Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 17: Thu Thu gội đầu cho Kỷ Hoài




Kỷ Hoài thề, hôm nay chắc chắn là ngày tồi tệ nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cậu!

"Trời ơi, ăn và nấu chỉ khác nhau có một từ, sao ăn thì dễ mà nấu lại khó thế kia?"

"Aaaa cứu với! Làm sao bây giờ, tôi nhầm đường thành muối rồi?"

"Chết mất, chết mất, tôi sắp chết rồi."

...

Nhằm tránh việc các khách mời giúp đỡ lẫn nhau, tổ chương trình đã thuê một cái sân lớn, đảm bảo mỗi người có một bếp riêng.

Lúc đầu, đám người Tô Nam luôn miệng nói cười, dù sao thì đây cũng chỉ là gameshow, không phải thi thật, hơn nữa, đám Chung Viễn Dương cũng thật sự không biết xuống tay từ đâu nên cứ đứng xem Từ Khải Kiệt làm như thế nào.

Kết quả còn chưa xem xong thì đám Chung Viễn Dương đã bị đạo diễn nhắc nhở rằng bé cưng của họ đều đang chờ đợi trong sự đói bụng, lập tức hai người cũng không dám tiếp tục thảnh thơi nữa, rốt cuộc thì bọn họ đói cũng không sao, nhưng mà bỏ đói đám nhóc thì không tốt rồi.

Nhưng mà người không biết nấu vẫn là người không biết nấu, ở giữa sân có không ít nhân viên nữ trong tổ chương trình đều cố gắng nhịn xuống xúc động muốn xông đến hỗ trợ, không còn cách nào, ngoại trừ Từ Khải Kiệt, ba ông tướng kia, thường ngày tay chân phối hợp rõ ăn ý, khi vào bếp rồi thì đều lóng nga lóng ngóng như nhau.

Không biết là đang ngốc thật hay là đang cố ý biểu diễn, dù sao chỉ đơn giản là làm một bữa cơm thôi nhưng lại khiến bọn họ phải cười lăn cười bò.

Cuối cùng, tất nhiên Từ Khải Kiệt với kinh nghiệm nấu ăn phong phú là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, hắn làm món thịt xào dứa đầy đủ sắc hương vị, thành công đón bé cưng Thất Tử về.

Còn Tô Nam và Chung Viễn Dương, tuy rằng cả hai đều là lính mới vào bếp nhưng hai ma mới này cũng vật vã mà hoàn thành hai món tương đối giống nhau - tôm xào bông cải xanh và thịt bò xào hành tây, sau đó từng người lại đi đón cục cưng Sướng Sướng và George của mình về.

Thế là, chỉ còn mỗi Kỷ Hoài đơn thân độc mã chiến đấu trong bếp.

Thật ra thì lúc đầu Kỷ Hoài không hề lo lắng, dù sao cậu cũng không phải là người duy nhất không biết nấu ăn, còn có hai người anh em Tô Nam và Chung Viễn Dương kia mà, sao cậu phải sợ?

Ai ngờ cậu đã đánh giá quá thấp Tô Nam và Chung Viễn Dương, đồng thời cũng đánh giá quá cao bản thân, quả nhiên hai người bọn họ đúng là hai bếp tra*, nhưng cũng chỉ gần là bếp tra thôi, đâu giống như cậu, cậu chính là đệ nhất bếp tra.

*Giống học tra thôi ^^

Thấy ai cũng đã chuẩn bị xong món ăn, cũng đã đến đón bé cưng của mình về, mà cậu còn chưa có chút dấu hiệu nhìn thấy ánh mặt trời nào, quan trọng hơn, Thu Thu vẫn đang lẻ loi đợi chờ, Kỷ Hoài vốn không biết sợ kia liền bắt đầu hốt hoảng, luống cuống tay chân.

