[Tên chương do editor đặt]
Quý Mộ Ngôn sững sờ đứng yên.
Tần Tư Dữ cong môi, lúc lướt qua Quý Mộ Ngôn còn tiện tay xoa đầu cậu.
Tần Tư Dữ mở cửa bước vào phòng.
Trong căn phòng lập tức vang lên tiếng đàn ông mắng chửi cùng với tiếng hét đau đớn.
Quý Mộ Ngôn vẫn đang sững sờ.
Nơi bị Tần Tư Dữ chạm vào vẫn đang nóng lên, tuy rằng cách một lớp quần áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hình dạng cơ bắp và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Tần Tư Dữ.
Mãi đến khi nghe được giọng nói của Tần Tư Dữ lần nữa, Quý Mộ Ngôn mới bừng tỉnh, nhanh chóng bước vào phòng.
Đẩy cửa ra, Quý Mộ Ngôn nhìn thấy Tần Tư Dữ đang bắt lấy tay của một người đàn ông, nhấn vai gã ta, bắt gã quỳ xuống đất.
Gã đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không ngừng kêu rên.
Quý Mộ Ngôn nhanh chóng bước qua, nhìn thấy một cô gái đang dùng tay che mặt khóc nức nở, nhưng trên người không bị tổn hại gì, quần áo cũng còn nguyên vẹn.
Bọn họ tới kịp.
Quý Mộ Ngôn cởi áo khoác ra choàng cho cô gái, an ủi: “Đừng sợ, chuyện kế tiếp giao lại cho chúng tôi đi.”
Quý Mộ Ngôn đi qua, đạp gã đàn ông một cái.
Gã đau đớn kêu lên, nước mắt nước mũi đều chảy ra, gã ngẩng đầu nhìn cậu, biểu cảm vặn vẹo: “Sao lại là mày!”
Quý Mộ Ngôn cũng nhận ra gã này, chính là gã không có mắt nhìn đi quấy rầy cậu, Tề Tùng.
Tề Tùng liếc qua Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ, cả người như lọt vào hầm băng, run rẩy.
Sau ngày hôm đó, gã ta vẫn luôn nhớ rõ kẻ to gan lớn mật dám đánh mình, nhưng dù hắn dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng không tìm ra được tin tức người đó, lúc ấy gã còn nghĩ xem tại sao tìm không ra, hiên tại xem ra không phải gã không tìm được mà là gã không có tư cách tìm ra được.
Tần Tư Dữ là cháu trai cả của Tần gia, khả năng cao sau này hắn sẽ kế thừa Hoàn Vũ, mà nhìn Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ có quan hệ khá tốt, mặc kệ Quý Mộ Ngôn có thân phận gì, chỉ cần dính đến Tần Tư Dữ, liền biết người này gã không thể trêu vào.
Tề Tùng cười lấy lòng với Quý Mộ Ngôn, vẻ mặt sợ hãi, chột dạ.
Vẻ mặt Quý Mộ Ngôn lạnh cứng, đạp lên cẳng chân của gã, chậm rãi dùng lực: “Xem ra giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ.”
Tề Tùng đau đến nhe răng trợn mắt nhưng một tiếng cũng không dám kêu ra.
Tần Tư Dữ nghe cậu nói vậy, nhíu mày: “Tên này từng quấy rối cậu?”
Quý Mộ Ngôn mặt vô cảm: “Đúng, nhưng tôi đã dạy dỗ hắn rồi.”
“Chuyện lúc nào?”
“Ngày hôm qua, lúc đi công ty luyện đàn.”
Sát khí trong lòng Tần Tư Dữ dâng lên cuồn cuộn, hắn đáp ứng trưởng bối hai nhà chăm sóc cho Quý Mộ Ngôn, kết quả người ta bị bắt nạt ngay tại địa bàn của mình, cũng may là Quý Mộ Ngôn cứng rắn, không dễ bị trêu chọc, nếu như tính cách mềm yếu đi tí, còn không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong mắt Tần Tư Dữ, Tề Tùng chả khác gì người chết, hắn cười lạnh: “Tên nhóc từ đâu tới lá gan không nhỏ đâu, đã lâu lắm rồi không có người nào tự tìm đường chết đi chạm vào điểm mấu chốt của ông đây, gân cốt ông đây ngứa ngáy đã lâu rồi.”
Tề Tùng run rẩy, vội vàng xin tha: “Tôi... tôi thật sự không dám, tôi cũng không biết cậu ấy là người của anh Tần, lúc ấy là tôi nhất thời hồ đồ, hơn nữa tôi cũng đã chịu trừng phạt, còn hôm nay, hôm nay là do cô ta quyến rũ tôi! Tôi không có sai.”
