Bọn họ phát hiện bản thân không chỉ đứng sai đội, còn dùng hết sức chế nhạo trước mặt Thái tử phi tương lai, quả thực là dùng đầu của lớn nhỏ một nhà chơi đến nghiện mà!
Có mấy vị chưa từng trải, khóc ồ lên ngay tại chỗ, những người còn sót lại cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ cả ngày, chỉ hận kinh thành không thể lập tức lại có một đám phiên vương phản quân vào, tranh thủ thời gian phản lại Bắc Trấn Vương gia kia đi!
Mà phủ Tuấn quốc công quả thực là lộn xộn, Tuấn quốc công phu nhân ngồi ngơ ngác trên ghế nghe đến mắt choáng váng.
Lúc này Tuấn quốc công hận không thể cho phụ nhân ngu ngốc này hai bạt tai: "Lúc đầu ta đã nói, nếu như đã định thân, cũng nên nhận. Mở miệng nói từ hôn trước, tất cả tình nghĩa đều không còn vững chắc nữa, kêu bà chậm lại, đừng xé mặt nhau! Nhưng bà và lão Nhị tự tiện chủ trương, cứ như vậy đắc tội với một nhà lớn nhỏ của người ta!"
Nếu như lúc ấy chưa từng từ hôn, vậy phủ Tuấn quốc công của ông ta đã cưới nữ nhi của tân đế, vinh sủng vô hạn. Thế nhưng vị phu nhân này của ông ta thì hay rồi, không chỉ thông qua thủ đoạn bỉ ổi từ hôn, lúc tránh nạn ở huyện Mậu Lâm, còn mở miệng chế nhạo người ta, đắc tội hoàn toàn triệt để với người ta.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Tuấn quốc công nhớ tới tư thế Bắc Trấn thế tử vung đao chặt đứt đầu sói trên đại điện, đã cảm thấy tương lai của lớn nhỏ trong phủ thật ảm đạm, cũng không biết những hiệu thuốc bị đập nát trong kinh thành có mở cửa hay không, ông có cần mua chút thuốc chuột để một nhà lớn nhỏ ra đi được bình an một chút.
Tuấn quốc công phu nhân lại tự lẩm bẩm: "Bệ hạ bị nhốt đến ngốc trong hành cung rồi sao? Sao có thể làm ra quyết định hoang đường như thế?"
Tuấn quốc công tức giận đến nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi phu nhân mắng: "Lúc này còn dám nói Bệ hạ không đúng? Lúc đầu ta thật sự là mắt bị mù, cưới phụ nhân ngu xuẩn như ngươi!"
Sau khi Tuấn quốc công phu nhân được gả vào, đã quen ăn trên nói trước trong nhà, cho tới bây giờ bà ta chưa từng bị phu quân chỉ vào mũi mắng như thế.
Thế nhưng lần này họa bà ta gây ra cũng thật sự là quá lớn, chỉ có thể che mũi, nghẹn ngào khóc lớn lên.
Không nói đến Tuấn quốc công phủ gà bay chó chạy, Lỗ quốc công cũng là tâm sự nặng nề đi trên đường trở lại phủ thượng.
Thế nhưng là không đợi ông ném bom nữ quyến trong phủ, trong phủ đã xảy ra chuyện trước. Thì ra nhũ mẫu chăm sóc tiểu thế tử bởi vì buồn ngủ có hơi ngủ gật, kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện tiểu thế tử bên người biến mất rồi.
Lúc bà ta vội vã đi tìm, lại phát hiện Thụy vương phi ôm đứa bé kia đang đứng bên cạnh cái ao, đột nhiên nhẹ buông tay, thả đứa bé vào trong nước.
Nhũ mẫu bị dọa đến kêu “á” lên một tiếng, vội vã nhảy xuống nước, vớt đứa bé kia lên. May mắn đứa bé kia mới sinh không bao lâu, còn có chút bản năng khi nằm trong nước ối, sau khi rơi xuống nước thì tự động nín thở, nhưng dù có như vậy, sau khi đứa bé được cứu lên, cũng bị dọa đến oa oa khóc lớn.
