Toàn Văn Hoàn

Chương 7




Tác giả: Nam Thành Cố Lý

Dịch: Duật Lam

Hi, tôi là Tạ Thần. Từ giờ về sau để tôi thay Tống Vọng viết tiếp.

Không biết viết gì bây giờ, vụng về xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, Tống Vọng mà biết lại cười tôi đấy.

Hôm qua Tống Vọng được đưa đến viện trong đêm, đêm đó cũng là đêm khó qua nhất trong đời này của tôi.

Tôi trơ mắt nhìn Tống Vọng ngã xuống trước mặt, sau đó lại nhận được thông báo nguy kịch của bệnh viện, tờ giấy đơn giản ấy lại giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào tay tôi.

Tôi nắm chặt bút trong tay, run rẩy liếc một cái cũng thấy rõ.

Tôi hiểu đặt bút kí xuống đại diện cho thứ gì, cái gọi là bệnh tình nguy kịch chính là bệnh của bệnh nhân nghiêm trọng rồi, có nguy hiểm đến tính mạng; cái gọi là giấy thông báo nguy kịch cho người nhà bệnh nhân, đơn giản là người bệnh đã đến bên bờ cái chết, hy vọng người nhà chuẩn bị tinh thần mất đi người thân.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đến tên mình tôi cũng không biết viết ra sao, nhưng tôi cũng hiểu rằng, tôi bắt buộc phải kí.

Tống Vọng à, anh hy vọng em sống tiếp hơn bất cứ lúc nào, mà bản thân anh cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, em rồi sẽ rời đi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Em luôn thích hỏi anh vì sao thích em, thật ra anh thực sự cũng không biết, lúc ban đầu chỉ muốn biết được em tên gì, muốn kết bạn với em, lâu dần là không thể rời xa, khi anh nhận ra thì mình đã yêu em từ lúc nào rồi.

Nhưng Tống Vọng, anh lại chẳng hay biết chuyện này ảnh hưởng đến em nhường nào, anh cho rằng chỉ cần hai người chúng ta kiên định bên nhau thì có thể chống lại cả cái thế giới này.

Thế giới này rộng lớn quá, lớn đến nỗi chúng ta lạc mất nhau trong tiếng chửi rủa bủa vây.

Anh từng thật sự nghĩ đến sẽ cùng em kết hôn, nghĩ đến những ngày tháng tương lai của chúng ta, nhưng rồi bỗng nhiên anh nhận ra, em theo anh dường như không hề hạnh phúc, đến cả lúc nhớ nhà những năm tháng đầu tiên em cũng không dám nhắc đến trước mặt anh, chỉ có thể âm thầm khóc trong đêm.

Anh quay lưng về phía em nhưng chuyện gì cũng biết, em vì anh mà tranh cãi không vui với người nhà, một gia đình đang tốt đẹp lại bởi anh mà tan vỡ, cho đến tận bây giờ khi em nằm trên giường phẫu thuật, người trong nhà cũng chẳng có lấy một ai đến thăm.

Mọi điều không may mắn của em đều bắt đầu kể từ khi gặp được anh, vậy thì hãy để anh kết thúc những chuyện này đi.

Mỗi ngày tháng chia tay với em anh đều gắng gượng bước qua, anh luôn tự nhủ rằng chỉ cần vượt qua thôi, Tống Vọng rồi sẽ được hạnh phúc.

Anh chỉ muốn em hạnh phúc, anh có thế nào cũng không quan trọng nữa.

Tống Vọng à, vốn dĩ anh muốn viết về những ngày rời xa em anh đã sống như thế nào, anh do dự rất lâu và rồi quyết định không viết tiếp nữa, bởi vì anh biết rằng anh trải qua khó khăn đến đâu thì em cũng khổ đau đến vậy, thậm chí còn đau đớn hơn cả anh.

Chỉ nghĩ thế thôi anh đã chịu không nổi, vì như thế chỉ càng làm tăng thêm sự hổ thẹn trong anh với em, anh muốn bù đắp, nhưng anh biết cho dù có lấy cả mạng sống của mình ra cũng không đủ để đền bù kể cả một góc nhỏ nhoi.

Tống Vọng à, trong lòng anh không ngừng gọi tên em, muốn em dừng lại ở bên anh, một lát cũng được, nhưng em lướt qua quá vội vàng, đến một cái quay đầu cũng tiếc để cho anh.

