*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là lần thứ 78 Quý Nguyễn mở cuốn [Trăm năm cô đơn] ra, cũng là lần thứ 78 cậu ngủ gật.
Đến khi cậu mở đôi mắt ra lần thứ 78, nhìn thấy cuốn sách rơi bên gối, hai mắt cậu vô thần như bị ai hút mất linh hồn.
Được rồi, cậu bỏ cuộc.
Quyển sách này không phải thứ một con gà có thể hiểu!
Cậu chỉ có thể cảm thán: Đỗ Cảnh Hú giỏi giang quá đi!
Có vẻ cậu không lấy sách để làm chủ đề nói chuyện được rồi.
Quý Nguyễn chán nản mở tiểu thuyết Tấn Giang, tiếp tục nghe tiểu thuyết tình yêu sâu sắc nhưng đầy đớn đau giữa thái giám rắn và hoàng tử nơi lãnh cung.
Tai Quý Nguyễn nghe giọng nam đọc diễn văn một cách máy móc, cuối cùng cũng vui lại.
Không sao, thua keo này ta bày keo khác. May mà bọn họ còn một sở thích chung khác.
Cậu mở khung chat Wechat với Đỗ Cảnh Hú lên, dòng tin cuối cùng được gửi vào ngày bọn họ trao đổi sách cho nhau.
Sách chưa đọc xong nên mấy ngày nay không thể nhắn tin với Đỗ Cảnh Hú, cũng không dám hỏi hắn đã đọc quyển sách cậu tặng hay chưa - cậu sợ hắn hỏi ngược lại rằng mình đọc [Trăm năm cô đơn] đến đâu rồi, có cảm nhận gì không.
Quý Nguyễn hít một hơi thật sau, cậu có chút đỉnh hồi hộp.
-Quý Nguyễn: Anh có đang online không? Lần trước anh bảo thích âm nhạc, anh thích thể loại nào thế?
Lát sau, đối phương nhắn lại.
-Đỗ JX: Có online. Tôi thích nhạc cổ điển.
Nhạc cổ điển!
Quý Nguyễn lên tinh thần.
Đây là sở trường của cậu đó. Cậu biết vài khúc, khúc nào cũng tuổi thọ hơn năm trăm, đầy đủ sắc hương thời xa xưa, đủ cổ điển rồi hén!
Đã có kinh nghiệm từ lần đội quần trước đó, lần này Quý Nguyễn cẩn thận hơn, gọi điện cho Cố Hồng.
Cố Hồng nghiêm túc nghe cậu nói. Chờ cậu nói xong, hắn phân tích: "Đây là một cơ hội hiếm có khó tìm. Em cần cho đối phương thấy sở trường của mình, khiến cậu ta ấn tượng, để cậu ta có tỉnh mộng giữa đêm cũng nhớ đến em, tốt nhất là khắc sâu cả đời."
"Em nói cậu ta lạc mềm buộc chặt em à? Xem ra cậu ta lão luyện đấy. Chuyên gia bắt cá mà, em đừng chủ động quá nhiều, sẽ làm cậu ta cảm thấy nhàm chán. Không bằng em thử lấy lùi làm tiến, nhưng phải thật tự nhiên, không được cố quá."
Hai anh em trò chuyện thật lâu, Quý Nguyễn vừa nghe Cố Hồng nói vừa ghi vào sổ.
Anh ngỗng của bọn họ không hổ là con duy nhất học đại học!
Cho dù có thách đấu với loài người cũng chưa bao giờ thất bại.
Cố Hồng đã sớm quen với việc Quý Nguyễn sùng bái mình. Hắn cúp máy, tiếp tục lật sách và ghi chép, tài liệu hôm nay là [Một ngàn lẻ một mẩu chuyện tình yêu], chương hắn đang đọc khá giống với tình huống của Quý gà con.
Lấy lùi làm tiếng, Cố Hồng khoanh tròn bốn chữ, chia thành từng ý nhỏ để phân tích.