“Anh!” Cô gái đang khóc nức nở nghe thế ngẩng đầu, dấu bàn tay trên mặt hiện lên rõ ràng: “Rõ ràng là anh cưỡng ép tôi! Tại sao anh lại nói như thế!”
Quý Mộ Ngôn cũng không nhiều lời, đổi đối tượng sang cẳng chân còn lại của Tề Tông, tiếp tục đạp thêm cái nữa.
Tề Tông hét lên như thể lợn bị cắt tiết.
Lúc này gã mới thành thật, nước mắt giàn giụa xin tha: “Tôi, tôi biết sai rồi, là tôi hồ đồ, tôi, tôi có thể xin lỗi cô ấy, bồi thường tiền chữa bệnh với tiền tổn thất tinh thần, chỉ cần cô ấy tha thứ tôi sẽ làm hết.”
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng bảo: “Đấy là chuyện nên làm.”
Tề Tùng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, đây là chuyện tôi nên làm.”
Tần Tư Dữ nói thêm: “Trước tiên hãy xin lỗi cô gái này đi.”
Tề Tùng vội vàng làm theo, hắn khóc lóc thảm thiết nói: “Thật xin lỗi, tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, cô muốn gì tôi cũng bồi thường hết.”
Hốc mắt cô gái đỏ bừng, chứa nước mắt oán hận nhìn Tề Tùng. Cô biết gã không chân thành xin lỗi cô, chỉ là bị ép thỏa hiệp mới làm vậy, cô sẽ không chắp nhận lời xin lỗi từ tên súc sinh này.
Tề Tùng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Tần Tư Dữ thấy thế, quay đầu bảo Quý Mộ Ngôn: “Đi, gọi điện thoại kêu Trình Khánh lại đây.”
Quý Mộ Ngôn gọi điện thoại cho Trình Khánh, sau khi anh ta nghe rõ ngọn nguồn của sự việc, cấp tốc cúp máy gọi bảo an đi qua.
Trình Khánh xử lý mọi chuyện cực nhanh chóng, chờ xử lý xong Tề Tùng và nữ sinh bị hại, Trình Khánh kéo Tần Tư Dữ tới góc không người, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói thật đi, muốn xử lý người này như nào?”
Tần Tư Dữ nhướng mày: “Cần bồi thường thì bồi thường, cần đi tù cũng phải đi, người như vậy ở xã hội chỉ là tai họa thôi.”
Trình Khánh do dự chút: “Tề Tùng là con trai của một vị đổng sự trong công ty nhưng cổ phần cũng không nhiều lắm, gần như là không đáng kể.”
“Hoàn Vũ không cần sâu mọt như vậy.” Tần Tư Dữ cười lạnh: “Để cả nhà bọn họ rời khỏi Hoàn Vũ, đi càng xa càng tốt.”
Tần Tư Dữ nói nhẹ nhàng nhưng lời này lại cắt đứt con đường của Tề gia, Tề Tùng và Tề gia coi như xong đời.
Trình Khánh gật đầu: “Hiểu rồi, giao cho tôi đi.”
Trình Khánh vội vã xử lý chuyện này, anh ta không dám để hai người đi một mình nữa, gọi điện thoại kêu trợ lý đi lên.
Thừ dịp trợ lý còn chưa lên đến, Tần Tư Dữ khoanh tay giáo dục Quý Mộ Ngôn: “Có biết tại sao anh ngăn cậu lại không?”
Quý Mộ Ngôn ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Tần Tư Dữ nói: “Cậu là một nhà dương cầm, đôi tay quý giá bao nhiêu tự mình không biết hả? Lỡ đâu đánh nhau khiến tay bị thương, lúc đó cũng không biết đi đâu mà khóc.”
Quý Mộ Ngôn sửng sốt, giải thích: “Hình như tôi chỉ dùng chân đánh nhau.”
Tần Tư Dữ nhớ đến cú đá hôm nào của Quý Mộ Ngôn, tin tưởng cậu.
“Tại sao cậu lại biết đánh nhau?” Tần Tư Dữ thuận miệng hỏi.
Quý Mộ Ngôn không nói.
Tần Tư Dữ cũng không giận, thay đổi câu hỏi: “Tề Tùng quấy rối cậu, tại sao sao cậu không nói với anh?”
“Tôi đã dạy dỗ gã ta rồi, hơn nữa cũng không có lí do gì để nói.”