Đương nhiên sẽ có người hầu thông bẩm chuyện lộn xộn này cho Lỗ quốc công phu nhân. Lúc Lỗ quốc công phu nhân vội vã chạy đến, nhìn ngoại tôn ướt sũng cũng đau lòng vô cùng, trừng mắt hỏi Phương Cẩm Thư, rốt cuộc là nàng muốn làm gì?
Phương Cẩm Thư nhìn đứa bé giống như Cửu Hoàng tử, không có chút vẻ xấu hổ nào, bình tĩnh nói: "Nó nhích tới nhích lui, con nhất thời ôm không chắc, nên nó rơi xuống."
Lúc trước Lỗ quốc công phu nhân nghe nhũ mẫu giải thích, vốn dĩ không tin những lời bậy bạ này của nữ nhi, một đứa bé còn nằm trong tã lót, sức lớn có thể lớn đến cỡ nào?
Thế là bà ta kéo nữ nhi vào nội thất, lúc chỉ có hai người ở chung, nghiêm nghị hỏi nữ nhi, hổ dữ không ăn thịt con! Rốt cuộc nàng có suy nghĩ gì, sao lại làm ra chuyện điên cuồng đến như vậy?
Phương Cẩm Thư lạnh lùng nhìn mẫu thân, buồn bã cười một tiếng: "Các người đương nhiên xem nó là bảo bối, đó là bảo bối quý giá để duy trì vinh hoa phú quý Phương gia. Thế nhưng con thì sao? Các người và phụ thân có suy nghĩ cho con? Nếu nó lên làm hoàng đế, coi như Bệ hạ nhân từ, không giết mẫu thân giữ lại nhi tử, vậy thì thế nào? Từ xưa đến nay, làm gì có thái hậu nào tái giá? Nửa đời sau đó của con bị vây ở trong thâm cung, mỗi tiếng nói cử động mọi thứ đều phải đúng mực, không hề có niềm vui trong cuộc sống... các người có ai nghĩ cho con không?"
Trước khi Lỗ quốc công phu nhân hỏi, thật ra cũng đã sớm đoán trước được một chút, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi lại vui vẻ thừa nhận. Đứa con mà bà tỉ mỉ nuôi lớn có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú này, Lỗ quốc công phu nhân tức giận đến rốt cuộc không kiềm được, hung hăng tát một bạt tai lên mặt của nữ nhi!
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Đây là lần đầu tiên bà đánh nữ nhi, thế nhưng vừa đánh lại vừa rơi lệ, trong lòng không ngừng sám hối —— vẫn là đánh muộn rồi, nữ nhi là bị phu thê bọn họ chiều đến hư hỏng, nàng ích kỷ đến nỗi hoàn toàn không để đến sống chết của người trong tộc.
Ngay lúc hai mẹ con này làm ầm ĩ không thể dừng lại, Lỗ quốc công cũng như cha mẹ chết trở về.
Có lẽ là hôm nay chịu đả kích quá lớn, Lỗ quốc công nghe thấy nữ nhi dự định hại chết ngoại tôn, đều vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn Phương Cẩm Thư nói: "Lần sau nếu như ngươi lại muốn hại nó, thì ôm nó cùng nhau nhảy sông đi cùng chết thì cũng sạch sẽ!"
Lỗ quốc công phu nhân hoàn toàn không ngờ tới phu quân lại bình tĩnh đến vậy, nhất thời cũng có chút trợn tròn mắt, mãi đến khi Lỗ quốc công chậm rãi nói Bệ hạ nhường ngôi hoàng vị cho Bắc Trấn Vương, hai mắt Quốc công phu nhân cũng mở to, gần như muốn ngất xỉu.
Thế nhưng sau khi Phương Cẩm Thư nghe xong, ngu ngơ hồi lâu, lại tiếp tục thoải mái phá lên cười. Nàng ta dường hồi tưởng lại chuyện cũ ngọt ngào gì đó, trên mặt nổi lên vầng sáng tự hào khó hiểu nói: "Con biết hắn trời sinh để làm việc lớn... sao con có thể nhìn lầm..."