Càng hoảng thì càng cuống, càng cuống thì càng loạn, Kỷ Hoài loạn đến mức suýt chút nữa đã đốt cả phòng bếp.

“Khụ khụ.” Nhìn phòng bếp bị chính mình làm cho tan hoang, lại nhìn đến xương sườn đã cháy thành đống than, Kỷ Hoài hắng giọng xấu hổ nói: “Như này chắc là được rồi… Nhỉ?"

Tuy tổ chương trình cũng có ý muốn "làm khó dễ" khách mời nhưng lại không muốn đắc tội với bọn họ, thấy Kỷ Hoài thực sự không phải là người biết nấu ăn, hơn nữa bọn họ cũng đã quay đủ phân cảnh gây cười rồi nên tất nhiên là quyết định mắt nhắm mắt mở cho Kỷ Hoài qua được vòng này.

Nhưng mà đạo diễn còn chưa kịp nói ra quyết định thì đã nhận được tin tức từ người quay phim đang quay Thu Thu, đạo diễn cho rằng ý kiến này không tồi, sẽ là điểm nhấn nên dứt khoát đưa ra quyết định…

Vậy đi.

Nhưng tất nhiên, Thu Thu vẫn còn bé, dù đạo diễn có muốn độ hot cùng thu hút người xem cũng không đến nỗi đánh mất lương tâm mình, để cho một đứa trẻ năm tuổi cầm dao nghịch lửa.

Thế nên, cuối cùng bọn họ đã chỉ định một nhân viên không biết nấu ăn đến thực hiện theo lời nói của Thu Thu.

Mặc dù như vậy là phá luật, nhưng như lúc trước đã nói qua, gameshow không phải một cuộc thi, yêu cầu cũng không quá khắt khe, hơn nữa bản thân đạo diễn cũng có dự cảm rằng đoạn ngắn đi ngược quy luật này sẽ hot.

Cho nên vì rating, dù rằng lúc phát sóng có thể sẽ gây ra chút sóng gió nhưng vậy cũng đáng.

Tất nhiên, Thu Thu không thể hiểu bác đạo diễn đang có ý tưởng gì nhưng sau khi được chú quay phim nói lại và biết được bé có thể nấu ăn (bằng cách nói cho người khác làm theo), lập tức trên mặt bé hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Nụ cười của đứa trẻ vô cùng hồn nhiên trong sáng, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười làm người khác cũng vô thức cười theo.

Chú quay phim vừa vội vàng quay lại khoảnh khắc Thu Thu tươi cười rạng ngời, vừa thầm nghĩ, dù chương trình chưa bắt đầu phát sóng nhưng hắn có thể đoán chắc rằng, sau khi lên sóng sẽ có một topic nóng hôi hổi…

# Chương trình lừa tôi sinh con gái #

Bởi vì sau khi quay Thu Thu cả nửa ngày trời, hắn phát hiện cô gái nhỏ này thực sự quá đáng yêu, chỉ một nụ cười đã có thể làm cho trái tim người khác phải tan chảy.

Thu Thu không hề biết rằng chỉ nhờ vào sự đáng yêu của mình mà bé đã thành công thu nhận chú quay phim vào danh sách fan ba ba* của mình. Nghe theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Thu Thu lạch bạch chạy đến căn bếp nhỏ.

*fan ba ba: tức là fan muốn làm ba ba của Thu Thu; tương tự fan mẹ, fan chị.

Chú quay phim theo Thu Thu đã lâu, vốn cho rằng cô gái nhỏ rất lề mề chậm chạp, nhưng lúc này thấy bé chạy gấp gáp như vậy, hắn còn nghĩ là cô bé sắp chết đói đến nơi rồi.

Nhưng hắn không biết rằng, lúc này cô gái nhỏ là đang lo cho ba Đường Đường sẽ chết đói thì đúng hơn.

Vì vậy, sau khi tiến vào phòng bếp, cô gái nhỏ đã lập tức nhập vai làm một người chỉ huy.

