng. Chứ không phải cứ luôn chơi, chơi, chơi — nàng rốt cuộc có điểm giác ngộ nào mình là thích khách nội tặc hay không?



Hoàng đế quyết định đi đốc xúc Bạch U một chút.



Hoàng đế gọi đại nội tổng quản tới: “Bãi giá tới chỗ Bạch phương nghi.”



Cách bình phong, đại nội tổng quản thật cẩn thận: “Nương nương hiện giờ là quý nhân.”



Hoàng đế trầm mặc.









Thời gian sáng sớm, Thái Hoàng Thái Hậu nhớ tới Bạch U.



Nàng tính thử Bạch U, xem rốt cuộc nàng có ý gì, có phải có khả năng gây bất lợi cho tôn nhi của nàng hay không.



Vì thế Thái Hoàng Thái Hậu làm ma ma bên người đi thỉnh Bạch U tới dùng đồ ăn sáng.



Trong chốc lát, ma ma bất lực trở về, đưa tin: “Nương nương bị bệ hạ cấm cửa.”



Thái Hoàng Thái Hậu không nói chuyện.



Ma ma tiếp tục: “Nương nương đã không phải Phương nghi, hàng thành Quý nhân.”



Thái Hoàng Thái Hậu im lặng nửa ngày: “Vị phân này hàng cũng quá nhanh đi?”



Ma ma an ủi nói: “Không biếm đi lãnh cung đã là khá tốt.”



Thái Hoàng Thái Hậu bật cười: “Lãnh cung? Lãnh cung của bệ hạ chúng ta có ích lợi gì? Bệ hạ không thích thấy ai, đều là trực tiếp giết cho xong việc. Khi nào dùng tới lãnh cung?”




Ma ma hít thở không thông: “… Nói cũng đúng.”



Thái Hoàng Thái Hậu lại phiền não: “Nhưng mà bệ hạ không để ý tới triều chính, khi nào mới có thể khá hơn? Ai gia đã sắp xuống mồ, chuyện quốc gia đại sự này, ngày thường ai gia hơi chút quan tâm, nhưng đại bộ phận còn phải dựa vào phụ thân của Hoàng Hậu nhọc lòng nhiều hơn. Nhưng mà quốc trượng quá nhọc lòng, ai gia lại lo lắng giang sơn này đổi chủ. Ai gia mong đến lúc bệ hạ có thể tỉnh lại, không cần lại tiếp tục xuống dốc.”



Ma ma nói: “Nhị hoàng tử thân trúng kịch độc, muốn lấy tính mạng bệ hạ làm giải dược. Mà chỉ cần một ngày Nhị hoàng tử không chết, bệ hạ của chúng ta sẽ một ngày không bình thường lại được.”



Thái Hoàng Thái Hậu lạnh giọng: “Cho nên Bạch U mới càng quan trọng.”







Mới sáng sớm, Bạch U đã bị hoàng đế đột nhiên đến làm cho hoảng sợ.



Hắn trầm khuôn mặt ngồi ở ngoài màn trước giường nàng, nàng vừa mở mắt đã thấy được hắn, sợ tới mức cho rằng hắn muốn gây rối với nàng. Nhưng ngay sau đó nàng liền nhớ tới, người ta thanh tâm quả ɖu͙ƈ đến độ sắp thành tiên, sao có thể gây rối với nàng.



Bạch U ôm đệm chăn ngồi dậy, kéo màn ra, làm ra dáng vẻ kinh hỉ, chào hỏi hoàng đế một cái.



Sắc mặt Hoàng đế bình tĩnh.



Trong lòng Bạch U lộp bộp.



Cảm thấy trạng thái này của hắn, dường như có chút trở lại khi nàng mới tiến cung, bọn họ vừa gặp mặt.



Vẻ mặt hắn chính là vô cùng bình tĩnh nói muốn giết nàng.



Mà lúc này hoàng đế không biết đã ngồi ở ngoài màn nhìn nàng bao lâu. Ngữ khí hắn mệt mỏi, hơi bất mãn: “Trẫm nhìn một chút, trêи giường, dưới gối, dưới đệm của ngươi đều không giấu chủy thủ*.”



(*chuỷ thủ: thanh dao nhỏ cầm tay, dễ cất giấu, che mắt và thường dùng để ám sát hoặc phòng thân)



Bạch U: “…?”



Nàng mê mang hỏi: “Vì cái gì ta muốn giấu chủy thủ?”



Hoàng đế nói: “Ngươi không có chủy thủ thì làm thế nào giết người bên gối ngươi được?”



Bạch U: “…?”