Ngay sau đó, nụ cười của nàng ta lại hơi giảm bớt chút, chậm rãi đứng dậy, mỗi câu mỗi chữ nói với phụ mẫu của mình như nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải lúc trước hai người ngăn cản, không đưa thư của hắn cho con, thì con đã sớm gả cho Hàn Lâm Phong! Nhưng các người đúng là tính toán giỏi, như thế nào? Sáng mắt ra chưa? Tính toán hết thảy, lại không tính tới có một ngày hắn trở thành Thái tử! Còn sững sờ ở đây làm gì? Mau mau ôm ngoại tôn bảo bối của các người, vào trong cung tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đi thôi!"
Lỗ quốc công cũng không nhịn được, đưa tay hung hăng cho Phương Cẩm Thư một cái tát: "Ngươi càng ngày càng hỗn láo! Trong mắt ngươi không có nhi tử, chẳng lẽ cũng không có cha mẹ của ngươi nữa sao?"
Phương Cẩm Thư bị đánh, nhưng vẫn còn đang cười, chỉ là nước mắt cũng đang không ngừng rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều cho rằng mình là nữ nhi được cưng chiều, suông sẻ hơn so với người khác nhiều. Thật không ngờ rằng tất cả khó khăn trắc trở đều đang chờ nàng ta ở quãng đời còn lại!
Lúc nàng ta ở huyện Mậu Lâm thật nực cười, thế mà còn cười nhạo nữ nhân kia, cho là sau này bản thân có thể một bước giẫm nàng vào trong vũng bùn.
Không ngờ rằng, cuối cùng, lại là nàng ta thành trò cười...
Lỗ quốc công không có tâm tình ở đây dây dưa với những phụ nhân này, không bao lâu sau, ông liền trở về phòng khách, lần lượt tiếp đãi chư vị thế gia đến phủ thượng.
Lần này ngôi vị Hoàng đế thay đổi, đều có ảnh hưởng đối với mỗi thế gia quý tộc, cũng khiến bọn họ trở tay không kịp.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể không thương lượng đối sách để ứng đối với những chấn động tiếp theo của triều đình...
Hôm đó lúc Ngụy Huệ đế tảo triều tuyên bố mình thoái vị, truyền vị cho Bắc Trấn Vương Hàn Nghị, tiền điện có cung nhân biết chuyện, một đường phi nước đại vội vàng đến chúc mừng cho Thái tử phi tương lai.
Đừng nói các quý phụ khắp kinh thành như bị sét đánh, lúc ấy chính Lạc Vân cũng chậm chạp không bình tĩnh được.
Lạc Vân cũng mới nghĩ rõ ràng, vào trong đêm ngày hôm trước, Hàn Lâm Phong muốn nói rồi lại thôi, thì ra là đang giấu giếm chuyện Bệ hạ sắp truyền vị cho Bắc Trấn Vương.
Sau khi Hàn Lâm Phong trấn áp một đám lão già tinh quái trên triều đình trở về, Lạc Vân liền hỏi hắn, có phải đã sớm biết chuyện Bệ hạ truyền vị hay không.
Lần này Hàn Lâm Phong lại thản nhiên thừa nhận.
Lạc Vân nghe xong thì im lặng, rồi nói mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi. Nói xong, nàng liền cởi giày lên giường, nằm quay lưng lại với hắn.
Chờ nhắm mắt lại, mặc kệ Hàn Lâm Phong trêu chọc nàng như thế nào, nàng cũng không nói gì.
Hàn Lâm Phong có thể bình tĩnh đối phó khi các triều thần hỗn loạn, nhưng lại có cảm giác không biết ra tay từ đâu đối với nữ nhân chân yếu tay mềm, không nói tiếng nào đây.
Chỉ có thể một hồi đưa nho, một hồi bóp chân, cuối cùng ôm nàng, dán vào vành tai hỏi nàng vì sao không nói lời nào.
