[Tên chương do editor đặt]
Trình Khánh thảo luận với nhiếp ảnh gia xong, trở về gặp Quý Mộ Ngôn với vẻ mặt khác thường đi từ phòng Tần Tư Dữ ra ngoài, anh ta chào Quý Mộ Ngôn nhưng cậu không để ý đến.
Trình Khánh: “?”
Anh ta đẩy cửa phòng tạo hình, nhìn thấy một mình Tần Tư Dữ ở trong phòng, nghĩ lại dáng vẻ Quý Mộ Ngôn lúc rời khỏi phòng, đầu óc đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo lướt qua, làm anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Trình Khánh thấy xung quanh không có ai, cẩn thận đóng cửa lại.
Tần Tư Dữ nhíu mày nhìn anh ta: “Cậu lén la lén lút thế làm gì?”
Trình Khánh: “........”
Anh ta hít một hơi sâu, nhỏ giọng nói: “Lão súc sinh, có phải cậu thấy người ta lớn lên đẹp đẽ, nên ức hiếp người ta hay không?”
“Cái gì?”
Tần Tư Dữ không theo kịp mạch não của Trình Khánh.
“Tần Tư Dữ, cậu đừng có mà làm chuyện hồ đồ!” Vẻ mặt Trình Khánh cực kỳ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Quý Mộ Ngôn là cháu trai duy nhất mà Quý lão rất cưng chiều, nếu cậu bắt nạt người ta, Quý lão chắc chắn vác theo đao lớn đến chém cậu, cậu đừng có mà để sắc đẹp...”
Tần Tư Dữ không nghe tiếp được nữa, ngắt lời: “Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì thế hả? Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt Quý Mộ Ngôn?”
Trình Khánh chần chừ: “Vậy tại sao lúc Quý Mộ Ngôn ra ngoài lại có vẻ mặt kia?”
“Vẻ mặt gì?” Tần Tư Dữ nhớ lại lời Trình Khánh, hừ lạnh nói: “Như nào? Anh thực sự coi tôi thành lão súc sinh, đến cả bạn nhỏ cũng không buông tha?”
Trình Khánh ngượng ngùng cười, cũng cảm thấy chính mình đường đột.
Tuy rằng Tần Tư Dữ lớn lên cũng chả khác súc sinh là mấy, nhưng hắn luôn có chừng mực, nhân phẩm tốt, anh ta rất tin tưởng Tần Tư Dữ nhưng Quý Mộ Ngôn quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức anh ta trông gà hóa cuốc.
Tần Tư Dữ nhớ tới bộ dạng ban nãy của Quý Mộ Ngôn, cười: “Cậu ấy trong mắt tôi vẫn là một nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, anh nói xem tôi thương nhớ cậu ấy cái gì?”
Tần Tư Dữ xua tay: “Tôi không thích một bạn nhỏ đâu.”
____
Lisa chụp ảnh cả nhân cho hai người xong, tiếp theo đó là chụp ảnh nhóm.
Tuy rằng offical weibo của <> còn chưa công bố nhưng đã định trước là sáu khách mời chia thành ba nhóm.
Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ là một nhóm.
Lisa không chụp ngay mà bắt Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ đứng cạnh nhau, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm tận mười phút.
Tần Tư Dữ sợ Quý Mộ Ngôn xấu hổ, mới giải thích: “Trước nay Lisa vẫn vậy, nếu không tìm được cảm giác là sẽ không chụp, phong cách của Lisa rất độc đáo, cô ấy có thể quan sát được những thứ người khác không thấy, sau này có cơ hội thì có thể hợp tác với cô ấy.”
Dừng chút, Tần Tư Dữ nói tiếp: “Nhưng mà Lisa khá đặc thù, nếu cô ấy không có cảm giác thì cho bao nhiêu tiền cũng không chụp.”
Quý Mộ Ngôn gật đầu, qua vài giây mới nói: “Tôi cũng đoán như vậy.”
“Hả?”
Quý Mộ Ngôn nói: “Tôi có một người bạn cũng giống Lisa, thái độ của bọn họ với nghệ thuật rất giống nhau.”
Tần Tư Dữ hiểu ngay: “Đều là nghệ thuật gia?”
