Không xét đến người khác đang nghĩ như thế nào, bây giờ người làm ba của Thu Thu như Giang Qua đây cảm thấy vô cùng khó chịu, không phải bởi vì chuyện ai gội đầu cho Thu Thu mà là bởi vì Kỷ Hoài được bé gội đầu còn hắn thì không được.
Nói thẳng ra là Giang Qua ghen tị.
Rõ ràng người đầu tiên tìm thấy Thu Thu là hắn, người đầu tiên mang bé về nhà chăm sóc cũng là hắn, người chịu khổ giặt giũ suốt nửa tháng đầu tiên cũng là hắn, thế mà hiện tại Kỷ Hoài lại được ăn đồ ăn Thu Thu nấu, được Thu Thu gội đầu???
Trước tiên hắn cũng không thanh minh, không phải hắn keo kiệt nhưng như này thật sự không hề có đạo lý, đúng không?
Giang Qua tự mình ăn dấm chua đến mức muốn đánh người, còn Kỷ Hoài thì… Bây giờ cậu không thể lý giải tâm trạng của mình, vốn dĩ cậu còn thầm nghĩ mình là một đại minh tinh thế mà hiện tại lại hoán đổi thân phận với cô gái nhỏ, cho nên cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì rõ ràng cậu là ba, Thu Thu là con gái, kết quả sau khi lên chương trình thì hoàn toàn ngược lại, bé phải quan tâm, chăm sóc cậu.
Nhưng đợi đến khi được Thu Thu gội đầu xong, mọi ý nghĩ hổ thẹn trong đầu Kỷ Hoài đã bị đá bay, bởi vì bé gội đầu thật sự rất thoải mái.
Đến nỗi chuyện sau khi chương trình phát sóng, hình tượng của cậu sẽ bị tan vỡ như thế nào thì cậu cũng không quan tâm. Muốn thoải mái vui vẻ mà ghi hình trong hai mươi ngày hay là phải đóng vai một người cha toàn năng vất vả trong hai mươi ngày tới, tất nhiên Kỷ Hoài không hề do dự mà chọn vế trước.
Lộ Khai: “...”
Không phải là cho dù cậu có làm bộ làm tịch cực cực khổ khổ như thế nào thì cũng không có khả năng đóng vai một người cha toàn năng hay sao?
Kỷ Hoài: “...”
Một mũi tên trúng ngay tim, đau lòng.
*
Vì gameshow《 Xin chào bảo bối 》áp dụng phương thức vừa quay vừa phát sóng cho nên sau khi kết thúc ngày ghi hình, tổ biên tập chương trình sẽ phải thức suốt đêm để lựa chọn, chỉnh sửa và cắt ghép những tư liệu đã quay kia thành một tập phim hoàn chỉnh.
Mà lúc này, khách quý và các bạn nhỏ đã tiến vào giấc mộng đẹp, tuy rằng ngủ ở một nơi xa lạ nhưng quả nhiên khả năng thích ứng của Thu Thu rất tốt, có thể ngủ say đến lúc mặt trời mọc.
Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng thức dậy, bé ngồi yên trên giường một lúc mới nhận ra đây không phải là nhà mình, bé bước xuống giường, mang giày vào rồi chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Bởi vì mấy năm nay đều sinh hoạt ở nhà họ Văn cho nên so với những đứa trẻ bằng tuổi khác thì Thu Thu tự lập hơn nhiều, sau khi vệ sinh cá nhân xong, bé vặn nắm cửa đi ra ngoài.
Có lẽ là do thức dậy quá sớm chăng? Quãng đường từ trên lầu đi xuống, cả một vòng, Thu Thu đều không gặp được khách mời và bạn nhỏ nào, vì vậy Thu Thu lạch bạch đi vào phòng bếp tự mình cầm bình nước ấm rót vào cốc, miệng nhỏ ừng ực uống hết cốc nước sau đó liền đi lên lầu.
Nếu như là lúc trước, khi sống cùng Giang Qua thì sau khi Thu Thu rời giường sẽ cùng với người ba đã dậy sớm kia cùng nhau ra ngoài ăn sáng, không thì bé sẽ tự chơi cờ một mình.
