Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 248: Cô không đi nhầm đâu, cô Tô!  




Hạ Thi Cầm chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Nhược Băng sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, lại còn hỏi trực tiếp như vậy nữa! Làm thế nào có thể nhìn ra được thế?

Vì để tìm kiếm được cảm giác an toàn cùng với một số lý do phức tạp khác, Hạ Thi Cầm đã chủ động ngủ với Ngô Thần... cô ta cảm thấy đây là một điểm yếu, một điểm yếu khiến cho Ngô Thần không dám cho Lý Nhược Băng biết.

Có một chuyện đáng nhắc đến!

Đó là bởi vì Hạ Thi Cầm không biết về mối quan hệ giữa Ngô Thần và Trang Tiêu Điệp.

Tất cả là do Ngô Thần đã dặn dò Trang Tiêu Điệp trước rằng không thể để cho Hạ Hân Hân biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, vì vậy trong suốt quá trình Trang Tiêu Điệp đã luôn giữ khoảng cách với Ngô Thần, Hạ Thi Cầm hiển nhiên cũng không hiểu tại sao Lý Nhược Băng lại gọi Trang Tiêu Điệp “em gái”, cô ta lớn tuổi hơn một chút nên gọi là em cũng không có vấn đề gì.

Hạ Hân Hân sẽ không thể nhìn ra.

Hạ Thi Cầm cũng không nhìn thấy nó.

Vì vậy, Hạ Thi Cầm chưa bao giờ thay đổi nhận định của mình, cũng không có lý do gì để thay đổi nó.

Lý Nhược Băng lại hỏi cô ta bằng một giọng điệu rất thoải mái và tùy tiện rằng cô ta đã ngủ với Ngô Thần chưa, hơn nữa sau khi hỏi, vẻ mặt của cô ta vẫn không có gì thay đổi, cô ta vẫn rất bình tĩnh và thờ ơ.

Dưới cái nhìn của Lý Nhược Băng, Hạ Thi Cầm vừa choáng váng vừa sửng sốt, không nói nên lời. Tâm trạng của cô ta vô thức trở nên rất tự nhiên, trong lòng cũng trở nên rất căng thẳng!

Nếu nói là không sợ, đó chính là giả dối!

Lý Nhược Băng thân là người con cháu chí cốt của ba đời nhà họ Lý có thể môn đăng hộ đối với Đinh Thụy Long, nếu Lý Nhược Băng có lòng muốn báo thù, Hạ Thi Cầm hoàn toàn không biết mình phải đối phó như thế nào!

“Xem ra đã ngủ rồi.” Lý Nhược Băng lại nói.

Cô ta đã trực tiếp đưa ra phán đoán. Trước đây chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi!

Sự nghi ngờ của Lý Nhược Băng không phải là không có lý do, ngoại hình của Hạ Thi Cầm có thể nói là cực kỳ tuyệt, còn có một thân hình bùng nổ!

Về phần Ngô Thần, vốn dĩ đang cực kỳ thích chơi.

Bây giờ, Lý Nhược Băng đã trực tiếp xác nhận điều đó thông qua vẻ mặt thiếu tự nhiên và do dự của Hạ Thi Cầm!

“Cô, cô Lý, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, thực tế anh Ngô và tôi… chúng tôi…” Hạ Thi Cầm lên tiếng nói, ấp úng do dự không biết giải thích thế nào.

“Đã ngủ rồi, thì còn gì phải giải thích nữa chứ, đúng không?” Lý Nhược Băng nhìn Hạ Thi Cầm.

Hạ Thi Cầm đột nhiên im lặng.

“Không thành vấn đề.” Lý Nhược Băng lại nói, nói xong còn mỉm cười.

Hạ Thi Cầm đột nhiên mở to mắt và lại sững sờ.

cô ta đã cảm nhận được thái độ của Lý Nhược Băng không đúng lắm, nhưng Lý Nhược Băng vậy mà lại có thể trực tiếp nói rằng không sao, còn cười nữa... nghĩ thoáng và rộng rãi như vậy sao?!

“Ngô Thần có rất nhiều phụ nữ. Mặc dù tôi là bạn gái của anh ấy, nhưng tôi không thể kiểm soát được anh ấy... Tôi cũng lười quan tâm đến anh ấy...” Lý Nhược Băng nói ra câu này, trong giọng điệu có lẽ còn một chút cảm giác bất lực.

Nó không giống như những lời cô ta có thể nói ta.

Cô ta chỉ cố ý nói cho Hạ Thi Cầm nghe mà thôi!

