Trước kia những thế gia này không có bắt quan hệ với phủ Bắc Trấn vương ở thâm sơn cùng cốc, mà bây giờ nhất định cực kỳ cố gắng nhét người vào trong hậu cung của hoàng đế, thậm chí phủ thượng của hai vị hoàng tử.
Tiền Hiểu Ngọc nghĩ nghĩ, nếu mình ở vị trí của đại cô tỷ, nhất định sẽ cảm thấy gánh nặng ngàn cân bỗng nhiên đè ép tới, có chút ứng đối không xuể, làm gì còn cười được?
Nghĩ đến đây, Tiền Hiểu Ngọc cũng cảm thấy thở không nổi, không khỏi âm thầm thở dài một hơi cho cô tỷ bên cạnh.
Tô Lạc Vân thật ra không bởi vì bàng hoàng mà áp lực tăng gấp bội đến thở không nổi giống như đệ muội nghĩ.
Lúc này trên cổng thành, mặc dù quyền quý tụ tập, cực kỳ náo nhiệt, nhưng trong đầu nàng có cảm giác được ngâm trong nước đường của ô mai, cũng không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới tư vị chua ngọt kia, đột nhiên rất muốn ăn.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Kết quả cứ thèm lên như thế, lại không được ăn, biểu cảm lập tức mang theo mấy phần u oán.
Đáng tiếc sự ngẫu nhiên mất hồn mất vía này của nàng trong mắt chư vị phu nhân, lại là một cách hiểu khác.
Ai cũng biết, lúc trước đoạn hôn nhân này của Hàn thế tử, chính là do thái thượng hoàng thoái vị làm loạn ghép đôi uyên ương.
Chẳng qua là thế tử say rượu đùa giỡn một nữ mù thương nhân trên đường, nhất thời không thể thoát tội, bị Bệ hạ trách phạt mà thôi.
Nhưng bây giờ, xưa đâu bằng nay, Hàn Lâm Phong chính là đích tử hoàng gia đường đường chính chính, làm sao có thể hợp với nữ nhân thương hộ?
Chắc Tô Lạc Vân cũng biết mình không xứng với địa vị, có chút hoảng sợ không chịu nổi một ngày?
Nghĩ như thế, trong lòng những quý phụ trước kia từng đắc tội với Tô Lạc Vân đột nhiên yên ổn hơn chút ít.
Các đời Tân đế đăng cơ, chuyện đầu tiên phải làm là liên lạc với thế gia, củng cố hoàng quyền. Bây giờ Tân đế đăng cơ, mặc dù khiến cho nhóm thế gia trở tay không kịp, nhưng là đợi sau khi các tộc trưởng của thế gia thương nghị một phen ở phủ Lỗ quốc công, cùng nhau ổn định tinh thần, chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến – tức dùng tĩnh chế động.
Tôn nữ đợi gả đi của các nhà thế gia đều thành hôn chậm một chút, chọn lựa người ra dáng chuẩn bị làm đầy hậu cung cho Tân đế, về phần hai đứa nhi tử của Bệ hạ, gia trạch cũng đều trống rỗng.
Mặc dù đích tử Hàn Lâm Phong đã có hôn phối, thế nhưng người được tứ hôn kia là một trò cười nhục nhã, nghĩ chắc chính hắn cũng không hài lòng lắm.
Nếu không, vì sao thành hôn lâu như vậy, Tô Lạc Vân kia vẫn chậm chạp không có mang thai?
Chỉ đợi sau khi Tân đế lên ngôi, chỉ sợ chính bản thân Hàn Lâm Phong cũng dự định thay một phu nhân thích hợp.
Cứ như vậy, những người vây chung quanh Tân đế đều có dự định riêng, tính toán tiền đồ của mình, mãi cho đến tiếng kèn sừng trâu kéo dài kéo lại suy nghĩ của bọn hắn.