Nhưng mà lúc này không có Giang Qua ở đây, cũng không mang theo bàn cờ nên Thu Thu đành tìm trò tiêu khiển khác, ví dụ như…
Đánh Thái Cực Quyền?
Lúc ở trấn Thanh Thủy, những người già rất chú trọng đến chuyện dưỡng sinh, sáng sớm thức dậy, nếu không có việc gì làm thì họ sẽ ra công viên vận động hoặc tản bộ ở ven sông, Thu Thu cũng từng đi theo bà Chu rất nhiều lần.
Các loại vận động khác thì không quá thích hợp với Thu Thu, nhưng Thái Cực Quyền thì rất phù hợp, cho nên bé cũng học một chút.
Thu Thu đi ra ban công, hít một ngụm không khí tươi mát mang theo chút lạnh lẽo của buổi sáng, sau khi nhớ lại khẩu quyết bà Chu từng dạy, bé liền bắt đầu luyện tập.
Một quả dưa hấu tròn lại tròn, bổ một đao thành hai nửa, cho cô một nửa, cho hắn một nửa, cho cô cô không cần, cho hắn hắn không nhận, vậy không cho…
Điểm đặc biệt của Thái Cực Quyền là lấy nhu thắng cương cho nên động tác di chuyển thoạt nhìn sẽ chầm chậm, mềm mỏng, cô gái nhỏ làm rất chuyên nghiệp, đúng hay không thì không ai biết nhưng mọi hành động của bé trên ban công đều được camera hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà quay lại.
Khuôn mặt trẻ con nho nhỏ chẳng bằng bàn tay lại vô cùng nghiêm nghiêm túc túc đánh thái cực quyền, hình ảnh này thật là quá đáng yêu.
“Em gái, em đang làm gì vậy?”
Sau khi Thu Thu tỉnh dậy một lúc thì các bạn nhỏ khác cũng lần lượt rời khỏi giường, vừa ra khỏi phòng, sau khi Sướng Sướng nhìn thấy Thu Thu liền tung tăng chạy tới.
Nhóc bám vào khung cửa, đôi mắt lấp lánh nhìn Thu Thu.
Thu Thu làm xong động tác mới trả lời Sướng Sướng: “Đánh Thái Cực Quyền, em có muốn tập cùng không?”
“Có có có!” Sướng Sướng vội vàng nói, dù rằng không hiểu Thái Cực Quyền là cái gì, nhưng mà….
Mặc kệ đi.
Cậu muốn cùng chơi với em gái.
“Tới đây chị hướng dẫn em.” Khuôn mặt Thu Thu tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc thì bé cũng chỉ là một đứa nhỏ, mặc dù thường ngày vẫn có thể tự chơi một mình nhưng tất nhiên đứa nhỏ nào cũng rất thích chơi đùa với các bạn cùng tuổi.
Thất Tử và George cũng chạy tới nhập bọn, mấy đứa nhóc cũng chả hiểu Thái Cực Quyền là cái gì, nhưng có thể cùng nhau chơi đùa đã rất vui rồi.
Vì vậy chờ đến khi mấy người lớn Kỷ Hoài tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh tượng Thu Thu hướng dẫn đám nhóc đánh Thái Cực Quyền.
“Đám nhỏ thời này thường tập dưỡng sinh như vậy sao?” Tô Nam ngạc nhiên tỏ vẻ tầm tuổi này hắn còn đang nghịch bùn đó.
Nhưng mà thời nay các bạn nhỏ dưỡng sinh hay không không quan trọng, quan trọng là nếu đều tỉnh dậy rồi, vậy thì sau khi ăn xong bữa sáng, buổi ghi hình hôm nay sẽ bắt đầu.
“Đây là thẻ nhiệm vụ của hôm nay.”
Nhìn thẻ nhiệm vụ mà đạo diễn đưa tới, mặt Tô Nam liền nhăn thành cái bánh bao: “Vừa nhìn thấy thẻ nhiệm vụ là tôi đã sợ rồi.”
Dù nói như vậy nhưng sau đấy hắn vẫn ngoan ngoãn nhận thẻ nhiệm vụ, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi nở nụ cười tươi roi rói: “Xem ra hôm nay chúng ta chỉ cần phân công hợp tác là được.”
“Nhiệm vụ là gì vậy?” Chung Viễn Dương hỏi.
