Không đi nhầm đường?
Tô Thanh Ảnh đang định đóng cửa đột nhiên dừng lại, hơi xuất thần, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Ô Ngữ Dung, cười hỏi: "Bà Ô, bà và Ngô Thần...ngài Ngô đã hẹn trước rồi sao? Hay là với cô Lý?"
Trong tiềm thức Tô Thanh Ảnh có tâm lý muốn che giấu, vì vậy cô ta sửa lại cách xưng hô của mình với Ngô Thần.
"Ngô Thần." Ô Ngữ Dung nói một cách nhẹ nhàng ngọt ngào, bà ta chẳng có gì đáng phải che giấu cả.
Ô Ngữ Dung biết mối quan hệ giữa Tô Thanh Ảnh và Ngô Thần.
Vậy nên Ô Ngữ Dung đoán ra được Tô Thanh Ảnh hẳn là không biết gì về mối quan hệ giữa bà ta và Ngô Thần, nếu không cô ta không thể nào làm ra vẻ như vậy, còn tưởng mình đi sai đường nữa.
Có lẽ Tô Thanh Ảnh cũng đã hẹn trước với Ngô Thần.
"Vậy…là không đi nhầm đường..." Nói đoạn, Tô Thanh Ảnh bèn dẫn Mục Thiên Thiên vào.
Đương nhiên vệ sĩ không được phép vào theo, tất cả đều phải ở lại bên ngoài.
Cửa đóng lại.
Trong lòng Tô Thanh Ảnh vẫn có chút kinh ngạc.
Cô ta vẫn cảm thấy chắc chắn mình đã nghĩ sai rồi, đây có lẽ không phải kiểu gặp mặt riêng tư, khả năng liên quan đến công việc kinh doanh cao hơn, biết đâu Ngô Thần hẹn nhiều người cùng đến để bàn chuyện thì sao.
Đối với Tô Thanh Ảnh mà nói, cô ta hoàn toàn không dám suy đoán Ô Ngữ Dung có gì đó với Ngô Thần, nên sẽ không nghĩ theo hướng đó.
Nhìn lại chuyện quá khứ và phong cách làm việc của Ô Ngữ Dung là biết...hoàn toàn không thể nào! Ô Ngữ Dung ly hôn hơn mười năm, biết bao nhiêu triệu phú tỷ phú siêu giàu với khối tài sản hàng chục tỷ đều cố gắng theo đuổi bà ta, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có kết quả gì!
Ô Ngữ Dung trước sau luôn độc thân!
Hơn nữa…Tô Thanh Ảnh vô cùng kính trọng Ô Ngữ Dung, sẽ vô thức dùng "bà" để xưng hô với bà ta. Đây không chỉ là phép lịch sự, bởi vì đối với cô ta Ô Ngữ Dung không chỉ là "bề trên", mà còn là một người phụ nữ thành đạt mà cha cô ta - Tô Thụy Văn hết sức ca tụng!
Nếu chỉ xét trong phạm vi Đông Hải, không ngoa khi nói rằng Ô Ngữ Dung chính là là nữ doanh nhân có năng lực nhất!
Không phải "một trong số những người có năng lực nhất", mà là "có năng lực nhất"!
Đây là nữ doanh nhân mà ngay cả Tô Thụy Văn, người giàu có nhất Đông Hải, cũng phải nể phục!
Nể phục không có nghĩa là Ô Ngữ Dung làm ăn kinh doanh phát đạt hơn Tô Thụy Văn, mà là Ô Ngữ Dung thân là phụ nữ lại có thể lăn lộn trong giới kinh doanh do nam giới thống trị, còn giành được địa vị ngày hôm nay. Đến nam giới muốn lăn lộn chốn thương trường này cũng khó chứ nói chi là phụ nữ, họ còn khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần!
Để đạt được thành công thì gian nan hơn nhiều!
Vì vậy, bà ta càng xứng đáng được tôn trọng hơn! Trong lòng Tô Thanh Ảnh cũng dành sự kính ngưỡng cho Ô Ngữ Dung.
Tô Thanh Ảnh chọn đại một chỗ ngồi xuống, Mục Thiên Thiên đi theo Tô Thanh Ảnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta.
“Đây là con gái của sếp Mục, đúng chứ? Tên là Thiên Thiên nhỉ? Có biết tôi là ai không?" Ô Ngữ Dung nói với Mục Thiên Thiên bằng chất giọng dịu dàng.
Ô Ngữ Dung đương nhiên quen biết Mục Tứ Hải, cũng từng gặp Mục Thiên Thiên trong một vài bữa tiệc.
"Dạ biết, chào dì Ô." Mục Thiên Thiên, một người có tính cách cực kỳ ngang tàn, trước mặt Ô Ngữ Dung lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, khi trước cô còn chẳng dám chủ động bắt chuyện với Ô Ngữ Dung.