“Chị ơi, giờ em muốn làm món trứng xào cà chua, chị có thể giúp em cắt cà chua trước được không ạ?” Bị một cô gái nhỏ dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, ai mà chịu được cơ chứ?

Chị nhân viên thực sự không cầm lòng nổi, mỉm cười đồng ý, nhưng qua cách cầm dao thái cà chua kia, xem ra đúng là cô ấy không giỏi nấu nướng.

Nhưng mà có chút ít còn hơn không, hơn nữa nhân viên thực hiện này không biết nấu mới tốt, nếu biết nấu thì dấu hiệu gian lận cũng quá rõ ràng rồi.

Tuy rằng gameshow trong nước nổi tiếng là không chân thật, nhưng sao có thể lừa người xem như lừa một đứa ngốc được chứ?

Vì vậy, không chỉ nhân viên thực hiện phải là người không biết nấu ăn, mà ngay cả người chỉ huy là Thu Thu và những người khác cũng không được giúp đỡ.

Đạo diễn vốn nghĩ rằng Thu Thu có thể hướng dẫn nhân viên công tác nấu ra thành quả hay không không quan trọng, quan trọng là quá trình, thử tưởng tượng xem, tình cảnh các bếp tra cứu vớt lẫn nhau không phải là thú vị lắm sao?

Nhưng đạo diễn lại phải bất ngờ một phen, dưới sự chỉ huy của Thu Thu, nhân viên công tác đã thành công mỹ mãn nấu ra món trứng xào cà chua.

Nhìn tác phẩm hoàn chỉnh của mình, chị nhân viên dõng dạc nói: “Tự dưng tôi cảm thấy nấu ăn là chuyện vô cùng dễ dàng nha.”

Trên mặt các nhân viên công tác đang đứng xung quanh đều viết tám chữ to đùng - Là nhờ Thu Thu chỉ huy quá giỏi.

Dù thế nào đi nữa, với món trứng xào cà chua thành công này đồng nghĩa với việc Thu Thu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và có thể đến đón ba Đường Đường của mình về rồi~

“Tuyệt quá.” Thu Thu nhảy cẫng lên, sau khi cảm ơn chị nhân viên, cô gái nhỏ vội vàng bưng món trứng xào cà chua chạy đến chỗ Kỷ Hoài.

Vì trước khi bắt đầu quay, Kỷ Hoài có dắt bé dạo quanh một lần nên Thu Thu không cần người chỉ dẫn cũng có thể tìm được nhà ăn.

Trong nhà ăn Kỷ Hoài đang than ngắn thở dài, chốc chốc lại hỏi nhân viên công tác: "Giờ tính sao đây? Vậy là nhiệm vụ của tôi thất bại rồi hả? Còn Thu Thu thì sao? Mấy người đừng im lặng như vậy chứ."

Kỷ Hoài luôn nghĩ, món sườn heo cháy thành than của mình, một là qua thi, hai là không qua, nhưng dù có không qua thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ?

Kết quả là cái gì cũng không nói.

Đạo diễn không nói đã qua vòng, cũng không có nói không qua, ngược lại còn đưa cậu đến nhà ăn, sau đó...

Ừ.

Sau đó liền không có sau đó.

Điều này khiến Kỷ Hoài rất lo lắng, dù biết tổ chương trình sẽ không điên đến mức bỏ rơi cô gái nhỏ, nhưng cậu vẫn thấy rất bồn chồn.

Cậu hiểu rõ cảm giác khi tất cả các bạn của mình đều được đón đi rồi nhưng chỉ còn một mình là người duy nhất ở lại, lúc cậu còn nhỏ, khi chưa chuyển qua sống ở nhà Lộ Khai, ba mẹ suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc, cậu thường xuyên bị bỏ rơi ở nhà trẻ.