“Mọi người mau xem.” Tô Nam đưa thẻ nhiệm vụ cho mọi người rồi nói: “Có thể gói gọn trong sáu chữ - kiếm tiền, đi chợ, nấu cơm.”
Tô Nam vừa dứt lời thì Kỷ Hoài đã hốt hoảng nói: “Nấu cơm thì đừng chọn tôi.”
Coi như cậu đã biết sợ, với Kỷ Hoài mà nói thì khoảng thời gian trong bếp của ngày hôm qua chẳng khác nào ác mộng.
“Mấy người chúng tôi đều hiểu rõ trù nghệ của anh Kiệt đây, xem ra nhiệm vụ nấu cơm này chính là của anh rồi.” Chung Viễn Dương tủm tỉm cười, vỗ vỗ vai Từ Khải Kiệt.
“Nấu cơm thì tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà mấy người phải giúp đỡ tôi chứ?” Dù sau cũng là một trong số những người lớn trong đám người, tất nhiên Từ Khải Kiệt sẽ chiếu cố những người trẻ tuổi.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tuy tài nghệ nấu ăn của Tô Nam và Chung Viễn Dương không giỏi nhưng trợ giúp thì có thể làm.
Nhưng mà Kỷ Hoài thì… Ngay cả giúp cũng không thể giúp.
Vì vậy cậu liền nói: “Đúng đúng đúng, hai người bọn họ có thể làm được, thế thì để họ phụ giúp anh đi.”
Tất nhiên Kỷ Hoài cũng không muốn lười biếng, ngồi không hưởng thụ, tuy là cậu không thể phụ giúp nấu cơm nhưng kiếm tiền và đi chợ thì cậu vẫn có thể làm được.
“Quyết định vầy đi.” Từ Khải Kiệt đưa ra ý kiến: “Trước tiên, chúng ta cần bàn bạc một chút xem xem bây giờ phải làm thế nào mới có thể kiếm tiền để đi chợ.”
Thật ra mà nói, đối với bốn người lớn bọn họ thì chuyện kiếm tiền này không phải là việc gì quá khó khăn, hơn nữa, chỉ cần dựa vào thân phận và địa vị hiện tại của bọn họ thì chỉ cần tham gia một buổi tuyên truyền, quay một cái quảng cáo, hát một bài hoặc là đóng một bộ phim điện ảnh là đã có thể kiếm dư tiền thực hiện nhiệm vụ mua đồ ăn.
Nhưng mà trên thẻ nhiệm vụ ghi rõ nhiệm vụ kiếm tiền này thuộc về các bạn nhỏ, nhóm người lớn chỉ có thể ở phía sau làm quân sư, không được ra mặt hỗ trợ.
Cho nên nhiệm vụ này càng trở nên khó khăn.
Dù sao thì nhóm người lớn bọn họ còn có thể đi ra ngoài bê gạch là đã có thể kiếm ra tiền, nhưng mấy bạn nhỏ thì không thể làm được.
“Chi bằng cho mấy đứa nhỏ ra ngoài đường bán nghệ có được không?” Kỷ Hoài nảy ra sáng kiến: “Mấy đứa còn nhỏ như vậy nên việc chúng có thể làm không nhiều nhưng có thể ra ngoài đường ca hát, nhảy múa.”
Còn việc có kiếm được tiền hay không thì tính sau.
Từ Khải Kiệt cảm thấy ý kiến này không tồi, Tô Nam giơ hai tay hai chân tán thành, nói: “Đến lúc đó, tôi có thể đệm nhạc giúp đám nhóc.”
Ca sĩ Tô Nam tỏ vẻ, hắn không chỉ có thể mở miệng liền hát mà còn có thể duỗi tay liền đàn nha.
Dù rằng có Tô Nam hỗ trợ nhưng mấy đứa nhỏ có thể biểu diễn hay không lại là chuyện khác, Chung Viễn Dương vẫy tay gọi đám nhóc George lại, sau đó liền hỏi mấy đứa nhỏ xem có biết ca hát, biểu diễn tài năng gì hay không.
Chuyện này à, tất nhiên là bọn chúng có thể rồi, dù sao thì ở thời nay các bạn nhỏ vô cùng đa tài đa nghệ.
Thất Tử nói: “Con biết võ.”
George nói: “Con sẽ khiêu vũ.”