Có lẽ, hắn cũng có thể thử chiêu này...
Bên kia, Quý Nguyễn đang lên kế hoạch để có thể phô diễn tất cả tài năng của mình, khiến Đỗ Cảnh Hú ấn tượng khó phai.
Cậu liệt kê kỹ năng của mình ra giấy:
+ Thiết kế trang phục.
+ Catwalk.
+ Tạo dáng chụp ảnh.
+ Thổi kèn.
+ Biến đổi thành thạo giữa gà và người.
+ Gáy hay, bắt trộm giỏi.
+ Đánh nhau (không giới hạn giống loài).
+ Áp nắp quan tài...
Không ngờ cậu cũng biết nhiều quá đó chứ. Quý Nguyễn gom mấy cái có thể cho người khác xem thành một nhóm. Cậu đã có ý tưởng, càng nghĩ càng thấy hay.
Chắc chắn cậu sẽ tỏ tình thành công sau lần này.
***
Gần đây Đỗ Cảnh Hú có chút đau đầu, chủ yếu đến từ nhà thiết kế với hình đại diện là chú gà trống hùng dũng.
Mỗi lần nhìn thấy tấm hình này, hắn đều muốn hỏi cậu rằng tại sao không dùng hình của mình để làm hình đại diện, nhất định sẽ rất bổ mắt người xem. Nếu cậu dùng ảnh của mình làm hình đại diện, hắn sẽ không cần phải ẩn khung chat đi mỗi lần nói chuyện xong, bởi vì nếu nhìn tấm hình kia quá lâu, tối đó hắn sẽ mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy khung cảnh mình bị mấy con gà rượt rồi mổ tới tấp hồi còn bé. Mấy con gà đó vừa hung hăng vừa dữ tợn, hắn nhỏ bé chỉ có thể ngồi bệt xuống mặt đất, ôm đầu khóc lóc.
Có thể nói, gà chính là ám ảnh thuở ấu thơ của hắn, có dùng cả đời cũng không chữa được.
Hôm nay, hắn tỉnh dậy, vừa mở Wechat lên đã nhìn thấy tấm hình gà trống kia nhảy lên đầu. Tim hắn run lên, úp điện thoại xuống giường theo bản năng, chờ nhịp thở quay lại như cũ mới chậm rãi lật nó lại.
Đã mười ngày kể từ lần cuối nhìn thấy tấm hình này.
Lần đó, sau khi hắn bảo mình thích nhạc cổ điển xong, đối phương cũng không nói gì nữa.
Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa tự nghi ngờ bản thân --
Có phải hắn nói sai gì rồi không?
Chẳng lẽ cậu ấy giận vì hắn nói mình thích nhạc cổ điển?
Sau đó hắn ẩn cuộc trò chuyện, dần quên mọi chuyện.
Bây giờ đối phương đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện đã quảng cáo.
- Quý Nguyễn: Tôi tổ chức một show thời trang cá nhân, mười sáu giờ ngày thứ bảy, tại sảnh G3 ở Trung tâm Triển lãm Bạch Hồ. Anh có muốn tham dự không?
- Quý Nguyễn: [HÌNH ẢNH]
Tấm hình chụp một bài báo, tiêu đề được viết lớn "Show thời trang của nhà thiết kế Quý Nguyễn", bên dưới tiêu đề là một hàng chữ nhỏ "Nhìn lại những thiết kế xuất sắc nhất của nhà thiết kế Quý Nguyễn trong suốt những năm vừa qua, tất cả đều là độc nhất vô nhị, không thể bỏ lỡ."
Chính giữa bài báo là hình của Quý Nguyễn. Cậu mặc áo sơ mi hồng phấn và xanh lục, sau lưng là bức tường phủ đầy hoa hồng, khung cảnh tươi sáng nhưng gương mặt lại lạnh lẽo đến mức không ai dám lại gần.
Tỷ lệ gương mặt hoàn hảo.