Tần Tư Dữ có thể cảm giác được, Quý Mộ Ngôn không muốn dựa dẫm vào hắn, thậm chí không thích thân cận với hắn, hắn đột nhiên cảm thấy cậu rất mâu thuẫn, đôi khi mềm mại thích làm nũng rồi lại lạnh lùng quái gở, trên người có vô số bí mật.
Tần Tư Dữ không nghĩ mình có thể thay đổi được suy nghĩ này của cậu, thay đổi sách lược: “Cậu không có lí do gì để nói với anh, nhưng anh sẽ lo lắng.”
Quý Mộ Ngôn sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Tần Tư Dữ, ánh mắt mê mang.
Tần Tư Dữ nói tiếp: “Anh đồng ý với ông ngoại cậu là phải chăm sóc tốt cho cậu, anh không thể nuốt lời, hơn nữa anh cũng tính như một nửa trưởng bối của cậu, tất nhiên cũng sẽ quan tâm cậu, nhưng cái gì cậu cũng không nói, mỗi ngày anh đều phải lo lắng nghĩ ngợi, sợ cậu bị ức hiếp, coi như là vì anh, gặp chuyện gì có thể nói với anh một tiếng được không?”
“Không ai ức hiếp được tôi.” Ánh mắt Quý Mộ Ngôn lập lòe, ngữ khí đông cứng: “Được rồi, về sau gặp chuyện tôi sẽ nói chuyện với anh.”
Tần Tư Dữ cười.
Sói con quả nhiên ăn mềm không ăn cứng. (ý chỉ thái độ mềm mỏng và thái độ cứng rắn.)
____
Tổ tiết mục của <> để khán giả chờ đợi, chờ mãi cho tới trước ngày ghi hình hai hôm mới công bố một vị khách quý, tổ tiết mục chọn lựa vị khách quý có mánh lới nhất là Tần Tư Dữ.
Tần Tư Dữ từ nhỏ đã là con nhà người ta, ở tuổi hai mươi tốt nghiệp trường đại học có danh tiếng, sau đó lập tức tiến vào giới giải trí, nghe đâu lúc đó suýt chút nữa làm cha Tần tức chết. Sau khi tiến vào giới, Tần Tư Dữ thể hiện ra thiên phú kinh người, tuy không phải xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất gì nhưng bộ điện ảnh đầu tiên hợp tác cùng đạo diễn lớn, một bộ phim đạt được hai giải ảnh đế, trở thành ảnh đế hai cúp trẻ nhất trong nước.
Mấy năm nay Tần Tư Dữ ở trạng thái nửa kinh doanh, thường xuyên mất tăm mất tích mấy tháng trời nhưng dù là vậy thì độ hot cũng không giảm, vẫn luôn ở vị trí đỉnh lưu, đến nay cũng chưa có ai lay động được thần thoại của giới giải trí mà hắn tạo ra.
Cả cõi mạng đều điên cuông, <> còn chưa quay đã hot, mấy ngày nay liên tục treo trên hotsearch.
Chụp poster xong, ngày quay chương trình cũng đến.
Tần Tư Dữ mặc áo tây trang màu đỏ rượu, bên trong là áo sơ mi đen, vừa quyết rũ vừa đẹp trai, hormone ngập tràn, A đến độ khiến cho người khác nhũn chân. (Giải thích chút chỗ này, ai đọc thể loại ABO sẽ hiểu A này đại diện cho Alpha. Trong thiết lập ABO, Alpha và Omega có tin tức tố, còn gọi là pheromone, cũng có thể coi như hormone, là thứ quyến rũ người khác cũng như để uy hiếp người khác. Câu trên có thể hiểu là anh ta đẹp trai đến nỗi mình nhìn nhũn chân.)
Quý Mộ Ngôn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài khoác một cái áo gió màu đen, khiến cho khí chất cool guy lạnh lùng phát huy đến tận cùng.
Quý Mộ Ngôn còn đeo kính râm, nâng mức độ cool ngầu lên tầm cao mới.
Đeo kính xong, trong nháy mắt phạm vi 10 mét không có ai dám tiếp cận cậu.
Trừ Tần Tư Dữ.
Hai người lên máy bay, Tần Tư Dữ khoan thai ngồi cạnh Quý Mộ Ngôn, hắn luôn cảm thấy cậu nhỏ tuổi nhưng giống ông cụ non, luôn thích trêu cậu: “Anh đẹp trai không?”
Quý Mộ Ngôn hít sâu một hơi, nhẫn nhục chịu đựng: “Đẹp.”
