Tóc Em Buông Trong Gió

Chương 2: Đóa hoa của Lạc Thành




Nắng vàng rợp xuống, tiếng chuông ngân đến rung động lòng người, tiếng giấy và da thịt ma sát vào nhau, sách vở vừa ấm vừa lạnh được chúng học sinh nhanh nhảu gấp lại. Có những người mệt mỏi nằm gục xuống bàn sau nửa buổi sáng dây não căng chặt trên thanh đàn, có người tốp năm tốp ba rủ nhau đi nhà ăn.

Giờ nghỉ trưa đã điểm được qua mấy phút, Lạc Tư Yên từ chối tất cả lời mời cùng ăn trưa mà chậm rãi đi tìm Hoắc Cẩn Hành. Theo như những gì mà cô biết về anh trong quá khứ, thì có lẽ giờ ăn trưa thế này anh sẽ chạy lên sân thượng của tòa nhà thực hành mà trốn ở trên đó một mình.

Lạc Tư Yên cầm đồ ăn trong tay, giẫm lên bóng nắng loang lổ nơi hành lang mà đi về phía tòa nhà trắng vàng bị ẩn sau lớp cây rậm rạp phía xa. Cô cắn nhẹ cánh môi, cố kiềm xót xa khi nghĩ về người mà mình đặt trên đầu quả tim để thương.

Trong mắt mọi người, Hoắc Cẩn Hành chính là con trai của trời, sinh ra và lớn lên không những xinh đẹp, tài giỏi lại còn được nuôi dưỡng trong hào môn thế gia. Ai cũng nghĩ rằng cái gì anh cũng có, được nuông chiều quá độ nên sinh ra tính cách phản nghịch, lạnh lùng khiến người ta khó đến gần, ngoại trừ khuôn mặt mỹ mạo như hoa kia ra thì thật sự khiến người ta chán ghét. Lạc Tư Yên tay siết lấy chiếc hộp trong tay, thầm nghĩ chẳng ai biết rõ sự tình bên trong cái tính cách lãnh mạc đó của anh.

Sinh ra ở nhà chính Hoắc gia nhưng gia đình anh lại không ngừng xào xáo. Ba ngoại tình mẹ tâm thần, cả ngày bọn họ không lăng nhục thì đánh đập anh đến thừa sống thiếu chết. Cô dì chú bác ở chi phụ luôn không ngừng quấy phá, đem đủ thứ phiền phức trút lên đầu anh, lăm le muốn chiếm đoạt tài sản trong tay anh. Từ nhỏ đến lớn anh chỉ có thể nương tựa được vào ông bà nội, nhưng bà nội anh mất sớm, ông nội từ đó tinh thần cũng suy sụp hẳn dẫn đến sức khỏe không còn tốt nữa. Hoắc Cẩn Hành cứ thế chỉ mới mười tuổi đã bơ vơ đơn độc, một mình chống chọi với cơn bão đau đớn không ngừng giày vò thể xác. Chưa dừng lại ở đó, bắt đầu từ năm lớp 6 anh đã không ngừng bị bắt nạt, kéo dài mãi đến năm 12. Cô còn nhớ, vào gần giữa năm 11 thì ông nội anh bạo bệnh mà qua đời, Hoắc Cẩn Hành cũng suy sụp đến điên lên, thành tích học tập vốn đang trên đà tuột dốc từ năm lớp 10 giờ đây như thả phanh mà lao thẳng xuống vực.

Cô còn chưa nói đến, thân thể của anh từ nhỏ yếu ớt, lại còn mắc bệnh tâm lý nên việc xa cách mọi người là điều khó tránh khỏi, nhưng lại chẳng có ai hiểu cho anh. Lạc Tư Yên buồn bực không dứt, nghĩ tới bây giờ anh vẫn còn là một thiếu niên yếu ớt, hằng ngày bị đám người xấu kia bắt nạt đến chết đi sống lại, cứ hễ đến giờ ăn lại trối chết chạy trốn lên sân thượng một mình.

Cô vẫn nhớ ngày xưa anh từng nói với cô những lúc đứng trên sân thượng của trường học nhìn xuống, có rất nhiều lần anh thật sự muốn nhảy xuống bên dưới để giải thoát cho mình, nhưng anh lại vật vờ chẳng đủ can đảm, anh cũng lo lắng cho ông nội và người mẹ bị tâm thần nữa, cứ thế mà tự nhào nặn mình trong mớ hỗn độn để sống qua ngày.