Nàng còn chưa kịp tự biện, hoàng đế đã lười nhác vẫy vẫy tay, dùng ánh mắt nhìn phế vật liếc nhìn nàng một cái. Hoàng đế nói: “Giết người cũng không biết, ngươi còn có thể làm được cái gì?”



Bạch U quá ủy khuất — ta không muốn giết người mà.








Sau khi Bạch U rửa mặt, quy củ tới cấp hoàng đế thỉnh an. Hoàng đế chờ đến không kiên nhẫn: “Kiểm điểm thế nào rồi? Báo cáo viết thế nào rồi?”



Bạch U do dự, dưới ánh nhìn chăm chú trầm tĩnh của hắn, căng da đầu đi lấy báo cáo kiểm điểm của nàng.



Hoàng đế lật hai trang báo cáo nàng viết, liền nhướng mày. Hắn vốn định tới mượn này làm khó dễ, lại đột nhiên sinh ra hứng thú với báo cáo của nàng.



Báo cáo của nàng, chọc trời nói hươu nói vượn. Hắn làm nàng kiểm điểm lại chuyện giữa nàng và Nhị hoàng tử, để cho đủ số lượng chữ, Bạch U bắt đầu viết từ khi nàng hai tuổi học nói chuyện, lưu loát một vạn chữ, Bạch U còn chưa viết đến nàng bảy tuổi. Không biết chuyện xấu của nàng và Nhị hoàng tử, còn muốn mấy vạn chữ nàng mới có thể viết đến.



Hoàng đế: “Ngươi đang viết tự truyện à?”



Bạch U ủy khuất ngồi ở bên cạnh hắn: “Bởi vì thần thϊế͙p͙… Thật sự không nhớ rõ mà.”



Hoàng đế còn rất muốn tiếp tục đọc tự truyện của nàng, nhưng mà hắn lại đây là để cãi nhau với nàng, là chất vấn nàng, đương nhiên không thể cho nàng sắc mặt tốt. Hoàng đế “Bang” một cái nện báo cáo của nàng ở trêи bàn, Bạch U run lên một cái. Hoàng đế nói: “Không nhớ rõ không đại biểu chưa làm cái gì. Chính ngươi tiến cung có mục đích gì, trong lòng ngươi hiểu rõ.”



Bạch U nhìn hắn thật sâu: “Ta yêu ngươi.”



Hoàng đế ngẩn ra.



Mặt hắn vô biểu tình: “Lăn.”



Hắn nói: “Không cần càn quấy, nói rõ ràng kế hoạch của ngươi, nói không chừng trẫm còn có thể thành toàn ngươi.”



Bạch U: “Nhưng mà thần thϊế͙p͙ thật sự không có kế hoạch mà!”



Nàng nói: “Bệ hạ, người xem thần thϊế͙p͙, ngu như vậy ngốc như vậy, giống như người có thể lên một kế hoạch hoàn chỉnh sao? Loại người như thần thϊế͙p͙ này, trong đầu chỉ có tình tình ái ái, ăn ăn uống uống. Thần thϊế͙p͙ không phải người làm được chuyện lớn! Thần thϊế͙p͙ khẳng định là bị người lợi dụng hãm hại.”



Hoàng đế hơi ngớ ra: Lần đầu tiên gặp người nói chính mình như vậy.



Nhưng mà hoàng đế cao quý lãnh diễm: “Trẫm không tin.”



Bạch U nhìn hắn nửa ngày, thở dài, bắt đầu tháo đai lưng.



Hoàng đế lập tức: “…?”



Hắn lập tức nhảy lên, túm chặt tay nàng kéo nàng lên tới. Hoàng đế không cao quý, hắn tức muốn hộc máu: “Không biết liêm sỉ! Ngươi làm cái gì?”



Bạch U: “Bệ hạ không chiếm được trái tim thần thϊế͙p͙, nhưng có thể được đến thân xác thần thϊế͙p͙ mà? Thông qua thân, thông hướng tim?”




Hoàng đế bị logic của nàng chinh phục, sau một lúc lâu không nói gì.



Mà Bạch U nhìn khuôn mặt hắn, thấy hắn nhấp môi, lông mi rủ xuống run rẩy, trong lòng nàng dao động, nhịn không được vươn người lên, ôm lấy cổ hắn, hôn lên khóe miệng hắn.



Hoàng đế: “…?”



Hoàng đế đẩy nàng, Bạch U không chịu. Hắn ngã ngồi về phía sau, nàng đi theo hắn cùng nhau ngã ngồi dưới đất. Hoàng đế sợ nàng té bị thương, duỗi tay đỡ lấy sau eo nàng. Mà như vậy, lại càng khiến Bạch U gần chính mình hơn. Hơi thở của hai người có chút loạn, hơi hơi chia lìa, đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương.