“Khả năng cao.” Giọng nói Quý Mộ Ngôn càng ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối dường như không nghe được: “Còn có khá là rất cố chấp.”
Tần Tư Dữ sửng sốt, vừa muốn mở miệng lại thấy Lisa đi tới.
Tiếng Trung của Lisa rất tốt: “Hai người các cậu rất đẹp đôi.”
Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ đều đang đợi Lisa nói nốt, kết quả Lisa quay đầu đi với nhân viên công tác, đang bàn bạc vầ phong cách chụp lát nữa.
Tần Tư Dữ: “.......”
Tần Tư Dữ da mặt dày, không có cảm giác gì nhưng suy xét đến Quý Mộ Ngôn vẫn là một bạn nhỏ, sợ cậu cảm thấy xấu hổ liền nói: “Cậu đừng để lời Lisa nói trong lòng, cô ấy không có nghĩ theo hướng kia.”
Quý Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tư Dữ, sắc mặt trầm tĩnh, dùng giọng nói đàm luận học thuật bảo: “Lisa nói đúng, chúng ta đúng ra rất “đẹp đôi'.”
Tần Tư Dữ: “???”
Quý Mộ Ngôn không nhận thấy điểm khác thường của Tần Tư Dữ, mặt vô cảm nói: “Lisa vẫn luôn nhìn vào mặt và tay chúng ta, phong cách của tôi và anh giống nhau, đều là thiên về lạnh lùng.” Quý Mộ Ngôn dừng một chút, nói: “Lúc anh không cợt nhả.”
Tần Tư Dữ: “......”
Hắn cũng không biết mình nên phản bác câu nói nào.
Quý Mộ Ngôn không thấy phản hồi, lúc nhìn về phía Tần Tư Dữ mới thấy hắn khác thường, nhăn mày nói: “Làm sao vậy? Anh cảm thấy tôi nói sai?”
Bộ dạng này của Quý Mộ Ngôn làm Tần Tư Dữ nhìn không thuận mắt, muốn lý luận một phen với cậu.
“Hành động của anh không gọi là cợt nhả.” Tần Tư Dữ nói: “Đó là bản tính nhiệt tình trời cho.”
Quý Mộ ngôn bình đạm: “Vậy ra bản tính của anh giống hồ ly?”
Tần Tư Dữ: “..........”
Đúng lúc Lisa vẫy tay gọi Quý Mộ Ngôn đi chụp ảnh, Quý Mộ Ngôn cũng đi thẳng qua, không thèm quay đầu.
Tần Tư Dữ nhìn bóng dáng Quý Mộ Ngôn, một lúc sau mới hiểu rõ.
Quý Mộ Ngôn đang mắng hắn giống như hồ ly đây mà.
Nhóc con chết tiệt.
____
Nhân viên công tác đã chuẩn bị xong cho quá trình chụp ảnh.
Lisa nhìn cả hai, nói: “Chút nữa chụp ảnh đặc tả, biểu tình nhất định phải lạnh lùng, lúc Tần chụp, Quý, cậu vươn tay che nửa khuôn mặt hắn, hiểu không?”
Hai người gật đầu.
Lisa nói thêm: “Kinh nghiệm của Tần nhiều hơn, câu làm mẫu trước.”
Tần Tư Dữ nói: “Được.”
Lisa lui về phía sau vài bước, tìm đúng góc độ, nói với Quý Mộ Ngôn: “Quý, cậu giơ tay ra, che đi nửa khuôn mặt trái của Tần.”
Quý Mộ Ngôn nghe lời, làm theo.
Lisa không hài lòng lắm, nói tiếp: “Tay để gần mặt một chút, thả lỏng nữa đi, đừng căng cứng, tôi đứng đây còn nhìn thấy rõ gân xanh trên tay cậu.”
Quý Mộ Ngôn sửa lại đúng theo yêu cầu của Lisa.
Lisa vừa lòng, bắt đầu chụp ảnh, Quý Mộ Ngôn lại không được tự nhiên.
Tay cậu gần quá, lòng bàn tay thậm chí còn chạm vào trán Tần Tư Dữ..