Bên dưới poster là thời gian và địa điểm, góc phải là mã QR, quét một cái sẽ mở cửa sổ mua vé -
Số lượng vé: 1
Giá tiền: 520 tệ
Đỗ Cảnh Hú:...
Đỗ Cảnh Hú: Chậc, thôi đến ủng hộ cậu ấy.
Thanh toán xong xuôi, Đỗ Cảnh Hú chụp màn hình gửi cho Quý Nguyễn.
- Đỗ JX: Đã mua vé, chúc cậu thuận lợi.
[HÌNH ẢNH]
- Quý Nguyễn: Cảm ơn.
Đỗ Cảnh Hú do dự một chút, tạm thời không trả lời, lại ẩn cuộc trò chuyển. Sau đó, Quý Nguyễn biến mất khỏi Wechat của hắn, không xuất hiện lại một lần nào nữa.
Thật sự chỉ là quảng cáo show của bản thân và bán vé thôi.
- -
Hậu trường nhỏ:
Đỗ Cảnh Hú: Sao không dùng hình của mình làm hình đại diện?
Dn: Ơ? Tôi đang dùng hình của mình mà? [Mặt vô tội]
- -
Chú thích:
Áp nắp quan tài: Khi hạ táng, nhiều địa phương sẽ lựa chọn hai con gà trống trắng để làm lễ. Đặc biệt là ở các vùng nông thôn, trước khi hạ táng quan tài xuống huyệt, người ta sẽ đặt trên nắp quan tài một con gà trống, hoặc giết một con khi hạ táng.
Bởi vì trong phong thủy, gà không chỉ đơn thuần là một con gia cầm mà còn tượng trưng cho loài "phượng". Việc sử dụng gà trống trong quá trình hạ táng là bởi người ta quan niệm rằng, nếu như nghe thấy tiếng gà gáy, tức là tiếng "phượng kêu", ngụ ý long phượng hợp nhất, là một điềm báo rất tốt.
Hơn nữa thời điểm hạ táng đều được chọn giờ lành giờ tốt, nếu có thêm tiếng "phượng kêu" sẽ là sự kết hợp rất tốt, tượng trưng cho phúc đức sâu dày của gia đình đó.
Trăm năm cô đơn: Trăm năm cô đơn (tiếng Tây Ban Nha: Cien años de soledad) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez. Tác phẩm được nhà xuất bản Sudamericana xuất bản lần đầu bằng tiếng Tây Ban Nha vào năm 1967 tại Buenos Aires (Argentina). Đến năm 1970, truyện đã được in bằng tiếng Tây Ban Nha hơn nửa triệu bản, chưa kể hai lần in ở Cuba là một trăm nghìn bản. Khi đó còn có 17 hợp đồng xin phép tác giả được dịch tác phẩm này ra các thứ tiếng khác. Cho đến nay, tác phẩm đã chuyển dịch qua hơn 30 ngôn ngữ trên thế giới trong đó có Việt Nam, được tặng giải Chianchiano của Ý, được Pháp công nhận là cuốn sách hay nhất trong năm và được giới phê bình văn học Mỹ đánh giá là một trong 12 cuốn sách hay nhất trong thập niên 1960. Đây được coi là một kiệt tác của Gabriel Garcia Marquez, cùng với những tác phẩm Ngài đại tá chờ thư (El coronel no tiene quien le escriba, 1959), Mùa thu của ngài trưởng lão (El otoño del patriarca, 1975), Trăm năm cô đơn đã mang đến cho tác giả vinh dự đoạt giải Nobel Văn học vào năm 1982.
Bản dịch tiếng Việt là của dịch giả Nguyễn Trung Đức, Phạm Đình Lợi và Nguyễn Quốc Dũng. Nguyễn Trung Đức viết lời giới thiệu.
Ngọc Thụy: Trời ơi một tháng vừa rồi tui học như điên luôn. Một tuần bảy ngày đi học từ sáu giờ sáng tới 11h trưa năm ngày, chiều về thì cày bài tập, thèm edit lắm mà không