Toàn Văn Hoàn

Chương 8




Tác giả: Nam Thành Cố Lý

Dịch: Duật Lam

Ngày hôm ấy trời đêm Bắc Thành* đẹp đến nỗi tôi chỉ muốn mỗi lúc đều được ngắm nhìn, đó là cảnh đẹp nhất tôi được nhìn thấy kể từ khi sinh ra, cũng là buổi tối cuối cùng tôi được ngắm cùng Tống Vọng.

*Bản gốc ghi Tô Thành, tớ chủ động sửa theo những chương trước

Tống Vọng lười biếng ngồi trên xe lăn, tôi nắm tay em ngồi bên cạnh, khung cảnh này dường như ngày nào cũng sẽ xuất hiện, từ sau khi Tống Vọng bệnh nặng hơn thì cũng không bằng lòng đi loanh quanh bên ngoài nữa, em luôn cảm thấy mệt, chẳng được bao lâu đã ngủ mất rồi.

Em thích dẫn tôi ra ban công nhìn về nơi xa, không cần quá nhiều lời tâm sự, chỉ bầu bạn bên nhau mà thôi, chúng tôi nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, nhìn cảnh ngựa xe như nước vụt qua, nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài.

Tuy em không nói, nhưng điều gì tôi cũng hiểu, em vẫn còn yêu thế giới này lắm, thế giới không công bằng này trong lòng em lại cân bằng đến lạ.

Tôi xem lại những dòng Tống Vọng viết lúc trước, tôi đọc rất nhiều lần, xuyên thấu qua nét chữ hình như tôi đã trông thấy Tống Vọng ấy, những oán hận trong câu chữ của em đều chỉ hướng đến bản thân, ngoại trừ việc tố cáo rằng tôi chưa một lần nói yêu em, thứ còn lại toàn là sự oán trách em dành cho chính mình.

Chỉ cần em có một chút ít oán hận dành cho tôi thôi, tôi cũng sẽ không đau khổ đến nhường này.

Nhưng em thà hận chính em cũng không bằng lòng hận tôi.

Quá khứ ngu ngốc đến nhường nào mới muốn kết hôn cùng người khác, ngu đốt đến cùng cực, nếu như bắt buộc phải truy cứu, vậy thì từ đầu đến cuối sai lầm đều là ở tôi.

Tống Vọng, em luôn nói anh là người yêu thể diện, không đồng ý cúi đầu, nhưng lần này anh sai rồi, xin lỗi em, là anh sai rồi.

“Tạ Thần, cảm ơn anh.”

Không biết em nhìn về phía xa là đang trông ngóng điều gì, nhưng tôi nghe thấy em nói cảm ơn.

“Cảm ơn anh vì gì đây?”

“Tạ Thần, cảm ơn anh yêu em.”

Tôi chưa từng nói yêu em, nhưng tôi rất yêu em.

“Chờ mùa xuân đến, chúng mình đi ngắm hoa đào, anh đã lên kế hoạch cả rồi.” Tôi nắm chặt lấy bàn tay Tống Vọng.

Dạo gần đây khí trời ấm lên, mùa đông cũng không khó trải qua như trước nữa, hoa đào ở Bắc Thành nở sớm, nghe nói rằng đã ra nụ rồi, chuyện hoa bung nở cũng chỉ vài bữa nữa mà thôi.

Tôi đã lên kế hoạch ổn thỏa, chờ ngày hoa nở, tôi liền cầu hôn Tống Vọng.

“Ừ, được, chúng mình cùng nhau ngắm hoa đào.”

Tôi không biết có phải mình có ảo giác hay không, giây phút ấy tôi thấy như Tống Vọng muốn sống tiếp.

Cả người em như tỏa ra ánh sáng, tôi không biết là do ánh mặt trời vàng óng ôm lấy thân em, hay là ánh sáng từ chính em, nhưng tôi tin em sẽ khỏe lại, cơ thể em thật sự đã tốt dần lên rồi.

Mấy ngày sau đó Tống Vọng khỏe hơn đến thuốc cũng không uống nữa, sắc mặt hồng hào hơn, ăn uống cũng tốt lên.

Bác sĩ Triệu rất ngạc nhiên, nếu không phải đang đi công tác nơi khác, anh ta muốn đặt vé máy bay về nhìn kì tích của y học này.

Chỉ là về sau tôi mới biết làm gì có kì tích y học nào, chỉ là thứ hồi quang phản chiếu trong lời nói của người ta mà thôi.

Tống Vọng bảo hoa đào năm nay nhất định sẽ được ngắm, tôi muốn nói tôi cũng nhất định sẽ cưới được em.

Tất nhiên đứa ngốc này cũng chẳng phát hiện gì, đến cả nhẫn tôi giấu trong tủ quần áo em cũng không nhận ra.

Hôm ấy em mở tủ đồ, nhẫn tôi giấu ngay trước mặt em, tên này cứ thế lướt đi mất, mồ hôi lạnh trên trán tôi tuôn ra liên tục, may là vẫn chưa thấy được.

Có điều tránh để chuyện như thế xảy ra, tôi bắt đầu mang theo bên mình hàng ngày.

Thời sự nói hoa đào ở Bắc Thành đang nở rộ, có hy vọng cuối tuần này sẽ ngắm được, chúng tôi đã đặt xong vé xe, nghĩ rằng nhất định phải đến sớm hơn những người khác, nếu không khi ấy chỉ có thể ngắm đầu người thôi.