Nhiệt độ cơ thể của Tần Tư Dữ cao hơn người khác, hơi thở cũng thế, hơi thở của hắn phả vào lòng bàn tay cậu, hơi ngứa, sự ngứa ngáy này truyền đến tận trái tim cậu, làm trái tim đập loạn nhịp.
Quý Mộ Ngôn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, loại cảm xúc mới lạ này khiến cậu hoảng hốt, cậu hít sâu, đè ném cảm giác này lại.
Lisa lại bảo Quý Mộ Ngôn dùng tay che đi nửa khuôn mặt phải của Tần Tư Dữ, chụp thêm vài tư thế mới xong.
Ảnh chụp xong sẽ hiện luôn trên máy tính, lúc nhìn thấy tác phẩm của mình, hai mắt Lisa sáng lên.
Lisa để hai người đến xem ảnh chụp.
Tần Tư Dữ cùng Quý Mộ Ngôn không xem.
Tần Tư Dữ trước nay không thích xem mấy mấy loại ảnh này, hắn ngại động tác của mình quá đáng kệch cỡm, bản thân không muốn nhìn, Quý Mộ Ngôn là vì lười.
Lisa kích động nói liền mấy câu hoàn mỹ, mới chụp ảnh cho Quý Mộ Ngôn.
Lisa nói: “Tần, cậu để tay ở nửa trái khuôn mặt của Quý đi.”
Tần Tư Dữ làm xong, Lisa lại lắc đầu: “Cậu che lại nửa khuôn mặt cậu ấy đi.”
Tần Tư Dữ làm theo.
Lisa rất hài lòng, Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ không giống nhau, Tần Tư Dữ thắng ở vóc dáng, Quý Mộ Ngôn thắng ở ngũ quan.
Khuôn mặt lãnh cảm của Quý Mộ Ngôn có một đôi mắt hoa đào, điều này làm cho cậu càng trở nên độc đáo, càng có cảm giác cũng càng có không gian phát huy nghệ thuật. Che một con mắt của cậu sẽ làm yếu đi nét độc đáo ấy, che cả nửa mặt còn hơn.
Lisa: “Ánh mắt lạnh lùng hơn nữa.”
Lisa: “Đúng, tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy.”
Quý Mộ Ngôn không có nhiều kinh nghiệm nên thời gian chụp chậm hơn.
Tần Tư Dữ vẫn luôn giơ tay phối hợp, thời gian dài, dù là chính hắn cũng không chịu nổi.
Cánh tay tê nhức kinh khủng, đặc biệt là khi phải giữ nguyên một động tác càng làm gân tay co rút, nhưng Lisa vẫn đang chụp, hắn cũng không thể động cánh tay.
Tần Tư Dữ chịu đựng thêm vài phút, Lisa cuối cùng cũng chụp xong.
Tần Tư Dữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc buông cánh tay xuống, lòng bàn tay lướt qua một vật nào đó mềm mại, ướt át.
Tần Tư Dữ sửng số, ngay sau đó nhận ra thứ đó là môi của Quý Mộ Ngôn, ma xui quỷ khiến làm hắn nhìn vào môi cậu. Đôi môi Quý Mộ Ngôn tinh tế, nhỏ xinh, hình dáng môi rõ ràng, nhìn có cảm giác như thạch trái cây.
Quý Mộ Ngôn nhận ra được ánh mắt của hắn: “Sao thế?”
Tần Tư Dữ đột nhiên thu hồi ánh mắt, giấu đầu lòi đuôi khẽ ho một tiếng: “Không có gì.”
Tính cách Quý Mộ Ngôn cứng rắn như thế.
Nhưng môi lại rất mềm.
____
Chụp xong, Lisa nhìn chằm chằm Quý Mộ Ngôn vài phút, hỏi: “Cậu biết làm tư thế và biểu cảm gợi cảm không?”
Quý Mộ Ngôn sửng sốt.
.... gợi cảm?
Tần Tư Dữ cười hòa giải: “Mộ Ngôn mới bước chân vào giới, chưa kịp học tập, tôi sẽ sắp xếp chương trình học cho cậu ấy sau, cũng sẽ hướng dẫn cậu ấy đàng hoàng.”