Đến cả Tô Thanh Ảnh cô còn chưa dám chọc đến chứ huống chi một người tuổi tác được xếp vào bậc cha chú như Ô Ngữ Dung.
Cô đã từng nghe nói về "Truyền thuyết góa phụ đen"!
"Ừ, chào Thiên Thiên." Ô Ngữ Dung cười ngọt ngào gật đầu, liếc nhìn Tô Thanh Ảnh, sau đó lại quan sát Mục Thiên Thiên.
Cô nhóc Mục Thiên Thiên này cũng xinh xắn đáng yêu thật, hôm nay cô không trang điểm, cũng không cố ý ăn diện, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng bằng vải voan cùng một chiếc váy ngắn màu xanh biển...Trông vô cùng trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Tô Thanh Ảnh thì hiển nhiên đã dày công trưng diện, cô ta mặc một chiếc váy dạ hội dài màu đen để lộ đôi vai trần thon gầy, trên cánh tay mảnh mai như ngó sen còn đeo một mặt dây chuyền kim cương, lớp trang điểm trông có vẻ nhạt, nhưng Ô Ngữ Dung nhìn ra được đó chỉ là cố tình làm cho giống vậy thôi.
Mái tóc xoăn sóng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô ta.
Cả người tràn đầy tiên khí!
Cũng chính bởi vì Tô Thanh Ảnh ăn mặc trang trọng đến vậy nên trông như thể đi dự tiệc tối, còn Mục Thiên Thiên lại ăn mặc khá tùy ý, điều này khiến Ô Ngữ Dung không thể đánh giá một cách trực tiếp khách quan...giữa Mục Thiên Thiên và Ngô Thần có phải kiểu quan hệ đó hay không?
Có điều bà ta không biết, Mục Thiên Thiên cố tình không trang điểm để đến đây...Cô cực kỳ thích trang điểm mắt khói, nhưng Ngô Thần không thích, anh nói cái kiểu trang điểm đó không đẹp nên cô không trang điểm nữa.
Tô Thanh Ảnh cũng từng nói với Mục Thiên Thiên rằng thứ quan trọng nhất đối với một cô gái ở độ tuổi của cô là nét đẹp tự nhiên! Không gì sánh được với tuổi trẻ!
Thời gian gần đây, Mục Thiên Thiên đã học hỏi được rất nhiều điều từ Tô Thanh Ảnh.
"Thiên Thiên quen biết Ngô Thần được bao lâu rồi?" Ô Ngữ Dung đột nhiên làm như tùy ý mà hỏi Mục Thiên Thiên.
"Quen...từ hôm mùng bảy tháng bảy, được hơn mười ngày rồi ạ." Mục Thiên Thiên trả lời.
Nụ cười của Ô Ngữ Dung trở nên có phần tế nhị.
Tô Thanh Ảnh liếc nhìn Ô Ngữ Dung, chỉ nghĩ là Ô Ngữ Dung không muốn không khí trở nên tẻ ngắt nên mới tùy tiện hỏi chút, cô ta không biết mối quan hệ giữa Ô Ngữ Dung và Ngô Thần, cũng sẽ chẳng ngờ được Ô Ngữ Dung đang gài hai người họ.
Mục Thiên Thiên đến cùng Tô Thanh Ảnh, Ô Ngữ Dung hỏi thẳng cô đã quen Ngô Thần bao lâu, Mục Thiên Thiên lại có thể trực tiếp trả lời rõ ràng vào ngày nào tháng nào.
Điều này có nghĩa, khả năng cao cô có quan hệ riêng với Ngô Thần mà không thông qua Tô Thanh Ảnh.
Lại xét đến bữa tối ngày hôm nay, bởi vì Ngô Thần vừa trở về từ Ma Đô nên hẹn nhau cùng tụ tập một bữa...Vậy Mục Thiên Thiên không phải là "người ngoài" sao?
"Thiên Thiên là gần đây có đến công ty của tôi thực tập, cô ấy là trợ lý của tôi." Tô Thanh Ảnh lên tiếng, chỉ là muốn nói chuyện phiếm để bầu không khí không quá ngượng ngập.
"Vậy sao..." Ô Ngữ Dung lại liếc nhìn Mục Thiên Thiên, mặt cười còn tươi hơn ban nãy. Bà ta biết tình bạn giữa Mục Tứ Hải và Tô Thụy Văn chẳng sâu sắc đến vậy, có lẽ Mục Thiên Thiên và Tô Thanh Ảnh cũng không quen thân.
Nhưng mà…sao bây giờ quan hệ hai người lại tốt như vậy?
Ô Ngữ Dung đã đoán ra được lý do tại sao.