Dẫu biết rằng cuối cùng thì ba mẹ vẫn sẽ đến đưa cậu về nhà an toàn, dẫu biết rằng luôn có giáo viên bên cạnh nói chuyện với cậu nhưng lúc ấy bạn nhỏ Kỷ Hoài vẫn chìm ngập trong nỗi thấp thỏm lo âu.

Có lẽ vì đã từng trải qua, hơn nữa còn rất khó quên nên Kỷ Hoài không muốn điều tương tự sẽ xảy đến với Thu Thu.

Tuy nhiên, các nhân viên công tác đã được đạo diễn dặn dò, cho nên tất nhiên họ rất thận trọng khi trả lời câu hỏi của Kỷ Hoài, dù đám người Từ Khải Kiệt có phụ họa đến đâu thì nhân viên công tác vẫn giữ kín như bưng, khiến Kỷ Hoài phải thất vọng.

Ngay khi cậu nghĩ về việc có nên tạm dừng ghi hình hay không thì liền nhìn thấy cô gái nhỏ mà cậu tâm tâm niệm niệm nãy giờ, trong tay bé đang bưng thứ gì đó chầm chậm chạy đến.

"Thu Thu?"

"Anh Đường Đường!"

Khoảnh khắc thấy Kỷ Hoài, nếu nói đôi mắt của Thu Thu như sáng rực lên quả là không ngoa, bé bưng phần trứng xào cà chua lạch bạch chạy đến chỗ Kỷ Hoài: "Em đã làm món trứng xào cà chua thật ngon mang tới đón anh nè.”

Kỷ Hoài vẫn đang đắm chìm trong sự vui sướng khi được gặp Thu Thu: "...???"

Tới đón cậu là sao?

Biểu cảm của Kỷ Hoài có chút ngây ngốc, nhóm người Từ Khải Kiệt luôn đứng bên cạnh chờ bọn họ cũng đi tới, nhìn thấy món trứng xào cà chua trong tay Thu Thu không tệ lắm, vẻ mặt Tô Nam kinh ngạc nói: "Cái này là em làm hả?"

Không thể nào?

Tô Nam đảo mắt đánh giá Thu Thu từ trên xuống dưới một lượt, cô bé còn nhỏ như vậy, sợ là còn chưa với tới bếp nữa đấy chứ?

“Không phải ạ.” Thu Thu thành thật lắc đầu: “Bác đạo diễn nói em còn quá nhỏ, không thể cầm dao dùng lửa, nên bác bảo em đứng bên cạnh nói cách nấu, sau đó sẽ nhờ một chị không biết nấu ăn đến giúp em thực hiện."

Mặc dù nhìn bé còn nhỏ nhưng khả năng tường thuật sự việc lại rất rành mạch rõ ràng, sau khi trả lời Tô Nam, bé mỉm cười nói với Kỷ Hoài: "Anh Đường Đường xem nè, đây là trứng xào cà chua mà chị đã giúp em làm đó."

Đám người Chung Viễn Dương cũng không biết rõ nội tình, cho rằng tổ chương trình giúp Thu Thu gian lận, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, tình thế đã chuyển từ “Kỷ Hoài hoàn thành nhiệm vụ đến đón Thu Thu” thành “Thu Thu làm tốt nhiệm vụ đến đón Kỷ Hoài”.

“Ha ha ha, còn có thể làm như thế à?” Tô Nam cảm thấy chuyện này thật là quá hài hước nhỉ?

Hai người Chung Viễn Dương và Từ Khải Kiệt cũng bật cười, nhưng khác với Tô Nam đơn thuần là thấy hài hước, tuổi càng lớn hai người lại càng thấy tục ngữ nói không sai, con gái quả là một chiếc áo bông tri kỷ*.

* Đại khái là: Con gái rất hiểu thảo, biết nóng biết lạnh, biết quan tâm chăm sóc.

