Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi! Cậu Gà Đẹp Nhất - Thủy Noãn Áp Tri

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó thôi mà hôm nay đã là thứ bảy.

Có lẽ do đã lỡ mua vé, cũng có lẽ do tò mò và đúng lúc rỗi rãi, Đỗ Cảnh Hú quyết định đến Trung tâm Triển lãm Bạch Hồ.

Qua quầy soát vé, hắn cầm một tấm brochure bước vào trong.

Hắn đến khá sớm, trong hội trường chỉ có vài nhân viên đi qua đi lại.

Để nhìn rõ hơn, Đỗ Cảnh Hú ngồi xuống hàng ghế gần sàn chữ T nhất. Sau khi ngồi xuống, hắn cứ cảm nhận có ai đó đang quan sát hắn, nhưng khi hắn quay đầu để tìm kiếm thì chỉ thấy mấy người đang bận rộn qua lại.

Chậc, hắn nên tập làm quen.

Nửa tiếng trôi qua, có thêm mười người nữa đến. Đỗ Cảnh Hú nghĩ thầm, hèn chi phải tự bán vé, danh tiếng không tốt lắm.

Bỗng nhiên, có một đám người bước vào, bọn họ cứ như đã hẹn trước, lúc chọn chỗ ngồi không hề do dự, tốc độ di chuyển vừa nhanh vừa thuần thục.

Đỗ Cảnh Hú bình tĩnh quan sát, phát hiện toàn bộ chỗ ngồi đã được lấp đầy.

Lúc này, âm nhạc vang lên, show trình diễn chính thức bắt đầu.

Khách mời mở màn đầu tiên là một ca sĩ tên Thiệu Liên. Cậu hát khá hay, theo tiếng hát của cậu, các người mẫu với vóc người cao gầy nối đuôi nhau bước ra. Tất cả thiết kế đều có mặt trên brochure, ngoài ra còn được chú thích rằng được nhà thiết kế Quý Nguyễn thiết kế vào lúc nào, dùng chất liệu gì để thiết kế, đã từng được người trong nghề nào khen.

Đỗ Cảnh Hú tạm thời bỏ qua những lời khen kia có phải lời thật lòng hay không.

Thứ hấp dẫn Đỗ Cảnh Hú nhất chính là, thiết kế nào cũng sử dụng kiểu phối màu kỳ quặc.

Tóm lại cũng không đến nỗi.

Một lúc sau, tất cả thiết kế trên brochure đều lên sàn, vẫn chưa thấy Quý Nguyễn. Đỗ Cảnh Hú nghĩ, có lẽ nhân vật chính của show thời trang là các thiết kế, nhà thiết kế phải chờ sau khi tác phẩm xuất hiện hết mới đến lượt.

Đến khi chỉ còn lại một thiết kế, hắn nghe xung quanh xì xào --

"Quý Nguyễn sắp xuất hiện rồi hả?"

"Ừ, tiếp theo là cậu ấy, mọi người chuẩn bị xong chưa?"

"Đã sẵn sàng."

"Ok."

Đỗ Cảnh Hú nghe mà không hiểu gì. Hắn không bất ngờ khi thiết kế cuối cùng được đích thân Quý Nguyễn trình diễn, dù sao cậu cũng là chủ nhân bộ sưu tập.

Hắn chỉ không hiểu, tại sao mọi người lại nghiêm túc với sự xuất hiện của Quý Nguyễn như vậy, ngay cả giọng điệu cũng trầm hẳn đi.

Giây tiếp theo, một tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên.

Âm thanh cao vút kéo dài, vang khắp toàn bộ sảnh, xộc thẳng vào não bộ.

Bầu không khí trên sàn chữ T thay đổi.

Ngay sau đó,những người xung quanh hắn như đã tập luyện vô số lần, nhuần nhuyễn đeo lên những chiếc kính râm không biết đã chuẩn bị từ khi nào.

Trong một khoảnh khắc, Đỗ Cảnh Hú hoài nghi hắn không phải đang có mặt ở sàn diễn mà là đang tham dự một đám ma đặc biệt.

Chủ nhân đám tang tên Quý Nguyễn, cho nên những người bên cạnh hắn mới nghiêm trang đến thế.

Tiền vé hắn trả là tiền phúng điếu...

Tất cả đã rõ mười mươi.

Cho dù lát nữa có bật nắp quan tài hắn cũng không bất ngờ.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bị chiếc quan tài kia làm giật mình.