Nỗi buồn bực và giận dữ trong lòng Lạc Tư Yên lại càng dâng cao thêm, từ dãy phòng học lớp 11 đi qua tòa nhà thực hành chỉ mất tầm hơn năm phút, nhưng cô lại có cảm giác bản thân là kẻ bộ hành đã đi dài được năm năm. Nỗi nhớ cồn cào và sự lo lắng bất an trong người cô không ngừng bóp chặt lấy cổ cô, cô càng nhớ anh, càng lo cho anh, càng thương anh hơn, lại càng thấy mình đau khổ hơn, ngay cả một giây cô cũng không chịu nổi dẫu cho đã chịu đựng rất nhiều năm chỉ để được gặp lại anh.

Cuối cùng thì cô cũng đứng trước cửa sân thượng, tầm mắt bị cánh cửa màu xám nặng nề che khuất. Lạc Tư Yên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra. Tuy thế, cánh cửa cũ kĩ vẫn vang lên một tiếng kêu nho nhỏ, thiếu niên đang đứng trước lan can bỗng giật mình, ánh mắt sợ hãi quay phắt lại nhìn Lạc Tư Yên. Cả hai cứ vậy đội trên đầu ánh mặt trời gay gắt như thiêu, mắt đối mắt nhìn nhau đến ngỡ ngàng. Hoắc Cẩn Hành viền mắt thâm quầng, gương mặt tinh xảo co rút lại, im lặng cắn môi muốn lùi về sau liền đụng phải thành lan can mà đau khổ siết chặt tay. Khóe mắt Lạc Tư Yên khẽ động, đôi mi dài rung lên nhè nhẹ, nỗi xót xa trào ra tới cổ họng mặn đắng. Cô nuốt lại sự chua chát vào trong tim, chậm rãi nở nụ cười.

Lạc Tư Yên kiềm giọng, cũng kiềm cả bản năng con người mình, cô cố gắng khống chế xúc động muốn chạy đến ôm chầm lấy anh.

Nhung nhớ, hoài niệm, vọng tưởng, tất cả lại hóa thành một câu chào giới thiệu bản thân.

Chúng ta, làm lại từ đầu.

“Chào anh, em là Lạc Tư Yên, không biết em có thể lên đây ăn trưa không?”

Hoắc Cẩn Hành im lặng, một lúc lâu không có lên tiếng, đôi đồng tử anh đảo qua, sau đó lại rũ mắt như suy nghĩ.

Lạc Tư Yên chăm chú nhìn anh, không bỏ sót bất cứ biểu cảm hay hành động gì của anh. Cô lo đến nóng ruột sốt gan cả lên, cô biết rõ buổi trưa anh rất ít khi ăn trưa, từ nãy đến giờ chỉ thấy anh đứng bất động thanh sắc ở đó mà chẳng thấy được đồ vật gì cho dấu hiệu ăn trưa. Vì thế cô cố ý làm dư một ít cho anh, không biết có phải do đợi câu trả lời quá lâu hay vốn dĩ là cô quá nóng lòng mà lần nữa mở miệng vừa vặn chặn lại những gì anh sắp nói.

“Háo hức quá nên em có làm dư rất nhiều thức ăn, mà một mình ăn cũng không hết. Em để ý thấy anh không mang theo cơm hộp, hay là anh ngồi xuống ăn giúp em một chút được không?”

Hoắc Cẩn Hành vừa muốn từ chối, thì cơn đói cồn cào ở chiếc bụng của anh liền phản bội anh. Khóe mắt Hoắc Cẩn Hành hơi ươn ướt, vành tai anh đỏ lên trong phút chốc, ngại ngùng nhìn thấy nụ cười sáng lán của Lạc Tư Yên liền rụt cổ cúi đầu nhìn mũi chân, bộ dạng cực kỳ tủi thân hệt như một đứa trẻ vừa bị bắt gặp khi làm sai. Lạc Tư Yên cong môi cười, đôi mắt vẽ thành vầng trăng khuyết, mạnh dạn lại táo bạo tiến về phía trước lôi lôi kéo kéo tay áo Hoắc Cẩn Hành. Anh đơ người ra nhìn cô, gương mặt thiếu nữ có làn da hồng hào trắng sáng như trứng gà luộc vừa mới bóc, khỏe khoắn, tươi tắn đứng dưới ánh nắng đột nhiên nõn nà đến kỳ lạ, đôi mắt cười đến cong cong, mũi cao môi hồng thêm mái tóc hơi ngã sang màu nâu nhạt cực kỳ xinh đẹp. Anh ngẩn người mất một lúc lâu mới ý thức được cô đang kéo kéo tay áo mình cầu xin cả hai hãy ăn trưa cùng nhau.

Hoắc Cẩn Hành trầm mặc vài giây, suy nghĩ liệu đây có phải là trò đùa của đám người Hoắc Trầm Vân hay không? Nhưng khi ngẩng đầu nhìn cô gái thanh thuần, trong sáng như hoa ban rộ nở trước mặt lại cảm thấy có một chút an tâm, đôi môi nhỏ xinh xắn không ngừng gọi “anh ơi, anh ơi”. Dù chỉ là trong một vài phút giây gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng cũng không khỏi làm cho Hoắc Cẩn Hành lung lay như thành cao sắp đổ, cảm giác có một chút ấm áp nhỏ nhẹ.