Lạc Vân rầu rĩ tức giận một hồi, liền quay mặt đối diện với hắn, thấp giọng nói: "Chàng không nói cho ta biết, ngoại trừ đó là chuyện quan trọng cần phải giữ bí mật ra, cũng là sợ ta không thích nội viện hoàng cung này, đúng không?"
Hàn Lâm Phong nhìn sắc mặt của nàng, chậm rãi nói: "Chờ phụ vương kế thừa đế vị, nàng và ta chắc cũng phải sống những ngày tháng không giống như trước kia, nàng cũng sẽ không tự do tự tại như trước nữa... cuối cùng là ta có lỗi với nàng..."
Lạc Vân nghe xong cụp mắt nói: "Tại sao chàng lại nói như thế, vốn dĩ cũng là ta không xứng. Trước kia lúc chàng là một thế tử nhàn nhã, ta xem như là kiễng chân trèo cao. Về sau lỡ như chàng được lập làm Thái tử, một nữ tử thương nhân xuất thân bình dân như ta, có tài đức gì đứng bên cạnh chàng? Cho dù chàng không nói, cũng sẽ có người chỉ trích chàng về chuyện này không ngớt."
Lúc Hàn Lâm Phong nghe lời này, đôi mắt hơi híp lại, chậm rãi kéo dài giọng nói: "Nếu không xứng, nàng muốn thế nào?"
Lạc Vân ngước mắt nhìn nam nhân nằm bên cạnh nàng, nam tử tuấn tú như vậy đã là người mà không ít thiếu nữ tha thiết ước mơ.
Nếu còn thêm danh hiệu Thái tử, không chỉ nữ tử động lòng, đến cha mẹ của nữ tử cũng muốn nháo nhào dâng lên.
Nghĩ xa xôi hơn, một khi hắn xưng đế sao có thể để trống hậu cung, chỉ nuôi một đóa hoa thanh tú?
Từ trước đến nay Lạc Vân rất thiết thực, mặc dù yêu thương Hàn Lâm Phong nhưng cũng không tin cái gọi là hứa hẹn. Dù sao có mấy lời nói không chịu đựng được sự khảo nghiệm của thời gian, huống chi những chuyện về sau ngăn cản trước mắt hai người, chỉ sợ còn nhiều hơn những gì nàng lo lắng.
Cho nên khi hắn hỏi, Lạc Vân cũng là thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Còn có thể thế nào, đi một bước, nhìn một bước thôi, chỉ là về sau nếu thật là có chuyện bất đắc dĩ, chỉ cần thông báo cho ta một tiếng là được, ta cũng là sẽ không trách chàng, càng sẽ không liên lụy đến chàng, giống như trước kia lúc chúng ta thành hôn đã nói, vui vẻ đến với nhau vui vẻ chia tay đi..."
Nàng chưa từng có giấc mơ làm hoàng hậu gì đó, thế nhưng về sau hắn nhất định sẽ liên hôn với thế gia!
Đây không phải háo sắc đào hoa, mà là chuyện mà người ở vị trí cao không thể không làm.
Lạc Vân sẽ không ngang ngược ngăn cản, nhưng cũng không muốn tủi thân sống qua ngày, đến lúc đó, nàng sẽ thương lượng xong với hắn, lại chủ động nhường vị cho người có hiền đức, cũng coi là giữ lại một phần thể diện cho nhau...
Còn không chờ nàng nói xong, Hàn Lâm Phong đã ngăn chặn miệng của nàng, chóp mũi hướng về chóp mũi của nàng, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: "Ta mặc kệ lúc này trong lòng nàng đang suy nghĩ về ý đồ xấu muốn thoát thân gì đó, nhưng bây giờ đều ném hết tất cả ra xa cho ta!"
Lạc Vân nhìn dáng vẻ xơ xác tiêu điều của hắn, lại nhịn không được nhẹ nhõm cười một tiếng, vuốt chóp mũi của hắn nói: "Phụ vương còn chưa đăng cơ đâu, mà chàng đã có tư thế của Thái tử, đây là muốn giải ta vào trong lãnh cung thẩm vấn rồi?"