Tay hoàng đế vuốt ve gò má ửng đỏ của nàng, lòng bàn tay cọ xát môi nàng.



Hắn cũng có chút khó có thể tự khống chế.



Hoàng đế lẩm bẩm lên tiếng: “Ta vốn là muốn mắng ngươi.”



Bạch U làm nũng: “Không cần mắng thần thϊế͙p͙ mà. Người coi như thần thϊế͙p͙ không có đầu óc, có chuyện gì giúp thần thϊế͙p͙ làm thì tốt rồi.”



Nàng nhắm mắt lại.



Trong lòng nàng ẩn ẩn có một loại cảm giác.




Mặc kệ nàng nhìn đến bức họa Nhị hoàng tử rung động như thế nào, nàng thích rốt cuộc là hoàng đế.



Hoàng đế có lẽ không có bạch nguyệt quang.



Nhưng mà bạch nguyệt quang trong lòng Bạch U chạm không tới sờ không được, chính là hắn.



Hai người nhìn nhau một lát, lại hôn lên.



Trong lúc hoàng đế động tình, tay áo lạnh lạnh câu lấy cổ nàng. Bạch U trốn vào trong lòng ngực hắn, hơi hơi phát run. Nàng có chút mờ mịt, có chút không biết hôm nay là hôm nào. Nhưng rồi hoàng đế lại đột nhiên lui ra phía sau, nói: “Được rồi, dừng ở đây.”



Bạch U: “A?”



Tay hoàng đế ấn lên da thịt trêи cổ tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua nốt chu sa hồng của nàng. Bạch U nhìn vào mắt hắn, nghe được hoàng đế tựa cười nói: “Lúc trước gã thị vệ kia nhắc nhở ta, ngươi vẫn nên tiếp tục giữ thủ cung sa đi, ít nhất chứng minh ngươi trong sạch.”



Bạch U: “…”



Nàng nghĩ thầm: Bệ hạ đang nói mê sảng cái gì vậy! Lưu trữ thủ cung sa, như vậy ngươi cũng không ngủ đến ta đâu.



A, dù sao hắn cũng không muốn.



Bạch U thật cẩn thận: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ có một vấn đề muốn hỏi.”



Tâm tình hoàng đế tốt, khoan dung nói: “Hỏi đi.”



Bạch U: “Thần thϊế͙p͙ tự nhiên là bất kể khi nào đều yêu bệ hạ. Nhưng mà bệ hạ thanh tâm quả ɖu͙ƈ như vậy… Có phải người có bệnh kín gì không?”



Hoàng đế mặt vô biểu tình: “Ngươi nói bệnh kín là chỉ cái gì?”



Bạch U: “Người không được?”



Hoàng đế hít sâu một hơi.



Bạch U cảnh giác lui về phía sau: “Bệ hạ, người đừng giết ta.”



Lại bổ sung: “Người cũng không thể đánh ta.”



Hoàng đế: “Ngươi lại đây, trẫm không đánh ngươi.”



Hắn thở dài: “Vốn dĩ trẫm muốn thăng vị phân cho ngươi, làm ngươi tiến vào một trong tứ phi*.”



(*tứ phi ở đây là chỉ 4 vị phi tử đứng đầu Hậu cung chỉ sau Hoàng Hậu)



Bạch U kinh hỉ, nàng muốn hưởng thụ càng tốt!



Lúc này hoàng đế nói: “Nhưng đó là trước khi ngươi nói lời này. Bây giờ trẫm muốn biếm ngươi vào lãnh cung. May mắn trẫm vẫn chưa hủy đi lãnh cung, lãnh cung chỉ cần tu sửa một chút, người vẫn có thể ở được.”



Bạch U hoa dung thất sắc. (hoa dung thất sắc: dung mạo như hoa mất đi sắc đẹp)



Mà trong mắt hoàng đế lại hiện lên nét cười, một phen kéo nàng qua, lại hôn lên khóe miệng nàng.



Bạch U run rẩy: “Ngươi… Một bên hôn ta, một bên muốn đuổi ta đi lãnh cung?”



Hoàng đế không kiên nhẫn: “Đúng vậy.”



Hắn nâng mặt nàng, nhẹ giọng: “Đừng nghĩ những cái đó, tập trung chút.”



Bạch U:… Làm sao ta có thể tập trung? Ta sắp phải bị biếm vào lãnh cung, ngươi còn ôm ấp hôn hít ta!



Quá tuyệt vọng! Làm thế nào tập trung!