Lisa hoài nghi nhìn Tần Tư Dữ: “Cậu?”
“Đúng vậy, là tôi.” Tần Tư Dữ nói.
“Tần, năng lực của cậu rất chuyên nghiệp.” Lisa ăn ngay nói thật: “Nhưng tính cách của cậu không được, đừng dạy hư người ta.”
“.........” Tần Tư Dữ bật cười: “Lisa, cô yên tâm đi, bạn nhỏ tính cách lạnh lùng, sẽ không giống tôi.”
Lúc này Lisa mới gật đầu, có chút tiếc nuối nhìn Quý Mộ Ngôn: “Chăm chỉ cố gắng, đừng lãng phí khuôn mặt này cùng với nốt lệ chí trên xương quai xanh của cậu.”
Quý Mộ Ngôn gật đầu, thái độ khiêm tốn: “Cảm ơn chị Lisa.”
Quý Mộ Ngôn tuổi nhỏ, lớn lên đẹp trai, thái độ học tập cũng tốt, Lisa có ấn tượng khá tốt, nói nhiều thêm một câu: “Cố lên, chờ cậu phát triển tốt hơn, chị lại tìm cậu chụp ảnh bìa tạp chí.”
Lisa vỗ vai Quý Mộ Ngôn, xoay người rời đi.
Tần Tư Dữ cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Mộ Ngôn, vuốt cằm suy nghĩ ước chừng nửa phút nói: “Chụp ảnh gợi cảm hơi khó cho cậu.”
Quý Mộ ngôn nghiêm túc hỏi: “Như thế nào mới là biểu tình gợi cảm?”
“Cái này yêu cầu phải có trải nghiệm thực tế.” Tần Tư Dữ cười, ý vị không rõ: “Tuổi của cậu còn nhỏ, không cảm nhận được cũng dễ hiểu thôi.”
Quý Mộ Ngôn hơi nhíu mày, vừa định hỏi “trải nghiệm thực tế” là gì, đã bị Trình Khánh hốt hoảng chạy vào ngắt lời: “Phòng làm việc có chút việc gấp, tôi đi xử lý trước, để trợ lý đưa hai cậu xuống.”
“Anh cứ yên tâm đi xử lý chuyện khác đi.” Tần Tư Dữ nói: “Hai chúng tôi tự đi xuống được.”
Trước kia Tần Tư Dữ cũng vậy, Trình Khánh không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn nói với người của Studio một tiếng, sau đó đời đi.
Lúc đang đợi thang máy, Quý Mộ Ngôn đột nhiên nghe thấy một ít tiếng động kỳ lạ.
Cậu làm một thủ thế với Tần Tư Dữ, tập trung lắng nghe.
Phòng trong cầu thang hình như có tiếng khóc của cô gái nào đó.
“Anh Tề, em xin anh, buông tha em đi.” Giọng nói cô gái bất lực, đáng thương.
Vừa dứt lời, tiếng đàn ông hung tợn vang lên: “Đừng khóc! Anh đây coi trọng em là phúc của em, còn khóc anh đè em ra đây luôn, tin không?”
Tiếng khóc ngập tràn sự tuyệt vọng, dần dần nhỏ đi.
Đồng tử Quý Mộ Ngôn co lại, bước chân nhanh chóng hường về phía phát ra âm thanh, Tần Tư Dữ cũng có phản ứng y chang.
Lúc sắp tới nơi phát ra âm thanh, Quý Mộ Ngôn đột nhiên nghe được Tần Tư Dữ nói: “Chờ chút.”
Nhưng cậu không phản ứng kịp, cũng không dừng lại.
Ở khoảng khắc cậu chuẩn bị mở cửa, một cánh tay hữu lực ôm lấy eo cậu, lưng cậu kề sát vào một lồng ngực nóng bỏng, hơi thở mát lạnh và hô hấp ấm áp của Tần Tư Dữ vây quanh cậu.
Thanh âm từ tính của Tần Tư Dữ vang lên bên tai: “Chờ ở đây, đừng nhúc nhích.”
_______
Editor có lời muốn nói:
Tiếp tục là một ngày chờ đợi Tần lão cẩu bị vả mặt bôm bốp.