Hàn Lâm Phong nhìn trên mặt nàng lộ ra ý cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, nhiều ngày chưa âu yếm, cũng khiến cho trong lòng hắn có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Thế nhưng vừa cúi đầu hôn nàng, nàng lại mạnh mẽ đẩy hắn ra, sau đó ghé vào mép giường nôn khan.
Hàn Lâm Phong giật mình, lập tức mở miệng gọi người đưa lang trung tới.
Từ sau khi hắn nghênh đón Bệ hạ hồi cung, sợ có người giở thủ đoạn, cho nên không cần bất kỳ ngự y nào trong cung, tất cả đều là dùng lang trung chính mình đưa vào, lúc trước lang trung chữa mắt cho Lạc Vân cũng được hắn đưa vào kinh thành.
Hàn Lâm Phong vốn cho là Lạc Vân là ăn phải thứ gì hỏng, nhưng đợi sau khi lang trung bắt mạch xong, một mặt vui mừng chúc mừng Hàn Lâm Phong: "Chúc mừng chúc mừng, quý nhân là có hỉ rồi, nhìn tình hình hẳn là ba tháng."
Hắn vừa nói ra, Hàn Lâm Phong đều choáng váng, thế mà ngơ ngác hỏi một câu: "Lão tiên sinh, có phải ngươi nhìn lầm rồi không?"
Hắn biết Lạc Vân vẫn luôn vụng trộm tránh thai, mà bản thân hắn vẫn luôn đi đánh trận, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mới có mấy lần, sao nàng lại mang thai rồi?
Lão tiên sinh không ngờ thế tử lại hỏi như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Ông ấy cũng nghĩ đến chuyện quý nhân này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chuyện riêng của hai phu thê trong lòng mình rõ ràng nhất, chẳng lẽ... thế tử phi giấu thế tử vụng trộm với người khác sao?
Trong lúc nhất thời, lão tiên sinh có chút không nhịn nổi, nhưng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Hỉ mạch này... lão già sẽ không bắt mạch sai."
Sau một khắc, Hàn Lâm Phong đã quỳ gối trước giường, cẩn thận từng li từng tí đưa tay sờ về phía bụng Lạc Vân, vừa sợ hãi vừa vui mừng, sau đó chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nghiêm mặt nói với Lạc Vân: "Nhanh, đưa hầu bao mà nàng làm cho tiên sinh nhìn xem vật kia có gì không tốt đối với thai nhi trong bụng không?"
Hắn nói ra lời này khiến Lạc Vân lại sợ nhảy lên, nhỏ giọng hỏi: "Hầu bao gì?"
Hàn Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Cái mà nàng vẫn luôn đặt ở dưới gối đầu."
Lạc Vân trợn to mắt, bản thân đã sớm không dùng nữa rồi, nhưng hắn lại biết chuyện mình tránh thai, chắc đã phát hiện chuyện đó từ sớm, nhưng lại luôn nhịn không nói ra...
Nàng chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại: "Đã sớm cất đi rồi, nếu không thì sao lại mang thai?"
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Hàn Lâm Phong ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lạc Vân, lần này có thai không phải ngoài ý muốn, mà là nàng cố ý giữ lại?
Đợi sau khi lão lang trung xác định thai nhi ổn định, mọi thứ đều ổn, liền cáo lui.
Lạc Vân có chút thấp thỏm nhìn Hàn Lâm Phong, có chút đắn đo không xác định được phản ứng của hắn, yếu ớt hỏi: "Chàng... chàng không thích ta có thai lúc này à?"
Dù sao thân phận sau này của hắn cũng đổi khác rất lớn, chỉ cần cha chồng cử hành đại điển đăng cơ, hắn cũng là có thân phận Hoàng tử.
Đứa bé trong bụng mình, rất có thể là đích hoàng tôn tương lai của hoàng gia. So với những nữ tử thế gia kia, mình đích thật không có tư cách gì sinh hạ đứa nhỏ này.
Hàn Lâm Phong nhìn ánh mắt lùi bước kia của nàng, liền đoán được trong lòng nàng nhất định lại là nghĩ ngợi lung tung rồi.
Hắn ôm eo của nàng, vuốt cái mũi của nàng nói: "Nói lung tung cái gì đó? Ta đã lớn như vậy mà vẫn chưa có dòng dõi, sao lại không vui? Chỉ là... lúc ấy ta đang chiến đấu với người Thiết Phất, không biết sống chết, chẳng lẽ nàng không sợ thủ tiết sinh hạ đứa bé mồ côi từ trong bụng sao?"
Lạc Vân cảm thấy hắn nói chuyện không kiêng kị gì, mắt phượng của nàng trợn trừng lên liếc hắn một, mới chậm rãi nói: "Vì sợ... mới muốn sinh đứa bé ra..."
Có mấy lời không cần phải nói quá lộ, nhưng ý đã thể hiện ra.
Lúc này trong lòng Hàn Lâm Phong đúng là nổi lên tư vị chua ngọt không nói ra được. Hắn biết rõ ràng nhất, tiểu nương tử mà bản thân hao tổn tâm cơ mới cưới được là một nữ tử đáng thương không có cảm giác an toàn cỡ nào.
Có lẽ đối với người ngoài mà nói, tính cách nàng kiên cường tâm tư nhanh nhẹn, bảo vệ được đệ đệ còn nhỏ, tự mình sớm độc lập mở cửa hàng, rất đáng tin cậy.
Thế nhưng hắn lại biết, sâu thẳm trong lòng nàng, từ đầu đến cuối vẫn là tiểu nữ nhi có mẫu thân mất sớm, lại bị phụ thân bỏ rơi, chỉ có thể bất lực ôm đệ đệ thút thít.
Nàng cẩn thận với nhân duyên, không muốn đứng ở lầu cao ngất.
Có thể bởi vì nàng quen biết với một người thuộc dòng họ Hoàng gia nghèo túng xuống dốc như hắn, sau đó mỗi một bước đi đều là như giẫm trên băng mỏng, hai người chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau tìm tòi tiến lên.
Nhưng nữ nhân mà theo người khác thấy là khôn khéo tính toán này, xưa nay chưa từng nhát gan chần chờ, vẫn luôn kiên định hầu ở bên cạnh hắn.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Lúc trước Lạc Vân vì cứu hắn mà đồng ý gả cho hắn cũng là như thế; bây giờ, bởi vì sợ hắn chiến tử sa trường, coi như về sau mình có lâm vào tình cảnh đáng lo vẫn muốn giữ lại huyết mạch của hắn cũng là như thế.
Người sống một đời, xưng vương bái tướng, thậm chí thành tựu đế nghiệp cũng không phải là việc khó, thế nhưng có được một trái tim hướng về phía mình, thì có thể có mấy người?
Đúng lúc này, Lạc Vân cũng nhỏ giọng hỏi: "Chàng đã sớm biết ta dùng túi thơm tránh thai, vì sao không hỏi?"
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: "Ta biết lúc đó trong lòng nàng kiêng kị cái gì. Chim thú còn biết sau khi xây tổ xong mới có thể kéo dài dòng dõi. Nếu ta không thể khiến nàng an ổn sinh con, sao có thể mặt dày làm khó nàng? Trước mắt mặc dù thời cuộc còn chưa hoàn toàn ổn định, thế nhưng ít nhất ta có thể khiến nàng ngẩng đầu làm người, không để nàng hạ thấp mình với mọi người. Mặc dù lần này phụ vương đăng cơ, nhất định cũng có chỗ bất tiện, thế nhưng chỉ cần nàng tin ta, ta cũng sẽ không để cho nàng và con của chúng ta tủi thân..."
Lạc Vân biết lời hứa hẹn của nam nhân phần lớn là không đáng tiền. Thế nhưng Hàn Lâm Phong nói như vậy, nhất định là hắn đã nghĩ sâu tính kỹ qua.