Bây giờ là ngày thứ ba sau khi em nhập viện, em đến nói cũng chẳng nói được hoàn chỉnh, may thay giữa chúng ta có sự ăn ý, em không cần nói nhiều tôi cũng hiểu được ý của em.

Chỉ là bên tai tôi sao mà yên ắng quá, không quen chút nào.

Vì sợ em nhàm chán, tôi bắt đầu biến thành Tống Vọng của thuở trước, ngồi cạnh giường bệnh luôn miệng trò chuyện cùng em, nói với em về chuyện trước kia của hai đứa, kể em nghe về ông chú hôm nay gặp ở bệnh viện, nói em nghe gió hôm nay, nắng hôm nay, mọi thứ của hôm nay.

Hiếm khi nhận được sự đáp lại của em, thứ em làm nhiều hơn là nhìn vào một góc rồi yên lặng ngây người, tuy rằng em không nói, tôi lại hiểu hơn ai hết, em muốn về nhà rồi.

Tống Vọng yêu nhà, chỉ vì em không có cảm giác an toàn.

Tôi nắm chặt lấy tay em muốn truyền cho em biết tin rằng tôi sẽ luôn ở đây, em sẽ hiểu mà, hiểu rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Đúng rồi, tôi đã quên chưa nói với em, tôi tính ly hôn với Na Na.

Có chăng là vì từng đánh mất, cho nên bây giờ tôi vô cùng trân quý mỗi một ngày bên Tống Vọng, tôi muốn ở bên em, mãi mãi kề vai ở bên em.

Ha ha ha, tôi không nói cho em biết đâu, đợi em khỏe lại tôi sẽ cầu hôn em.

Em sẽ ổn thôi, tôi tin thế.

Na Na muốn đến bệnh viện thăm Tống Vọng, tôi không để cô ấy đến, tôi sợ cậu bé Tống Vọng hẹp hòi này ghen, dứt khoát nói với cô ấy là không cần cô ấy, cô ấy không đến tôi và Tống Vọng vẫn sẽ tốt lên như thường.

Thế nên Tống Vọng này, chúng mình cùng cố gắng nhé, lỡ có thể thành mười phần trăm kia thì sao.

Tống Vọng nằm viện một tuần, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, bác sĩ điều trị chính không biết đã có bao nhiêu lần tìm tôi nói chuyện riêng rồi.

Mỗi lần đều là một câu ấy, cậu phải chuẩn bị cho tốt, bệnh nhân e là không ổn rồi, bệnh này đã đến giai đoạn cuối, tỉ lệ chữa khỏi rất thấp.

Tôi không nghe, không sao đâu mà Tống Vọng, sẽ tốt thôi, tỉ lệ có nhỏ vẫn là có mà.

Tống Vọng ngồi trên giường bệnh, mỉm cười nhìn tôi.

Một tuần ngắn ngủi này vậy mà lại khiến em gầy đến thế, tôi nói với chính mình cho dù khó khăn nhường nào cũng không được khóc trước mặt em, tôi bắt buộc phải kiên cường thì em mới không cảm thấy sợ hãi.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, không lạnh lắm đâu.” Tôi cầm lấy áo khoác khoác lên cho em, nhiệt độ ở phòng bệnh ấm áp, nhưng Tống Vọng sợ lạnh, vẫn cần mặc thêm chút.

“Bác sĩ lại tìm anh nói gì đó.” Giọng em nhè nhẹ dịu dàng, ấy vậy lại tiêu tốn gần hết sức lực của em. truyện đam mỹ

Tôi vờ như không có việc gì, “Chẳng nói gì cả, chỉ dặn anh mấy điều cần chú ý thôi.”

“Làm gì có nhiều chuyện cần chú ý đến thế để nói cùng anh chứ, anh nói dối cũng không biết thay câu sao Tạ Thần.”

“Thôi nào, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, em đừng nghĩ lung tung nữa, chữa trị cho tốt, bác sĩ còn khen em tinh thần tốt đó.” Tôi cầm bình giữ nhiệt lên, muốn đi lấy nước để tránh khỏi chủ đề này.

“Tạ Thần, mình về nhà đi.” Em nhìn tôi nghẹn ngào.

Khóe mắt tôi rưng rưng, giây sau nước mắt liền trào ra ngoài, tôi quay người không muốn em nhìn thấy, “Em phải tin tưởng bác sĩ, đến bác sĩ cũng nói em có chuyển biến tốt, chúng mình sắp ổn cả rồi, đợi khỏi bệnh thì mình về nhà nhé.”