Thiết diện quân chờ đợi Bệ hạ kiểm duyệt sắp vào thành, bách tính ở châu huyện gần kinh thành đều đến vây xem, tranh nhau đi xem Thiết diện quân đã thu phục phần đất bị mất của Bắc địa, xem bọn họ giống như Thần quân.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên con đường bên trong và ngoài kinh thành đều đầy ắp người. Dưới ánh mặt trời xán lạn, khi từng đội từng đội binh Thiết diện quân khôi ngô cao lớn đi qua, đám người thỉnh thoảng phát ra âm thanh hoan hô cổ vũ.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Mà nam tử cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ, thân hình cao lớn, người mặc trọng giáp đen nhánh, mặt nạ đeo trên mặt cũng khác với người còn lại, mặt nạ đó được điêu khắc một con thần thú hung ác sinh động như thật.
Hung thú này là con trai của Chuyên Húc trong truyền thuyết, tính tình hay chống đối, trời sinh bướng bỉnh cố chấp, không thể dạy dỗ!
Mà người mang theo mặt nạ thần thú này, cũng như một hung thú kiêu ngạo độc tôn, khư khư cố chấp, lại sáng tạo ra sự nghiệp phi phàm.
Dân chúng cũng biết người đi ở phía trước chính là chiến thần của Thiết diện quân trong truyền thuyết, không khỏi nhảy cẫng hoan hô, không ngừng ném đi hoa tươi về phía chiến thần.
Sau khi chiến thần kia đi tới dưới cửa thành, xoay người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, thi lễ với Tân đế phía trên cửa thành, đồng thời chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuống.
Vào lúc chiếc mặt nạ được tháo xuống, bách tính xung quanh xôn xao ——chiến thần này thật sự là tuổi còn rất trẻ, lại quá tuấn tú! Mà có những người biết rõ chuyện trong kinh thành, nhìn chiến thần kia còn có chút quen mắt...
Đúng lúc này, chiến thần mở miệng nói chuyện: "Nhi thần Hàn Lâm Phong phụng mệnh của phụ hoàng, chiêu hàng 5 vạn Thiết diện quân bắc địa, dẫn quân công thành trấn áp, thu phục mười tám châu cũ của Bắc địa! Lại phụng chiếu thư của Tiên hoàng Ngụy Huệ Thánh Đế, bình định lập lại trật tự, bình định chư vương phản loạn, hộ tống tiên đế hồi cung, ủng hộ phụ hoàng lên ngôi. Bây giờ mời phụ hoàng kiểm duyệt thiết diện quân, lập nên danh nghĩa cho những nam nhi Thiết Kỵ bảo vệ đất nước!"
Đúng lúc này, thiên quân vạn mã đen ngòm phía sau hắn cùng nhau quỳ xuống, mở miệng hô lên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm này âm vang từng đợt, bay thẳng lên chín tầng mây, trực tiếp kí.ch thích vào màng nhĩ tâm mạch của người ta!
Cũng làm cho quần thần đứng trên cổng thành hiểu rõ, vì sao Tân đế muốn thêm khâu duyệt quân vào đại điển đăng cơ này.
Lúc này Tân đế đang cho tất cả những người nghi ngờ ông đăng cơ nhìn, tư cách ông làm hoàng đế ở đâu!
Thì ra đích tử của Tân đế Hàn Lâm Phong là thiết diện chiến thần trong truyền thuyết, khiến người Thiết Phất nghe thấy đã sợ mất mật, chỉ huy thiết diện thần kỵ lập hết kỳ tích này đến kỳ tích khác?
Đến cả những bách tính ở kinh thành từng gặp qua Bắc Trấn thế tử uống rượu đùa nghịch gây chuyện xấu hổ trên phố lớn cũng kinh ngạc nói nhỏ, tỏ ý không thể tin được.
Tân đế Hàn Nghị đứng ở trên cổng thành mở miệng nói: "Thiết diện thần quân lập công hiển hách vì Đại Ngụy! Chiến công thu hồi đất cũ của Hàn Lâm Phong nhi tử ta không thể mai một. Hôm nay Trẫm phong thưởng cho nam nhân Thiết diện, khao thưởng ba quân gồm lương thực vải gấm, dê bò ba trăm, ngự rượu ngàn vò, trẫm và chúng quân sĩ cùng say!"
Lời này vừa dứt, các tướng sĩ reo hò lần nữa, cùng nhau khấu tạ long ân Bệ hạ.
Trên cổng thành, quần thần hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cảm thấy đây là thủ đoạn phụ tử tân hoàng dùng để mua danh chuộc tiếng.