Bởi vì cô ta không muốn Hạ Thi Cầm lo lắng về việc sẽ bị trả thù, Lý Nhược Băng chắc chắn sẽ không trả đũa cô ta, chỉ sợ Hạ Thi Cầm sẽ cảm thấy như vậy thôi, nếu thế có thể sẽ hỏng chuyện mới... Cô ta là nhân chứng duy nhất về tài liệu đen của Đinh Thụy Long, mà còn là người quan trọng nhất!

Đó là lý do tại sao Lý Nhược Băng cố ý nói rằng cô ta không thể làm gì được Ngô Thần, không thể quản lý được, cũng không quan tâm... chỉ vì để cho Hạ Thi Cầm an tâm.

“Vâng, xin lỗi, cô Lý. Thực ra, anh Ngô và tôi, sáng ngày hôm đó... đã có, hôm đó... Vâng, là do tôi... Đó là lỗi của tôi... Tôi đã chủ động, tôi... ” Hạ Thi Cầm còn có chút lo lắng nói.

cô ta không bôi nhọ với Ngô Thần, tự nhận mọi trách nhiệm về mình.

“Tôi nói rồi, không sao đâu.” Lý Nhược Băng nhìn về phía Hạ Thi Cầm nói lại lần nữa, giọng điệu có chút bất lực: “Cô cũng không cần phải nói xin lỗi, không có người phụ nữ nào mà Ngô Thần không thể ngủ cùng được, chỉ cần anh ta muốn, chuyện này không trách cô...”

“Thật... thật sự sao, không sao à?” Hạ Thi Cầm vẫn không thể tin được.

Lý Nhược Băng cười với cô ta, sau đó nói: “Không sao đâu, chúng ta nấu ăn thôi… Nhân tiện, cô Hạ, cô và Ngô Thần đã nói xong với nhau khi nào thế? Đã nói như thế nào?” Cô ta chủ động chuyện đổi đề tài.

“Chính là sáng hôm qua...” Hạ Thi Cầm nói, không chỉ nói đại khái tình hình sáng hôm qua, mà còn nói xem Ngô Thần đã liên lạc với cô ta như thế nào, về việc dạy kèm cũng kể ra hết.

Không dám không nói, với cảm xúc mà cô ta đang làm chuyện hổ thẹn, nên thành thật nói ra hết tất cả.

Hai người phụ nữ rửa, cắt, nấu ăn và trò chuyện.

Hạ Thi Cầm dần dần thoải mái trở lại.

cô ta cũng cảm nhận được, Lý Nhược Băng thật sự không để tâm, dường như cô ta thật sự không thể làm gì được Ngô Thần, hơn nữa đối việc Ngô Thần chơi với phụ nữ cô ta cũng không quan tâm nữa, nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin, nhưng đó là sự thật.

Trong khi hai người phụ nữ đang nấu ăn, Ngô Thần cũng không hề nhàn rỗi.

Anh mở TV lên xem một lúc, rồi sau đó kéo Trang Tiêu Điệp đến bãi đỗ xe để xách hành lý, chỉ có hành lý của Trang Tiêu Điệp... Hạ Thi Cầm và Hạ Hân Hân sẽ không sống ở đây, anh sẽ sự sắp xếp khác cho bọn họ, chủ yếu là vì Hạ Hân Hân, sống ở đây sẽ rất bất tiện.

Phòng khách tầng hai.

Ngô Thần và Trang Tiêu Điệp mang tất cả hành lý lên và giúp sắp xếp chúng lại, Hạ Hân Hân đang xem TV, cũng chạy theo, trông có vẻ như là rảnh rỗi không có việc gì phải làm nên đi khắp nơi.

Bởi vì Ngô Thần đã sắp xếp một phòng khách cho Trang Tiêu Điệp, nên đương nhiên Hạ Hân Hân không cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ nghĩ rằng bạ của thầy sẽ ở lại nhà của thầy một thời gian.

Dù sao thì cô bé đã gặp bạn gái chính thức của Ngô Thần là Lý Nhược Băng rồi, trong cái đầu nhỏ của Hạ Hân Hân sẽ không nảy ra những phỏng đoán lung tung đâu.

Hơn một giờ sau, đã gần hai giờ chiều.

Cuối cùng, đã đến giờ ăn cơm rồi.

Bữa cơm mà năm người ăn cùng nhau, tám món và một canh, khá thịnh soạn.

Không khí suốt bữa ăn cũng cực kỳ tốt, chỉ là nói chuyện phiếm, khi Lý Nhược Băng đang ăn, trước mặt Ngô Thần, cô ta đã hỏi Trang Tiêu Điệp về việc học, cũng hỏi về việc học vẽ của Hạ Hân Hân.