Tần Tư Dữ không hài lòng: “Chỗ nào đẹp nhất?”
Trình Khánh ở một bên nghe không nổi nữa, quát: “Đừng lẳng lơ nữa! Thu lại cái khí chất hồ ly lẳng lơ lại mau! Nhanh chóng đeo kính râm lên! Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa quay tiết mục an phận một chút, nếu không tối nay tôi gọi hết tất cả mọi người trong tổ đến treo cổ trước giường cậu.”
Tần Tư Dữ nhướng mày: “Trình Khánh, cậu nói thật đi, cậu hen ghét với sự đẹp trai của tôi đúng không?”
Trình Khánh: “...........”
Quả nhiên, người không thể nói chuyện với súc sinh được.
Trình Khánh di dời mục tiêu, nói với Quý Mộ Ngôn: “Cậu đừng chiều anh ta như thế, đừng hùa theo anh ta.”
Quý Mộ Ngôn gật đầu: “Được.”
Tần Tư Dữ quay đầu nhìn về phía cậu: “Sao cậu lại nghe lời Trình Khánh như thế? Sao lại không nghe lời anh nói?”
Quý Mộ Ngôn im lặng, ánh mắt lộ ra vẻ “Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi“.
Tần Tư Dữ nghẹn cười: “Cậu nói chuyện đi chứ.”
“.......” Quý Mộ Ngôn không biết làm gì khác, quay đầu hướng cái ót về phía Tần Tư Dữ.
Tần Tư Dữ không nhịn được cười thành tiếng.
Trêu bạn nhỏ vui quá đi mất.
___
Lần này bọn họ quay tiết mục ở châu Âu.
Sau khi xuống máy bay, tổ tiết mục đưa họ tới nơi ghi hình.
Nhân viên công tác ở trên xe nói với họ: “Lần này chọn hình thức phát sóng trực tiếp, thời gian từ tám giờ sáng tới chín giờ tối, mỗi người có một phòng phát sóng trực tiếp đơn độc, nếu có việc riêng có thể tạm thời rời khỏi phạm vi máy ảnh.”
Tần Tư Dữ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Xe chở bọn họ tới địa điểm quay.
Nhân viên công tác nói: “Phát sóng trực tiếp bắt đầu từ lúc hai người bước xuống xe.”
Tần Tư Dữ nhìn Quý Mộ Ngôn, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Quý Mộ Ngôn gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”
Tần Tư Dữ kéo cửa xe, xuống trước.
Trong nháy mắt Tần Tư Dữ xuất hiện, đạn mạc bay vèo vèo.
[Aaaaaaaaa Tần Tư Dữ giết chết tôi rồi!]
[Trời ơi, một thân tây trang màu rượu vang này của Tần lão cẩu thực sự là muốn mạng tôi mà!]
[Aaaaaaaaa rất muốn lột quần áo của Tần Tư Dữ xuống.]
[Dạo này ai nóng trong không, mau chóng dội nước cho chị em phía trước tỉnh táo lại]
[Tại vì mấy lời này của chị em phía trên, Tần Tư Dữ phải quỳ trên giường dỗ tôi một tiếng!]
[huhuhuhu, tôi đê tiện, bây giờ tôi thèm muốn cơ thể hắn ta.]
Ở phòng phát sóng trực tiếp, mọi người bình luận khen hắn thật vui vẻ.
Quý Mộ Ngôn cũng xuống xe, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy, một thân sơ mi trắng, áo gió đen khiến khí chất lạnh lùng bạo phát, đứng đó không nói gì cũng là một sự tồn tại rất bắt mắt.
[Anh trai nhỏ mới tới sao lại đẹp trai tới vậy aaaaa, khí chất cũng rất tốt.]
[Trong vòng ba phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của nam nhân này.]
[Nhan sắc của người mới cao như vậy thực sự ổn sao?]
[Aaaaaaaaa mỹ nhân nhỏ lạnh lùng! Tôi có thể.]
[Aaaaaaaaa nhan sắc này, tôi có thể. Weibo của anh trai nhỏ là gì? Tôi muốn làm fan ổng.]
[Offical weibo mới đăng bài, anh trai nhỏ tên Quý Mộ Ngôn]
[Quý Mộ Ngôn! Ngôn Ngôn! Tên hay quá!]
Trước họ đã có hai khách quý tới trước, Tần Tư Dữ nhìn bóng dáng quen thuộc, nhướng mày: “Người quen kìa.”
Quý Mộ Ngôn nghe vậy nhìn qua, thấy hai người đàn ông một cao một thấp.