Một chiếc quan tài với tám người khiêng từ từ xuất hiện ở phía đối diện. Quý Nguyễn, đứng trên nắp quan tài, vững vàng catwalk, trình diễn bộ quần áo phong cách đồ tang đầy màu sắc, không hề bị độ rung lắc dưới chân ảnh hưởng.

Lúc quan tài được khiêng đến nơi, Quý Nguyễn thay đổi tư thế.

Đỗ Cảnh Hú còn chưa kịp bình tĩnh lại, xung quanh đã vang lên tiếng chụp hình tách tách, đèn flash chói sáng ùa đến, xông vào mắt hắn như những tia chớp trắng.

Cho nên, đây chính là lý do cho kính râm đúng không?

Nhưng hắn hình như, sắp mù rồi. Mắt hắn bây giờ ngoại trừ trắng ra thì không còn màu gì khác.

Mắt bị ép phải tiết ra nước mắt trước đám ánh sáng này.

Hắn đột nhiên nhớ đến dòng chú ý sau khi thanh toán tiền vé.

Poster chỉ mang tính minh họa, tất cả tùy thuộc vào chủ đề show diễn.

Đỗ Cảnh Hú thề, hắn sẽ không bao giờ quên show trình diễn thời trang hôm nay.

Thật sự là....quá Âm phủ.

***

Quý Nguyễn vừa ra đã thấy Đỗ Cảnh Hú ngồi bên dưới.

Giữa một đám người đeo kính râm, chỉ có hắn không đeo gì cả, chỉ nhìn chăm chăm vào cậu. Mặc dù cách rất xa, nhưng Quý Nguyễn biết đôi mắt xanh kia đã chứa đầy hình ảnh của mình.

Nhìn đi, hắn cảm động đến mức khóc luôn kìa!

Không uổng công cậu tốn tiền thuê hội trường tập luyện ròng rã bốn ngày vừa qua.

Trừ cái này ra, để show này trông tự nhiên hết sức có thể, cậu còn cố tình mời một đám diễn viên đến đóng vai khán giả, mời Thiệu Thập Bát đến hát mở màn. Để show càng thêm trọn vẹn, cậu còn tự mình thiết kế poster, giá vé chính là ám chỉ, nhắc nhở sau khi thanh toán cũng là ám chỉ ---

Poster chỉ mang tính minh họa, tất cả tùy thuộc vào chủ đề show diễn.

Thật ra là....

Poster chỉ mang tính minh họa, show trình diễn đặc sắc hơn bội phần.

Qua nhiều bước như vậy, Đỗ Cảnh Hú chắc chắn không biết, đây là show diễn dành riêng cho hắn.

Cả hội trường chỉ có mỗi mình hắn là người xem thật sự.

Và cậu, đã phô diễn hoàn hảo tất cả sở trường của mình.

Quần áo, thiết kế là nghề của cậu.

Tạo dáng, cậu là dân chuyên.

Kèn tầu, cậu thổi khúc [Bách Điểu Triều Phượng]

Ôi một khúc tuyệt tác dân tộc cổ điển biết bao.

Còn áp quan tài, lúc cậu còn là một chú gà, cậu chính là linh gà phụ trách áp quan tài của đội đưa ma thôn Nguyễn đấy, quan tài của các xã mười tám dặm xung quanh đều do đích thân cậu áp.

Ai cũng khen ngợi hết lời.

Sau khi biến thành người, công việc đầu tiên của cậu cũng ở trong đội đưa ma, chịu trách nhiệm thổi kèn tầu, thỉnh thoảng sang đội rước dâu kiếm thêm thu nhập.

Có thể nói buổi biểu diễn này, ngoại trừ bản thể không thể để lộ, cậu đã biểu diễn phần lớn cuộc đời của mình cho Đỗ Cảnh Hú xem.

Show trình diễn kết thúc.

Quý Nguyễn không kịp thay quần áo đã lao xuống sàn chữ T, nhưng cậu có tìm kiếm thế nào cũng không nhìn thấy Đỗ Cảnh Hú.

Cậu kéo một khán giả mình thuê, hỏi: "Thấy Đỗ Cảnh Hú không? Hồi nãy anh ấy ngồi kia kìa."

Quý Nguyễn chỉ chỗ ngồi của Đỗ Cảnh Hú.

"À, tôi biết này, đẹp trai lắm đúng không, lúc khiêng quan tài vào trong thì ảnh về rồi."

Đi nhanh vậy? Quý Nguyễn sững sờ.