Thu Thu nói: “Con sẽ ca hát.”
Sướng Sướng nói: “Con sẽ ăn hai bát cơm.”
Đám người Kỷ Hoài: “...”
Cái này cũng được coi là năng khiếu hả?
Đừng nói người lớn, ngay cả đám nhóc Thu Thu cũng bị Sướng Sướng chọc cười, Thất Tử ở bên cạnh nói: “Ăn hai bát cơm không được coi là năng khiếu, hơn nữa, em cũng sẽ ăn hai bát cơm.”
Sau khi học võ, mỗi lần trở về nhà, Thất Tử đều ăn ít nhất là hai bát cơm.
“Con… Con…” Sướng Sướng vất vả suy nghĩ, sau đó nói: “Con sẽ đánh Thái Cực Quyền, sáng nay em gái đã dạy cho con, đúng không? Em gái?”
Sướng Sướng kéo tay Thu Thu, muốn bé xác nhận cho mình.
“Đúng vậy, sáng nay con có dạy cho em trai.” Thu Thu tỏ vẻ, tuy là sáng nay nhóc học đến rối tinh rối mù nhưng cũng không sao: “Vậy lúc biểu diễn con và em trai sẽ cùng nhau đánh Thái Cực Quyền.”
“Thu Thu thật ngoan.” Từ Khải Kiệt nhịn không được mà xoa đầu của cô gái nhỏ, sau đó mọi người bắt đầu tìm kiếm xem gần đây có chỗ nào thích hợp để biểu diễn bán nghệ hay không.
“Đúng rồi, Nam Nam nếu như cậu đệm nhạc cho bọn trẻ thì phải ngụy trang cho tốt nha.” Chung Viễn Dương nhắc nhở một câu, tên nhóc này tuổi còn trẻ nhưng fans cũng không ít.
“Không thành vấn đề.” Tô Nam giơ tay tạo biểu tượng OK, sau đó lên tầng mang đàn gui-tar xuống, liền ngồi cạnh Thu Thu, hỏi xem bé sẽ biểu diễn bài hát gì để hắn đệm nhạc.
“Anh Nam Nam, bài hát nào anh cũng có thể đàn sao?” Thu Thu ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn, thấy hắn tràn đầy tin tưởng mà gật đầu khẳng định, lập tức trong mắt Thu Thu ngập tràn sự sùng bái: “Oa, anh Nam Nam, anh thật là lợi hại.”
Được cô gái nhỏ sùng bái khiến Tô Nam vô cùng cao hứng, sau đó nghe bé dùng giọng nói ngây thơ đáng yêu của mình đếm đếm ngón tay: “Em sẽ hát bài 《 Bạch xà truyện 》,《 Tần quỳnh lược trận 》, 《 Ba lần đến mời 》,《Làm loạn thiên cung 》,《 Ngọc Đường xuân 》,《 Thăm nước trong núi》...”
“Khoan khoan…” Càng nghe càng ngốc, Tô Nam hỏi lại: “Thu Thu, em nói 《 Bạch xà truyện》có phải là《 Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ 》không? Chính là chuyện ở núi Thanh Thành có một nữ yêu xà tu luyện thành hình dáng con người tên là Bạch Tố Trinh phải không?”
Thu Thu: “...???”
Đó là chuyện gì?
“Không phải hả? Vậy có phải là "a a a a Tây Hồ cảnh đẹp ba tháng trời, mưa xuân như rượu liễu như yên", có phải bài hát này không?”
Thu Thu: “...???”
Lại là bài hát nào đây?
“Không phải bài hát đầu tiên em nói sao?”
“Là bài hát《 Bạch xà truyện 》ạ.” Thu Thu hát hai câu: “Hàng Châu cảnh đẹp vô song, du ngoạn Tây Hồ, bốn mùa đều có hương thơm của hoa.”
Tô Nam: “...???”
Đây là bài hát gì vậy?
“Tôi chính là Bạch Xà hạ giới nơi núi Nga Mi, ở nơi đây trời cao giận dữ, Ngọc Hoàng hầm hầm, phút cuối Pháp Hải hạ phàm làm phương trượng của Kim Sơn Tự.”
Tô Nam: “...???”
Đây lại là cái gì?
Thu Thu và Tô Nam bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ.