Chỉ mới năm mười một nhưng đã bắt đầu tựu trường sớm hơn năm bình thường mấy ngày, dù sao thì đây là thời điểm quan trọng mà bất kể học sinh nào cũng cần phải học tập kỹ càng.
Bây giờ mới có mười ba tháng tám, đã là ngày thứ hai cô đến Cấp ba Lạc Thành rồi. Cũng là ngày thứ hai đầy trông đợi được gặp gỡ Hoắc Cẩn Hành. Lạc Tư Yên cười mỉm, cúi đầu múa bút trên trang văn còn dở.
Tháng tám đến, là tháng cuối cùng của mùa hạ. (*) Là tháng nhắc nhở ta nửa năm náo nhiệt đã trôi qua, nhắc nhở ta, nhất là những học sinh cấp ba như mười một mười hai rằng đây là lúc phải rời xa cái vui đùa thư thái ngày hè, mà bước vào sự tĩnh lặng chăm chỉ của những chiều thu yên ả rười rượi. Có lẽ do vậy mà giờ phút này, hè cũng dần bới oi hơn, chỉ còn sót lại một chút nắng dài chưa tạnh, vàng ươm dịu dàng vươn trên đầu vai chót lưỡi lẫn trong những tiếng mưa rả rích vừa mới chầm chậm thu mình.
(*) Tính theo bốn mùa bên Trung Quốc.
Tiếng hạ đổ vang giòn giã đang ngừng lại sau cánh cửa lớp học, Lạc Tư Yên viết xong đáp án cho bài toán cuối cùng liền lặng nhìn ra cửa sổ nghỉ ngơi một lúc, bình thản đón nhận cái ru hời trong tiết trời sắp sang thu.
Cô nghe trong không khí có hương lựu đang se se phả vào, cũng mơ hồ nhìn thấy những quả lựu đo đỏ mọng nước đang trườn mình bắt lấy cái nắng thu nhã nhặn. Lựu vừa ngọt lại vừa chát, là thức quà mơn mởn của thiên nhiên cũng là thứ trái cây mà Hoắc Cẩn Hành yêu thích nhất.
Tháng tám chợt nắng rồi lại chợt mưa, đôi khi không khí oi đến bức ngạt, cũng có đôi khi âm ẩm mùi đất sau mưa hơi rủ lạnh. Thời tiết khó chịu, tâm tình con người sẽ càng khó chịu hơn. Có lẽ, chỉ có Hoắc Cẩn Hành là bình thường mặc kệ nắng mưa, dù cho có dầm sương dãi nguyệt (*) cũng không làm cho cơ mặt anh biến hóa khó chịu hay bực dọc, tất cả chỉ có buồn bã và lặng thinh. Hoắc Cẩn Hành không có nỗi lo với mùa, ngược lại, anh còn rất thích trời mưa, thích dầm mình dưới những trận mưa rì rào và chậm chạp di chuyển. Anh sẽ thưởng thức cái ồn ào trong yên ả của cơn mưa, đợi cho những giọt nước xiên ngang xéo dọc cắt vào da thịt mình, thấm lên đầu vai lạnh ngắt, Hoắc Cẩn Hành lúc ấy sẽ cười đến mãn nguyện, sau đó liền sẽ run rẩy, nằm vật vờ như chờ chết.
(*) Dầm sương dãi nguyệt: Gần/Đồng nghĩa với “Dầm mưa dãi nắng”. Cụm này mình học từ bài thơ Mãn giang hồng của Nhạc Phi - “Tam thập công danh trần dữ thổ,/Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”
Thật ra là, trái tim anh vốn đã chết rồi.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, cũng khiến cho Lạc Tư Yên cay cay hốc mắt, khó chịu đến bức bối. Cô siết chặt cây bút trong tay, muốn hung hăng đấm mình vài cái để tỉnh táo. Chỉ cần nghĩ về Hoắc Cẩn Hành, Lạc Tư Yên đều đau lòng khôn nguôi, cả người run lên rất muốn ôm chầm lấy anh để vỗ về.
“Này, lúc nãy tớ vừa gặp Hoắc Cẩn Hành đấy, trên khuôn mặt rất đẹp kia lại có vết thương nữa rồi, thật đáng tiếc.”
Hoắc Cẩn Hành.
Ba chữ như tâm can bảo bối chôn chặt trong trái tim Lạc Tư Yên.
Đâu đó trong lớp vang lên tiếng bàn tán xôn xao của mấy cô con gái, Lạc Tư Yên nghe được nghe mất, nhưng nghe tới tên Hoắc Cẩn Hành liền không còn nghe được thêm điều gì nữa. Bởi trong đầu cô chỉ còn có anh, mỗi anh thôi.
Hễ có ai đó nhắc đến tên anh, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt tinh xảo, đẹp đẽ đến động lòng. Băng cơ ngọc cốt chẳng thể nào tả hết được vẻ đẹp của anh, đó chính là gương mặt đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Lạc Tư Yên.
Nhưng thật khổ sở làm sao, đi kèm với gương mặt tinh tế như ngọc ấy lại chính là vô vàn những vết thương lớn nhỏ, những vết xước lộ rõ và ẩn giấu, từ thân xác cho đến tâm trí đều tràn đầy những vết thương. Một con người như vậy, đau khổ gánh trên đôi vai gầy gò ốm yếu hết thảy bầu trời, lại chẳng có lấy một ai thương cho, cuối cùng thua thảm, thua đến mất mạng.
Hoắc Cẩn Hành, chính là tất cả của Lạc Tư Yên.
Cô cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ, đề toán trong tay cũng thin thít không lên tiếng nữa.
Anh lại bị thương rồi, lại không có ai thương anh, chắc hẳn anh sẽ thêm một nấc nữa bước xuống thềm vực.
Lạc Tư Yên nghĩ thế, rất muốn nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy anh hôn hôn, nói cho anh biết rằng, bây giờ anh có em thương anh, thương đến tận cùng của sinh mệnh. Để anh biết rằng, nếu anh xuống địa ngục em cũng sẽ cùng anh bước vào địa ngục. Nhưng em không muốn, em muốn kéo anh ra khỏi đó, kéo anh lên thiên đàng, để tận lòng thương anh, thương sao cho hết những lưu luyến, những xốn xang trong trái tim thiếu nữ vừa ngây dại lại vừa chân thành.
Lạc Tư Yên cắn bút, tiếng chuông vào học cũng đã vang lên. Cô cố gắng nhìn đề toán mới vẫn chưa làm hết hai câu, không nhét nổi vào đầu chữ nào nữa. Chỉ còn lại ba chữ Hoắc Cẩn Hành.
Cứ vậy mà đợi cho tiết toán trôi qua, cô không nghe nổi thầy giảng về cái gì nữa. Trông đợi cho đến khi chuông nghỉ trưa vang lên, liền cầm lấy túi đồ ăn trưa chạy biến khỏi lớp. Mái tóc đen nâu xoăn nhẹ vút qua mặt bạn học, để lại một mùi quế hoa thơm nhẹ như mùi trà mát vào cuối hạ đầu thu. Làn da trắng hồng vụt qua tường vàng, chạy thẳng về tòa thực hành cách vách.
Mặc dù kiếp trước Hoắc Cẩn Hành hoàn toàn không có tự sát, nhưng ý định tự sát đã được nung nấu từ lâu trong tâm trí. Đến cả cô còn được cho một lần trọng sinh, đây chính là khác hoàn toàn so với ngày trước. Thì việc hiệu ứng cánh bướm (*) sẽ làm kiếp này sẽ xảy ra biến đổi là hoàn toàn có thể xảy ra. Cho nên cô vẫn luôn hoài lo sợ, liệu anh kiếp này có phải hay không sẽ sớm kết thúc đời mình. Lạc Tư Yên rất sợ, thật sự rất sợ sẽ có điều gì đó xảy ra.
(*) Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effects) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm (xét theo phương diện lý thuyết khoa học) về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc trong Thuyết hỗn loạn (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Còn xét theo phương diện văn hóa đương đại, hiện tượng này được dùng để miêu tả quan hệ nhân quả trong đời sống và các hiện tượng nghịch lý thời gian đang còn là một bí ẩn thú vị của con người. Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra với một câu nói vô cùng nổi tiếng “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.”
Cô chạy như bay đến sân thượng, không chần chừ mà mở cửa ra. Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên ngồi ngốc ở trước mặt, mắt đỏ lên nhưng không hề khóc kia, cô mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng, chầm chậm bước đến bên cạnh anh.
Thiếu niên nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa trốn tránh.
“Em đến rồi, anh đợi có lâu không?”
“Vừa mới đến.”
Lạc Tư Yên ngồi xuống, nhìn vết thương hằn rõ trên mặt Hoắc Cẩn Hành mà đau lòng không thôi. Cô đưa tay lên, muốn vuốt ve vết thương kia, nhưng lại bị anh né tránh. Đôi tay Lạc Tư Yên dừng ở giữa không trung, chua xót đến cực hạn.
“Anh đau không?”
Hoắc Cẩn Hành im lặng, chăm chăm nhìn ngón tay đang vặn vẹo của mình.
Lạc Tư Yên nhìn anh, lại muốn vuốt ve rồi lại thôi, cô rút tay về, chầm chậm mở hộp cơm trưa đưa cho anh. Âm thầm suy nghĩ.
Chính là nắng trưa lại đổ xuống, nhưng hôm nay không nhiều, mây đang kéo trên đỉnh đầu như sắp mưa. Gió bắt đầu giăng đầy trên sân thượng.