Em ôm chặt lấy tôi, úp mặt vào lưng tôi, “Tạ Thần, em không muốn chữa nữa, mình về nhà thôi.”

“Đợi khỏi bệnh là mình có thể về nhà rồi.” Tôi vỗ lên tay em an ủi, em cũng đang an ủi lẫn tôi.

“Em nghe thấy mà, em nghe hết cả rồi, bệnh này của em không chữa được đâu, chỉ càng ngày càng tệ đi. Tạ Thần, em không muốn chết ở bệnh viện, em muốn về nhà, muốn về nhà thôi.”

“Tống Vọng…”

“Về nhà đi, thèm cơm anh nấu rồi.”

“Được, về nhà, mình về nhà.”

Hôm ấy bác sĩ Triệu đến tiễn chúng tôi, mắt anh ta vẫn còn vệt nước mắt chưa lau sạch, cười nói: “Tống Vọng, lần sau đừng đến bệnh viện nữa.”

Tống Vọng gật đầu.

Đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp bác sĩ Triệu, có lẽ sau này chúng tôi cũng không thể gặp lại người bác sĩ kính nghiệp này nữa rồi, nhưng vẫn hy vọng bác sĩ nào cũng không cần gặp nữa.

Tống Vọng đi đứng không tiện nên luôn ngồi trên chiếc xe lăn tôi nhờ bạn mua hộ, mùa đông này sao mà qua lâu thế, vì sao đợi mãi lại chẳng chờ được chút dấu hiệu trời chuyển ấm lên nào.

Chậu cây vạn niên thanh kia rất kiên cường, lâu rồi không tưới chăm nó, nó vẫn tươi xanh lớn dần, cả căn phòng đều nhờ vào nó mà truyền đến hơi thở của sự sống.

Tống Vọng về đến nhà cũng trở nên ham ngủ, câu chuyện nói chưa hết đã ngủ rồi, ăn cơm cũng có thể ăn đến ngủ mất.

Tôi cũng không đi đâu xa, quanh quẩn trong nhà đẩy em đi lòng vòng.

“Tạ Thần, thời tiết hôm nay đẹp.”

“Ừ, đúng là không tồi, nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời rồi.” Tôi cúi đầu nhận ra tóc Tống Vọng đã dài.

“Lâu rồi chưa cắt tóc, anh chỉnh giúp em, cắt xong anh đưa em đi phơi nắng.”

Tống Vọng vui vẻ đồng ý.

“Tống Vọng này, khỏi bệnh rồi chúng mình đi du lịch vòng quanh thế giới nhé.” Tôi vừa cắt gọn tóc vừa lảm nhảm cùng em, sợ em nhàm chán lại ngủ mất.

“Được, em muốn ngắm hoa đào, chờ mùa xuân đến, chúng mình cùng đi ngắm hoa đào.”

Hoa đào ở Bắc Thành nở sớm, nở cũng rất đẹp.

“Ừ, chờ mùa xuân đến, chúng mình đi ngắm hoa đào. Anh nghĩ rất lâu rồi Tống Vọng, luôn cảm thấy nếu không nói ra thì muộn mất, anh yêu em, rất yêu rất yêu em, chỉ là trước kia anh nghĩ, so với việc nói ra lời yêu anh muốn làm thật nhiều việc để em có thể cảm nhận được tình yêu của anh. Nhưng sau cùng vẫn muốn nói rằng, anh yêu em.”

Tôi phủi đi tóc vụn trên cổ Tống Vọng, “Thấy thế nào, thầy Tony của riêng em siêu đấy chứ.”

Tôi đợi mãi không có tiếng đáp lại, kéo trong tay rơi xuống đất, tôi quỳ trước mặt em khẽ gọi, “Tống Vọng? Tống Vọng?”

Tiếng thở nhè nhè của em truyền đến tai tôi, tôi mới thấy yên tâm.

Tôi kê chiếc ghế ngồi sát bên Tống Vọng, cùng em đan chặt mười ngón tay.

“Thật là đáng tiếc, em không nghe được anh nói yêu em. Nhưng mà không sao cả, em muốn nghe lúc em tỉnh dậy ngày nào anh cũng nói, nói đến em chán đến buồn nôn.”

Tôi chăm chú nhìn gương mặt em, tôi muốn khắc em vào sâu trong lòng mình.

Ánh mặt trời hôm ấy chiếu khắp cả Bắc Thành.

Gió thổi cuộn lên vòng tròn nhỏ trước mắt, tiếng gió nhè nhẹ bên tai như chúc phúc.

Tống Vọng, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.