"Nghe nói cô Tô đã chính thức lên tiếp quản công ty. Xin chúc mừng." Ô Ngữ Dung lại nói.
"Cảm ơn." Tô Thanh Ảnh lịch sự cười.
“Sức khỏe sếp Tô gần đây vẫn tốt chứ? Đã lâu rồi tôi không gặp ông ấy." Ô Ngữ Dung lại hỏi.
"Vẫn ổn, cha tôi ông ấy..." Tô Thanh Ảnh nói một hồi.
Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ đề đều do Ô Ngữ Dung dẫn dắt. Trước mặt Ô Ngữ Dung, đến Tô Thanh Ảnh cũng "không dám lỗ mãng".
Cùng lúc đó.
Dưới tầng, bên ngoài cổng tòa nhà Danh Trân, một chiếc Lamborghini màu xanh lam đang đậu ven đường, nhưng người ngồi trên xe vẫn chưa xuống xe.
Là Trang Tiểu Điệp.
Ngô Thần đã gọi cho cô hơn nửa tiếng trước, bảo cô lái xe đến tòa nhà Minh Trân cùng ăn bữa tối, cũng nói cho cô biết chìa khóa xe Lamborghini đặt trong ngăn kéo tủ trong phòng ngủ.
Vậy nên Trang Tiểu Điệp lái xe tới, trước khi đến nơi cô đã gọi điện cho Ngô Thần, biết Ngô Trần vẫn chưa đến nên không xuống xe mà đợi luôn Ngô Thần ở dưới tầng.
Hơn mười phút sau.
Một đoàn xe sang trọng đi đến từ giao lộ phía trước rồi dừng lại ở ven đường bên ngoài tòa nhà Minh Trân, Ngô Thần và Lý Nhược Băng cùng xuống xe.
Trang Tiểu Điệp thấy vậy bèn đẩy cửa bước xuống chiếc Lamborghini. Ngô Thần đương nhiên đã chú ý đến chiếc Lamborghini của mình, vẫy tay ra hiệu với Trang Tiểu Điệp.
"Ngài Ngô...cô Lý." Trang Tiểu Điệp đi đến chào hỏi hai người họ.
Nếu Lý Nhược Băng không có mặt, cô nhất định sẽ trực tiếp khoác lấy tay Ngô Thần, nhưng có Lý Nhược Băng ở đây, cô không dám làm vậy.
"Đi thôi, thư giãn chút." Ngô Thần cười nói với Trang Tiểu Điệp, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Nhược Băng.
Cả ba cùng đi vào cổng.
Lý Nhược Băng khoác tay Ngô Thần, Trang Tiểu Điệp đi bên cạnh.
Lên tầng.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đi đến bên ngoài phòng bao "Hoa Khai Thịnh Thế".
Vệ sĩ của Ô Ngữ Dung và Tô Thanh Ảnh đứng hết ở ngoài cửa, bọn họ đều biết Ngô Thần. Nữ vệ sĩ Sở Yến lên tiếng trước, khẽ gật đầu chào hỏi một tiếng: “Ngài Ngô”, sau đó đẩy cửa phòng bao ra.
Vào trong phòng bao.
Tô Thanh Ảnh và Ô Ngữ Dung ngừng trò chuyện, cùng nhìn về phía ba người vừa đi vào cửa, sau đó đứng lên, Tô Thanh Ảnh nói trước: "Cô Nhược Băng đã đến...ngài Ngô." Cô ta cũng gật đầu với Ngô Thần tỏ ý chào hỏi.
Trông như thể...đang tiếp đón khách vậy.
Này là diễn cho Ô Ngữ Dung xem, cô ta tuyệt đối không thể để Ô Ngữ Dung biết về mối quan hệ giữa cô ta và Ngô Thần.
Ô Ngữ Dung thì vòng thẳng qua bàn đi về phía Ngô Thần.
Cửa phòng bao đóng lại.
Ô Ngữ Dung bước đến trước mặt Ngô Thần, hai tay bà ta trực tiếp quàng qua cổ Ngô Thần, ra vẻ chẳng thèm quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh mình, mắt chỉ chăm chú nhìn Ngô Thần, dịu dàng ngọt ngào hỏi: "Có nhớ tôi không?"
Nói xong bèn trực tiếp hôn lên! Chủ động hiến dâng!
Tĩnh mịch!
Lý Nhược Băng vẫn còn đang khoác tay Ngô Thần!
Mục Thiên Thiên choáng váng!
Tô Thanh Ảnh cũng sửng sốt, dáng vẻ cực độ kinh ngạc.
Lý Nhược Băng liếc nhìn Ô Ngữ Dung đang dính lấy Ngô Thần, hơi hơi nheo mắt lại.