Mặc dù hai phụ tử bọn họ thu mua phản quân của Tào Thịnh, lấy được một chút tiếng tăm khôi phục đất cũ cho mình. Thế nhưng để Hàn Lâm Phong giả mạo chiến thần của thiết diện như vậy? Có phải xem đám người cũ bọn hắn là đồ đần rồi?
Giống như đám bằng hữu cũ của thế tử hồi kinh dưỡng thương ở chân từ sớm, ví dụ như Quách Yển, Lư Khang, dù không đủ tư cách lên thành lâu, nhưng lại đứng ở dưới cửa thành trực tiếp cười ra tiếng.
Hàn Lâm Phong vẫn luôn như tám lạng nửa cân với bọn hắn, làm sao về Lương châu mới hơn một năm, đã biến thành chiến thần hiển hách?
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong trở mình lên ngựa lần nữa, thúc ngựa, chạy vòng quanh giáo trường trước cửa thành, dáng người cường tráng khỏe mạnh, khiến quần chúng nhìn không chớp mắt. Đúng lúc này, thậm chí hai tay Hàn Lâm Phong không còn nắm lấy dây cương, rút cung tiễn từ phía sau lưng ra, lại vặn người, linh hoạt xoay chuyển thân thể trên lưng ngựa, liên tục b.ắn ra mấy mũi tên trên bốn cái cột cờ dựng đứng ở hai bên cửa thành.
Khi mũi tên mang theo tiếng còi xuyên qua dây thừng vòng quanh cây cờ, sợi thừng kia đứt hẳn ra, lá cờ dài gần bốn mươi thước rầm rầm rơi xuống, phấp phới theo gió.
Trên bốn cây cờ lớn này đều là những lời cát tường chúc mừng Bệ hạ đăng cơ.
Thế nhưng thứ mọi người thấy, lại là vị công tử ăn chơi đã từng say không còn biết gì ở trên đường này ——chính là chiến thần thiết diện trong truyền thuyết, công phu thiện xạ bách phát bách trúng!
Đây cũng không phải là bản lĩnh có thể một ngày hai ngày luyện thành, nhìn tư thế kia của hắn, hiển nhiên là lão tướng từng tàn sát trong thiên quân vạn mã, thậm chí có vài võ tướng đều có thể nhìn ra, chỉ có từng chém giết trong quân mới để lại một số động tác quen thuộc trong tiềm thức.
Trong lúc nhất thời, cho dù trên thành hay dưới thành, tất cả nghi ngờ của đám người đều bị công phu kỵ xạ chính xác này đập tan, không khỏi nhao nhao phát ra âm thanh sợ hãi, cùng nhau thấp giọng hô: "Hắn lại có bản lĩnh này!"
Đứng ở trên đầu tường, Thụy vương phi đứng bên cạnh phụ mẫu, trong mắt lóe lên sự khác thường, chăm chú nhìn nam nhân trên lưng ngựa kia, nói khẽ: "Thấy được chưa, đây chính là nam nhân con yêu thích, hắn là long phượng trong loài người, người phàm tục sao có thể so sánh..."
Lỗ quốc công đứng ở một bên thật sự là hận không thể nhanh chóng ngăn miệng nữ nhi —— trong trường hợp này mà dám nói ra mấy lời như thế, nữ nhi đúng là điên rồi!
Nhưng mà lúc phu thê Lỗ quốc công nhìn nam tử anh tuấn kia rong ruổi trên lưng ngựa, trong lòng không ngừng hối hận: Nếu như lúc trước sớm biết hắn là ngụy trang thành kẻ ăn chơi, thì họ cần gì phải ngăn lại phong thư kia, trở ngại nhân duyên của nữ nhi?
Lỗ quốc công quay đầu lại nhìn nữ nhi mình một chút, nàng phong nhã hào hoa, mặc dù đã sinh một đứa con, nhưng sự kiều diễm không hề giảm xuống, chỉ là không biết trong lòng Hàn Lâm Phong kia, đã buông bỏ Phương nhị chưa...
Thật ra không riêng gì Phương Cẩm Thư, còn có nhóm quý nữ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Đứng trên tường thành, Lạc Vân cúi đầu nhìn xem bóng dáng mạnh mẽ trên lưng ngựa kia, cũng bị sự đẹp trai của phu quân mình làm cho ngây ngất lần nữa rồi.