Người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu khói là Phó Triết Nam, Tần Tư Dữ vốn muốn đưa Quý Mộ Ngôn giao cho công ty làm nhạc của anh ta.
Người mặc áo hoodie trắng là Cố Tử Mặc, sinh ra trong gia đình diễn viên, bảy tuổi bắt đầu đóng phim, tuổi còn nhỏ đã tính vào hàng ngũ diễn viên gạo cội, tính cách ấm áp sáng lạn, có rất nhiều fan mẹ fan chị.
Phó Triết Nam và Cố Tử Mặc là bạn từ thuở nhỏ của nhau, quan hệ rất tốt, fan Cp cũng đông đảo, nhưng hai người lại không phải quan hệ người yêu, ít nhất bây giờ không phải.
Phó Triết Nam cùng Tần Tư Dữ tính cách trái ngược nhưng quan hệ rất tốt, vừa gặp đã ôm nhau.
Cố Tử Mặc cũng quen biết Tần Tư Dữ, cùng nhau đóng phim.
“Anh Tần!” Cố Tử Mặc cũng muốn ôm Tần Tư Dữ, kết quả mới vừa dang tay đã bị Phó Triết Nam giữ gáy.
Cố Tử Mặc: “???”
Tần Tư Dữ nghẹn cười, Phó Triết Nam chắc chắn là Hoạn Thư chuyển thế.
Tần Tư Dữ nhướng mày, nói: “Cậu ta không cho cậu ôm anh, cậu đi ôm người khác đi.”
Cố Tử Mặc nháy mắt đã hiểu, giang tay cho Quý Mộ Ngôn một cái ôm thật lớn.
Quý Mộ Ngôn sửng sốt.
Đa số mọi người đều bị vẻ ngoài lạnh lùng của cậu làm cho sợ hãi, rất ít người có thể thân cận cậu như vậy.
Nhưng Cố Tử Mặc là mặt trời nhỏ, vẫn quen chủ động kết bạn, làm tan chảy cục đá Quý Mộ Ngôn chỉ là chuyện nhỏ: “Xin chào, phải xưng hô với cậu như thế nào nhỉ?”
Quý Mộ Ngôn nói ngắn gọn: “Tôi tên Quý Mộ Ngôn.”
“Tên hay quá.” Cố Tử Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Vậy tớ gọi cậu là.... Ngôn Ngôn nhé.”
Khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện biểu cảm mờ mịt, ngoại trừ người nhà ra chỉ có bạn tốt Tô Chính Thanh gọi cậu như vậy, người khác không ai gọi nhũ danh của cậu.
Nhưng Cố Tử Mặc gọi vậy rồi, cậu cũng đành kệ.
Cậu suy nghĩ, thử nói: “Thế tôi cần gọi cậu là Mặc Mặc sao?”
Cố Tử Mặc sửng sốt.
Đạn mạc cười điên.
[Ha ha ha, má ơi có qua có lại, cậu gọi tôi là Ngôn Ngôn, tôi phải gọi cậu là Mặc Mặc]
[Yêu cầu này chỉ có hai chữ cuối là tinh túy ha ha ha]
[Aaaaaaaa không hề nghĩ tới anh trai lạnh lùng lại đáng yêu như vậy]
Lời này không biết chọc đến điểm cười nào của Cố Tử Mặc, cậu ta cười đến suýt đau sốc hông.
Cười xong cậu nói: “Được thôi, cậu gọi tớ là Tử Mặc hay Mặc Mặc cũng được.”
Quý Mộ Ngôn nghĩ, nói: “Thế gọi Tử Mặc đi.”
Quý Mộ Ngôn vốn ít nói, nói xong liền thôi, mà Cố Tử Mặc còn đang cười cười nhìn cậu, dường như đang đợi cậu nói nốt câu.
Khoảnh khắc yên tĩnh này ngập tràn sự xấu hổ.
Tần Tư Dữ cười, trước khi không khí xấu hổ lan rộng, hắn nhìn Quý Mộ Ngôn, thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn.”
Quý Mộ Ngôn sửng sốt: “Hả?”
“Gọi cậu đó.” Tần Tư Dữ hơi cúi đầu, trong mắt là ảnh ngược của Quý Mộ Ngôn, cười trêu cậu: “Gọi cậu mà cậu cũng không phản ứng kịp, sao lại ngốc vậy?”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày của Tần Tư Dữ: Ăn cơm, ngủ, trêu vợ.
Editor có lời muốn nói:
Một ngày của tui: Gào thét Tần cẩu, cổ vũ bé Ngôn.