Anh cẩn thận, lại dè dặt gật đầu. Từ đầu đến cuối vẫn chỉ có Lạc Tư Yên mãi luyên thuyên không ngừng nghỉ, thấy anh đồng ý, cô liền cười không khép được miệng, vui vẻ muốn gợi chuyện để sau này có thể tiếp xúc với anh nhiều hơn.

“Em không có thói quen đi ăn cùng mọi người vì vốn dĩ thích tự nấu ăn. Còn anh sao lại chạy đến đây thế?”.

||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe |||||

Hoắc Cẩn Hành im lặng, không có ý định chia sẻ với cô. Lạc Tư Yên cũng không bỏ cuộc, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình lại tiếp tục mở đường.

“Anh không nói cũng không sao, nhưng nếu mỗi ngày anh đều như thế thì không tốt cho sức khỏe đâu. Nè nè, anh ăn thử món em làm xem.”

Lạc Tư Yên dịu dàng đem miếng trứng cuộn thịt cà chua của mình đến trước môi anh. Cô vẫn nhớ, đây là món mà anh thích nhất ngày trước, lúc nào cũng bảo cô làm cho một phần mang đến công ty. Hoắc Cẩn Hành lặng người, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng ngậm lấy miếng trứng, cũng ngậm cả đũa thật lâu không có buông ra. Nhưng Lạc Tư Yên vẫn cứ thế dịu dàng chờ đợi anh, anh hơi nghiêng mắt nhìn cô vẫn còn cười như trăng thu, cảm giác như có cái gì đó nhói lên trong tim.

Nhất là khi miếng trứng kia dần tan trong miệng, thịt ngọt hòa với vị cà chua chua được anh chậm rãi nhai nếm. Hoắc Cẩn Hành vẫn tiếp tục lặng thinh, anh nuốt xuống miếng đồ ăn nhẹ nhàng, nhưng lòng lại nặng trĩu, cắn răng nuốt ngược đau xót vào trong.

Lạc Tư Yên nhìn anh, biết rõ anh đang nghĩ đến cái gì càng biết rõ anh đau lòng không thôi. Bởi lẽ, anh từng nói rằng cô nấu ăn có hương vị rất giống với mẹ anh ngày xưa. Lạc Tư Yên không kích thích anh, chỉ chậm rãi mở đường.

“Anh trai thấy sao hả? Ngon không? Nếu ngon sau này anh đến đây cùng em ăn trưa nhé? Em nấu thêm một phần cũng không lâu đâu. Dù sao em cũng đang không có bạn cùng ăn.”

Lạc Tư Yên vẫn luyên thuyên, tay thì không ngừng gắp hết miếng thịt này đến miếng thịt kia cho anh. Cô bây giờ hận không thể tống một lượt các chất bổ vào người anh, nuôi cho khỏe mạnh, đặc biệt là nuôi đến béo béo tròn tròn mới thôi.

Còn Hoắc Cẩn Hành vô thức chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, Lạc Tư Yên đút gì anh ăn nấy, càng ăn lại càng nghĩ sâu xa hơn. Đến khi hợp cơm dần thấy đáy, Lạc Tư Yên mới nghe được giọng của anh. Đây là lần đầu tiên trong kiếp này cô nghe được giọng của anh, cũng là lần đầu tiên cô nghe khi anh vẫn còn là một thiếu niên xinh đẹp dễ vỡ.

Giọng nói cũng giống như con người, đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức Lạc Tư Yên muốn bay đến cắn nuốt giấu nó trong lòng. Âm thanh của anh mỏng nhẹ lại thanh thúy, thiếu niên mười bảy mười tám nhưng nói chuyện còn trầm thấp mềm mại hơn cả cô, giống như mây trôi nước chảy, cũng giống như phù dung nở trong đêm muộn.

“Được.”

Một tiếng khẽ khàng, kéo hồn người đi đến những miền trụy lạc xa xôi.

Hoắc Cẩn Hành nhìn chăm chăm vào Lạc Tư Yên, màu da oliu lại sáng lên dưới ánh nắng một cách rực rỡ, thật sự là nổi bật đến chói mắt. Anh thầm nghĩ, không cần biết cô có phải do đám Hoắc Trầm Vân phái đến hay không, chỉ cần trước khi cô lật mặt với anh có thể nấu cho anh thêm một vài bữa ăn, chỉ cần thế thôi, anh nguyện một lần buông bỏ phòng tuyến mà sa ngã.

Khi ánh mắt đôi ta chạm nhau dưới vạt trời lóe sáng, chính là khi duyên số bắt đầu.