Lạc Vân tạm thời lại không nghĩ đến quả mơ nước đường nữa, chỉ là bất giác sờ lên bụng, mang theo tự hào vô tận, thầm nghĩ: "Bé con, có thấy cha của con hay không? Cha con xứng đáng là một chiến thần!"
Tân đế Hàn Nghị cũng hài lòng và tự hào nhìn con của mình. Hoàn toàn không giống với những Hoàng đế kiêng kị năng lực của nhi tử. Ông và đứa nhi tử này của ông đã cùng nhau trải qua bao gian khó, giúp đỡ lẫn nhau, sống sót trong ánh mắt lạnh lùng của người khác.
Đến Thái thượng hoàng đều hâm mộ ông có thể nuôi ra được một nhi tử có được tài năng kiêu ngạo giỏi giang như thế, một người làm cha như ông sao có thể không tự hào cho được? Đây chính là nhi tử mà ông tự mình dạy bảo, dụng tâm bồi dưỡng ra từ nhỏ. Cho nên hôm nay, ngoại trừ duyệt binh khao thưởng tam quân, còn muốn tuyên bố một chuyện đại sự quan trọng khác ở trước mặt quần thần cùng thiên hạ bách tính.
Đợi sau khi tiếng hoan hô vui mừng dưới thành trì ngừng lại, Tân đế mở miệng lần nữa nói: "Trước đây nho giáo loạn lạc, bởi vì chưa lập Hoàng trữ, lòng người hỗn loạn, cho nên sau khi Trẫm lên ngôi lập tức lập trữ quân, nay phong trưởng tử của Trẫm - Hàn Lâm Phong, làm Hoàng trữ (tức Thái tử), để ổn định lòng người, giang sơn, để dân chúng không còn chịu nỗi khổ chiến loạn!
Câu này vừa dứt, thiên quân vạn mã phía dưới reo hò lần nữa, hô to Thái tử điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế, cũng nhấn chìm âm thanh vội vã mở miệng ngăn cản của nhóm thế gia đứng sau lưng Tân đế sa bằng tiếng tiếng hoan hô như sấm động.
Nhưng mà sau đại điển, đám quần thần lại nhao nhao góp ý với Bệ hạ, bây giờ thân thể Bệ hạ khoẻ mạnh, còn chưa tới thời điểm sắc lập trữ quân, Bệ hạ không cùng quần thần thương lượng đã vội vàng sắc lập có phải có chút quá sớm hay không.
Nếu hôm qua Bệ hạ đã uống rượu trên đầu tường, vậy thì có thể thoái thác rằng đó là lời lúc say rượu, tuyệt đối không xem là thật.
Bây giờ Tân đế xem như hiểu rõ nỗi khổ sở lúc trước Thái thượng hoàng ngồi ở vị trí này; đám người đứng chật trong Thái Cực điện này đâu phải là thần tử? Người nào người nấy đều là phụ thân thích quản đông quản tây!
Thật sự là chuyện gì cũng xen vào được, chuyện nào cũng muốn phản đối, hơn nữa còn quản rất có sách có chứng, phản đối rất có mục đích.
Ví dụ như bọn hắn phản đối sắc lập Hàn Lâm Phong làm Thái tử, chính là vì thân mẫu Hàn Lâm Phong xuất thân thấp hèn, còn là dị tộc, nếu như sắc lập làm Thái tử, chỉ sợ làm loạn huyết mạch chính thống của hoàng tộc.
Nếu nhất định phải sớm sắc lập hoàng trữ, thật ra vẫn là nhi tử con vợ cả chính thống của Bệ hạ thích hợp hơn.
Quan trọng nhất chính là, trước kia hậu trạch của Bệ hạ trống rỗng, dòng dõi không vượng, nếu bây giờ danh môn nữ tử của các đại thế gia lấp đầy hậu cung, tương lai dòng dõi của Bệ hạ còn có rất nhiều, lỡ như long tử có tài đức được sinh ra, lập trữ quân quá sớm, có phải sẽ lúng túng hay không?
Nói tới nói lui, bọn hắn chính là cảm thấy trữ quân tương lai không nhiễm huyết mạch của thế gia, thì không dễ khống chế rồi.