Hắn đã muốn có con từ sớm, nhưng sau khi phát hiện ra kế hoạch của mình, cũng không có ép buộc mình, ngược lại là cố gắng phát triển thiết diện quân, cố gắng củng cố thực lực của mình, để khiến nàng an tâm.
Hắn là một nam nhân không muốn nói những lời hoa mỹ dỗ dành lừa dối nữ tử, thế nhưng cho dù nàng lo âu cái gì, một khi hắn phát hiện liền yên lặng đi làm, giúp mình giải trừ nỗi lo về sau.
Đợi suy nghĩ rõ ràng điểm này, thì chuyện lúc trước hắn giấu diếm không thông báo công công sắp đăng cơ dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn đang liều mạng cho mình và con cái một tương lai không bị đao kiếm kề cổ.
Mặc dù con đường này cũng không phải con đường bằng phẳng, có lẽ còn xảy ra biến cố, nhưng giờ này khắc này, sự chân tình của Hàn Lâm Phong bày ở trước mắt của nàng, sao nàng có thể vứt hết những suy tư ngổn ngang, để một mình hắn đối mặt với những trận sóng ác liệt trong tương lai?
Nghĩ đến đây, Lạc Vân đưa tay giữ cổ hắn, trầm thấp nói: "Chỉ cần chàng không chê ta, ta sẽ luôn hầu hạ ở bên cạnh chàng..."
Trái tim lơ lửng của Hàn Lâm Phong trong một đêm này, rốt cục có thể yên ổn lại vì lời nói của nàng.
Ai có thể nghĩ đến, nam nhân vừa mới trợ giúp phụ thân củng cố hoàng vị, lại sợ mình bước lên cao một bước mà làm mất thê tử đâu!
Hắn chậm rãi cười cười, cũng ôm chặt lấy trân bảo mà đời này hắn may mắn có được, cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Lúc này Quan Thư Cung bị bóng đêm bao phủ, nhưng mà những chiếc đèn cao cao trong cung đình đã được treo lên, nhóm cung nhân bận rộn chuẩn bị đại điển đăng cơ của tân hoàng vào ngày hôm kia.
Chỉ là dãy núi nơi xa kinh thành vẫn bị mây đen bao phủ như cũ, không ai biết lúc nào sẽ có mưa dầm rơi xuống.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, chưa từng dừng lại chốc lát vì một ai, chiếu thư Bệ hạ nhường ngôi đã được ban xuống, như vậy đại điển đăng cơ của tân đế cũng được tiến hành đâu vào đấy.
Đến ngày hôm kia, Lại bộ tuân theo ý chỉ tân hoàng, đơn giản hóa trình tự đại điển đăng cơ, chỉ giữ lại lễ dập đầu bái lạy với thái thượng hoàng Ngụy Huệ đế thoái vị, còn có khâu suất lĩnh quần thần lễ bái tông miếu.
Nhưng mà, lần này lúc tân đế đăng cơ, còn được bổ sung thêm một khâu, chính là duyệt binh ở trên cửa thành, quan sát quân lễ long trọng của thiết diện quân vào thành.
Bởi vì gia quyến tân đế còn chưa vào kinh thành, tân đế Hàn Nghị mặc long bào vàng sáng cũng không có cung phi vờn quanh, chỉ có chư vị thần tử đi bên cạnh, sải bước leo lên thành lâu.
Đương nhiên, ngoại trừ chư vị thần tử ra, còn có thân là con dâu hoàng gia - Tô Lạc Vân, cùng chư vị cáo mệnh phụ nhân, leo lên thành lâu duyệt lễ.
Hôm nay Lạc Vân mặc một bộ trường bào thêu màu tím sậm do nội thị giám khẩn cấp làm ra, bên trong mặc một chiếc váy dài tím nhạt, lại thêm búi tóc cao, nhìn qua vô cùng uyển chuyển và trang trọng.
Những dịp quan trọng như vậy, tân đế lại không có hoàng hậu chủ sự hoặc là phi tử ở bên người, chuyện nói chuyện liên lạc với gia quyến quý tộc, đều do con dâu trưởng đảm đương lấy.