Cậu còn phải mời hắn ăn tối nữa, ăn ngay tại đây!

Thưởng thức món ăn ngon lành trên sàn chữ T, sau đó tỏ tình luôn. Đây chính là kế hoạch của Quý Nguyễn.

Lúc này, một chiếc bàn bát tiên được đặt chính giữa sàn chữ T, các phụ bếp đang treo nồi.

Tổ tiên của đầu bếp là ngự trù của hoàng đế, được Quý Nguyễn dùng rất nhiều tiền để mời đến.

Thấy Quý Nguyễn đứng đực ra đó, đầu bếp dùng giọng Bắc Kinh thuần hỏi lớn: "Bắt đầu nấu được chưa?"

Quý Nguyễn tỉnh hồn: "Sư phụ chờ chút, tôi gọi điện đã."

Cậu không có số Đỗ Cảnh Hú, chỉ có thể gọi qua Wechat.

Điện thoại đổ chuông tận mười giây mới được bắt máy.

Giọng Đỗ Cảnh Hú có chút uể oải, giọng điệu kinh ngạc hỏi: "Cậu Quý? Cậu gọi tôi có việc gì không?"

Quý Nguyễn: "Tôi mới nhìn thấy anh khi nãy, muốn mời anh một bữa. Anh đang ở đâu vậy? Tôi đến đón anh?"

"Xin lỗi cậu Quý." Đỗ Cảnh Hú nói: "Tôi có việc đột xuất, lần sau nhé."

Quý Nguyễn còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp máy. Sau đó, Đỗ Cảnh Hú gửi tin nhắn.

- Đỗ JX: Xin lỗi, không tiện nói chuyện lắm.

- Quý Nguyễn: Cần tôi giúp đỡ gì không?

- Đỗ JX: Không cần đâu, chút chuyện riêng thôi.

- Quý Nguyễn: Vậy anh làm việc đi, hẹn gặp lại.

Quý Nguyễn ủ rũ ngồi xuống bàn bát tiên, nói sư phó nổi lửa, sau đó nói các nhân viên ở lại.

Bữa tối hai người dưới ánh nến cuối cùng biến thành tiệc mừng của công ty.

***

Đỗ Cảnh Hú nhắn "Hẹn gặp lại", lại bấm "Ẩn cuộc trò chuyện", ẩn chú gà trống đi.

Hắn lái xe tới bệnh viện, vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ: "Xin chào, cậu thấy không khỏe ở đâu?"

Đỗ Cảnh Hú: "Xin chào bác sĩ, mắt tôi bị ánh sáng mạnh kích thích, liên tục chảy nước mắt."

Bác sĩ lại gần xem xét: "Cậu đeo kính áp tròng phải không?"

"Vâng."

Bác sĩ: "Vậy thì không sao đâu, để tôi kê cho cậu thuốc nhỏ mắt. Mấy ngày tiếp theo đừng đeo kính áp tròng nữa, cũng đừng để mắt hoạt động quá nhiều."

"Sang bên kia rửa tay, tháo kính áp tròng ra."

"Vâng."

Đỗ Cảnh Hú ngoan ngoãn bước đến bồn rửa tay rửa tay sạch sẽ, tháo chiếc kính áp tròng xanh đậm xuống, để lộ màu mắt nguyên bản.

Là màu nâu phổ biến.

Giống như màu lông chiếm tỉ lệ lớn nhất của gà trống và gà mái.

- -

Hậu trường nhỏ:

Quý Nguyễn: Chỉ có mình anh là khán giả thật sự.

Đỗ Cảnh Hú: Cho nên, chỉ có tôi tốn tiền thôi?

- -

Chú thích:

Brochure: Brochure (tờ gấp) là một dạng ấn phẩm quảng cáo chứa đựng và bao gồm những thông tin giới thiệu chung về sản phẩm nào đấy, về các sự kiện, những địa điểm du lịch nổi tiếng, hình ảnh... mà nhà thiết kế / cung cấp Brochure muốn gửi gắm đến những người được xem là khách hàng mục tiêu của họ.

Kèn tầu: Thường được thổi trong đám tang hoặc đám cưới.

Bách điểu triều phượng: Người ta nói chỉ có khi người đức cao vọng trọng qua đời mới được thổi khúc Bách Điểu Triều Phượng này thôi.

Bàn ghế bát tiên: Nó là bàn ghế truyền thống của Trung Quốc á. Mình hiểu là bàn ăn vuông là được rồi.