Sau đó, cô ta còn đề cập đến chuyện Hạ Thi Cầm muốn thuê một ngôi nhà.

Lý Nhược Băng trực tiếp nói rằng cô ta có một ngôi nhà, cũng ở Bắc Thành, có một căn biệt thự để không, cách Đông Hải Hoa Phủ không xa.

Hạ Thi Cầm giả vờ từ chối, sau đó lại nói rằng cô ta sẽ trả tiền thuê nhà cho Lý Nhược Băng, vì vậy đã xác định.

Thực ra khi bọn họ ở trong bếp cô ta đã bàn bạc với Lý Nhược Băng xong hết cả rồi, trước khi dùng bữa, Ngô Thần cũng đã vào bếp và nói với họ nên sắp xếp nhưu thế nào.

Đó là đang cố tình diễn cho Hạ Hân Hân thấy, phải giấu kín cô bé tính hình thật.

Bữa ăn kết thúc vào lúc 3 giờ 30 phút chiều, Trang Tiêu Điệp chủ động yêu cầu để mình rửa bát, nên tạm thời ở lại, còn Ngô Thần, Lý Nhược Băng, Hạ Thi Cầm và Hạ Hân Hân cùng nhau rời đi.

Đi thẳng đến căn biệt thự để không của Lý Nhược Băng ở phía bắc thành phố...

Hơn ba giờ sau.

Trời đã về đêm.

Khoảng bảy giờ tối.

Quận Trung Thành Đông Hải, tòa nhà Minh Trân Lâu Việt Thái.

Trên tầng ba, trong phòng riêng “Hoa Khai Thành Thế”, Ô Ngữ Dung mặc một bộ váy sườn xám và trang điểm rất xinh đẹp, đang ngồi một mình trong phòng riêng, lướt điện thoại xem.

Hôm nay Ngô Thần sẽ quay về. Lúc bốn giờ chiều hơn cô ta đang gọi cho Ngô Thần. Ngô Thần bảo cô ta rằng anh đang ở cùng với Lý Nhược Băng, hẹn cô ta thời gian và địa điểm đến ăn tối. Ô Ngữ Dung đã đến và chuẩn bị trước hai tiếng trước, dốc lòng sửa soạn rất lâu.

Trong hành lang bên ngoài.

Tô Thanh Ảnh đưa Mục Thiên Thiên lên lầu, theo sau là hai vệ sĩ.

Đi thẳng đến phòng riêng “Hoa Khai Thành Thế”.

Vừa mới đến cửa, Tô Thanh Ảnh dừng một chút, liếc nhìn nữ vệ sĩ Sở Yến đang đứng canh cửa, cô ta mơ hồ nhớ chắc là đã gặp nữ vệ sĩ này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ rõ là của ông chủ nào.

Sở Yến biết Tô Thanh Ảnh.

Nhưng cô ta không biết... có phải là người đã hẹn với bà chủ của mình không, có biết hay không thì cũng không cần phải ngăn cản lại, thân phận của Tô Thanh Ảnh đương nhiên không thể nào là “người xấu” được.

Tô Thanh Ảnh chỉ liếc nhìn Sở Yến một cái, sau đó đẩy cửa đi vào, vừa đi vào được một bước, cô ta đột nhiên dừng lại.

Cô ta đã nhìn thấy Ô Ngữ Dung.

Ô Ngữ Dung cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

“Bà Ô?” Tô Thanh Ảnh có hơi thất thần, cô ta lùi lại một bước, lại nhìn lên tên phòng… còn tưởng rằng mình đã đi nhầm rồi chứ!

Cô ta đã hẹn Ngô Thần đi ăn tối cùng nhau vào buổi tối, một việc rất riêng tư.

Không thể có người ngoài được!

“Là dì Ô.” Mục Thiên Thiên nhỏ giọng nói một câu, cô ta cũng biết điều đó.

Tô Thanh Ảnh xác nhận lại tên của căn phòng, không sai mà, sau đó cô ta nghi ngờ có thể mình đã nhớ nhầm chỗ, lập tức nhìn vào trong phòng, mỉm cười với Ô Ngữ Dung và nói: “Tôi xin lỗi, bà Ô, có thể là tôi đã đi nhầm phòng rồi, tôi gọi điện hỏi lại một chút, xin lỗi... đã làm phiền rồi!”

Tô Thanh Ảnh vừa nói, cô ta vừa định kéo cửa từ bên ngoài vào.

“Cô không đi nhầm đâu, cô Tô ạ.” Lúc này Ô Ngữ Dung mới lên tiếng, nhìn về phía Tô Thanh Ảnh, giọng nói dịu dàng và ngọt ngào như ngày nào.