Tất cả mọi thứ này rõ ràng đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, tôi thật sự cho rằng sẽ ngày một tốt lên.

Nhưng ngày thứ sau đổ một trận mưa bão, trận mưa bão này ập đến khiến tất cả chúng tôi không kịp đề phòng, hoa đào không có biện pháp bảo vệ toàn bộ rụng hết trong một đêm.

Vé xe của chúng tôi bị hủy.

Loại cảm giác này chẳng tốt lành gì, Tống Vọng không nói, cũng không thể hiện mình buồn, tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của em.

Em kéo tôi đến ban công, nước mưa đập lên mặt cửa kính.

“Tạ Thần, cảm ơn anh.”

“Sao lại cảm ơn anh?” Tôi vẫn thấy mất mát, tuy rằng không được ngắm hoa đào cũng là một lí do, nhưng phần nhiều là vì tôi vẫn chưa tặng được nhẫn.

Em nghĩ ngợi một lát, cười lên tinh nghịch, “Tất nhiên là cảm ơn anh yêu em rồi.”

“Muốn cảm ơn anh thì sống cho tốt, chờ mưa tạnh, chúng mình lại đi ngắm hoa đào.”

Em lắc đầu, “Không ngắm nữa, em mệt lắm, muốn ngủ rồi.”

Giọng em rất nhẹ, dường như giây sau không thốt lên lời được nữa.

Lòng tôi run lên, “Đừng ngủ, Tống Vọng, đừng ngủ mà, chúng mình còn chưa ngắm hoa đào.”

“Ngắm một cơn mưa cũng được.” Khóe mắt em bắt đầu ẩm ướt.

“Anh không muốn ngắm mưa, anh muốn cùng em ngắm hoa đào, kiên trì lên Tống Vọng, mùa xuân sắp đến rồi, bác sĩ Triệu nói em gắng qua mùa xuân thì mọi chuyện đều có hy vọng.”

Tôi muốn giữ lấy em, nhưng em kiên quyết muốn đi.

“Anh ta lừa anh đó, không nói thế sao có hy vọng mà sống tiếp chứ.”

“Nhưng rõ ràng em cũng khỏe lại mà.”

Em cười khổ lắc đầu, “Em giả vờ đấy, em không uống thuốc để trông mình không đau bệnh.”

Em dựa lên vai tôi, thân hình gầy gò ấy khiến tôi không cảm nhận được chút sức nặng nào, Tống Vọng từng nói, em mong rằng khi mình chết đi thì không phải dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, vì thế em lừa tôi không dùng thuốc nữa.

Không có thuốc, mỗi ngày Tống Vọng đã trải qua khó khăn đến nhường nào đây.

“Nhất định phải đi sao?”

“Ừ, em buồn ngủ quá, để em ngủ một lát.”

Em yên lặng tựa vào vai tôi, nhắm mắt.

“Tống Vọng, kiếp sau đừng gặp phải anh nữa, kiếp này em đã quá khổ rồi.”

Em lắc đầu nói, “Không, em chưa từng hối hận quen anh, kiếp sau em vẫn muốn gặp được anh, có đều kiếp sau em muốn làm một người con gái, có thể quang minh chính đại cùng anh nắm tay, kết hôn với anh.”

Tầm nhìn của tôi mờ mịt dần, tay tôi run rẩy lúc lâu mới lấy được nhẫn trong túi áo, “Lát nữa em hẵng ngủ, đợi thêm chút nữa thôi.”

Tôi hoảng loạn móc nhẫn ra, một chiếc xỏ vào tay mình, một chiếc đeo lên cho em.

Nhẫn hơi to rồi.

“Anh sắp ly hôn với Na Na rồi, vốn muốn cầu hôn em lúc ngắm hoa đào, nhưng chắc là không còn kịp nữa, Tống Vọng, anh yêu em.”

Em chầm chậm đưa tay lên ngắm nhìn, “Thật đẹp, nhưng hơi to rồi.”

Tôi mua theo số đo của em, ai mà biết em ngày càng gầy yếu, đến nhẫn cũng không đeo vừa nữa.

“Đền em một cái khác.”

Em cười khẽ, “Được thôi, coi như kiếp này anh lấy em rồi, kiếp sau bù cho em một cái lớn hơn.”

Tôi không nói được lên lời, chỉ biết gật đầu.

“Đối xử tốt với Na Na, là em có lỗi với cô ấy, anh đừng ly hôn, cô ấy chỉ có anh, đứa con trong bụng cô ấy không thể không có bố.”

“Kiếp này em chẳng than trách ai nữa, anh sống tốt, và em cũng sẽ như thế, coi như là em xin anh.”

Giọng của em bắt đầu đứt quãng.

“Được, anh đồng ý với em.”

“Em buồn ngủ rồi, ngủ một lát, mưa tạnh nhớ gọi em nhé.”

Mưa tạnh rồi, trời đêm được cơn mưa gột rửa sạch sẽ, đẹp quá đỗi, tôi lại chẳng xác định được Tống Vọng có nhìn thấy hay không.

Tôi gọi tên em khe khẽ, Tống Vọng, cẩn thận từng chút như lúc mới quen.

Lần này không có tiếng trả lời.

Từ năm mười bảy tuổi đến giờ đã bao nhiêu năm, nhưng tôi vẫn nhớ như in hình ảnh em chạy trên sân bóng rổ.

Gió mát thổi qua mái tóc, anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt em.

[Hoàn chính truyện]