Cũng may trước kia con dâu trưởng cũng từng tham gia các loại cung yến, cũng rất quen thuộc với chư vị phu nhân.
Mà vị đã từng là Bắc Trấn Thế tử phi này, cũng tuân theo thái độ một tiếng cười xóa sạch mọi ân oán xưa, chỉ làm như không có gì, luôn dùng khuôn mặt tười cười đối với những các phu nhân thấp thỏm kia.
Chỉ là sau khi hàn huyên xã giao, đợi lúc quay mặt đi, nụ cười trên mặt Tô Lạc Vân lập tức phai nhạt rất nhiều.
Có lẽ là phản ứng thời kỳ đầu mang thai, nàng có hơi ăn không nổi, sáng nay lại nôn, gấp đến độ Hàn Lâm Phong nói thẳng để nàng nằm trong cung, đại điển đăng cơ của tân đế không cần phải đi.
Đây quả thực là không biết phải giải quyết làm sao nên nói hươu nói vượn đây mà! Loại trường hợp này, nàng làm con dâu sao có thể vắng mặt? Hơn nữa, nếu hôm nay nàng không đến, ngày mai lời đồn Thái tử tương lai muốn đổi Thái tử phi chắc sẽ huyên náo khắp kinh thành.
Cho nên cho dù có chút mệt mỏi, nàng cũng phải chống đỡ ván này, chỉ là lúc không ai chú ý thì không cần căng mặt ra cười.
Lạc Vân chưa từng nhớ nhung chiếc giường mềm mại giống như bây giờ, một lát hồi cung, nàng có thể nằm xuống ngủ đến không biết trời đất gì.
Đứng bên cạnh nàng chính là em dâu Tiền thị.
Theo lý thuyết, gia quyến của một huyện thừa thất phẩm không xứng leo lên thành lâu duyệt binh, thế nhưng là em dâu của Thái tử phi tương lai, đi lên cổng thành chính là bổn phận phải làm.
Chỉ là đến bây giờ Tiền Hiểu Ngọc vẫn là mơ hồ như trong mộng, có chút không rõ, vì sao bản thân lại đến đây.
Dù sao nhanh chóng được nâng lên quá cao giống như leo lên thành lâu này, thật khiến cho người ta có cảm giác chóng mặt.
Nhưng mà Tiền Hiểu Ngọc phát hiện, cảm nhận giống như mình cũng không chỉ một người. Sau khi để nàng tiến cung tiếp khách thay thì Đại cô tỷ một bước lên trời của nàng cũng không hề cười.
Cũng không phải là nghiêm mặt, chỉ là lúc đại cô tỷ cười với người khác, luôn luôn mang theo chút rã rời, có chút buồn bã ỉu xìu.
Ý cười không nằm trong mắt, nhìn dáng vẻ cũng không phải là rất vui mừng.
Nhưng mà Tiền Hiểu Ngọc có thể hiểu được, đối với những người nịnh nọt ở kinh thành mà nói, cha chồng một bước lên trời làm hoàng đế, cũng có lẽ là chuyện khiến con người mừng rỡ như điên.
Thế nhưng nữ tử suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ giống đại cô tỷ lại hoàn toàn khác biết với với đám lão già kia.
Ngay tại sáng nay, lúc nàng và phu quân Tô Quy Nhạn tiếp kiến những vương hầu phu nhân kia cùng tỷ tỷ, những phu nhân kia đã tại bắt đầu vô tình hay cố ý nghe ngóng có phải Nhị nhi tử của Tân đế đã có hôn phối hay chưa.
Đương nhiên, lúc nói chuyện phiếm những phu nhân kia cũng vô tình hay cố ý hỏi khéo Tô Lạc Vân, những chuyện như vì sao còn chưa có con, còn có thê thiếp khác ở phủ thượng ở bắc địa không….
Chuyện nhà của Bắc Trấn Vương Phủ trước kia đều đã trở thành quốc sự kinh động lòng người sau khi Bắc Trấn Vương lên ngôi.