Đặc biệt, đám người Chung Viễn Dương càng thêm ghen tị khi phát hiện Thu Thu là người chủ động đề nghị vì lo anh Đường Đường của mình sẽ bị đói.

Bé cưng vừa ngoan ngoãn, ngọt ngào lại biết quan tâm như vậy chắc chắn chính là chiếc áo bông mà đấng nam nhi nào cũng mong muốn có được.

“Quan tâm ai hoàn thành nhiệm vụ làm gì, bây giờ chúng ta nên ăn cơm thôi, chắc là mấy bạn nhỏ đói lắm rồi.” Tuy rằng Từ Khải Kiệt là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên nhưng hắn và Thất Tử cũng không ăn trước.

Không phải vì đang quay chương trình nên hắn làm ra vẻ, mà vì đây là vấn đề liên quan đến giáo dục.

Đàn anh đã làm vậy, tất nhiên Chung Viễn Dương và Tô Nam cũng không dám thất lễ, còn George và hai bạn nhỏ kia, tuy còn nhỏ nhưng gia giáo cũng không đến nỗi nào, dù Sướng Sướng luôn ồn ào nói rằng đói bụng, nhưng sau khi biết Kỷ Hoài và Thu Thu (đặc biệt là Thu Thu) vẫn chưa đến nên cậu nhóc cũng không nháo đòi ăn trước.

Nhưng đó là chuyện lúc nãy, bây giờ, khi thấy Kỷ Hoài và Thu Thu đều đã đến, cuối cùng Sướng Sướng đã có thể ăn cơm, vội vội vàng vàng kéo Thu Thu chạy về phía bàn ăn: "Anh sắp chết đói đến nơi rồi, em gái, chắc em cũng đói đúng không?"

Sướng Sướng ở nhà là con út, bao giờ cũng mong có thêm một em trai hay em gái để thỏa chí làm anh, tiếc là ba mẹ cậu nhóc không có ý định sinh đứa thứ ba, nhưng chả sao cả, sau khi tham gia chương trình, Sướng Sướng đã phát hiện ra ở đây có một cô em gái.

Nhìn khuôn mặt bụ bẫm cùng đôi mắt tròn xoe của Thu Thu, Sướng Sướng lập tức yêu thích, dù cô gái nhỏ đã nói rằng dựa vào tuổi tác thì bé phải là chị mới đúng nhưng Sướng Sướng cũng không thèm nghe.

Nhìn bé nhỏ hơn nhóc rất nhiều nha, sao không phải là em gái được đây?

“Em trai, em phải gọi chị là chị mới đúng.” Thu Thu không để ý chuyện Sướng Sướng đang kéo mình chạy, nhưng nhịn không được mà sửa cách xưng hô của nhóc ấy.

"Em phải gọi anh là anh đó."

"Em phải gọi chị là chị mà."

"Không đúng, em là em gái."

"Như vậy không đúng, em là em trai."

“Vậy thì thống nhất, Thu Thu cứ gọi Sương Sướng là em trai, còn Sướng Sướng cứ gọi Thu Thu là em gái đi.” Tô Nam thay hai đứa trẻ ra sáng kiến, dù sao cũng chỉ là một tiếng xưng hô, chẳng phải vấn đề gì lớn.

Sướng Sướng nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý: "Được ạ, em gái."

Thu Thu thở dài, thật không hiểu nổi, rõ ràng bé là chị, vì sao Sướng Sướng cứ nhất quyết muốn gọi bé là em chứ? Nhưng mà là chị thì nên nhường em, cô gái nhỏ lựa chọn lùi một bước.

Nhìn biểu cảm thú vị trên khuôn mặt của Sướng Sướng và Thu Thu, người lớn không nhịn được nở nụ cười, sau khi mọi người đều đã vào bàn, bữa tối liền bắt đầu.

“Anh Đường Đường, anh nếm xem món trứng xào cà chua này có ngon không.” Để thuận tiện cho các bạn nhỏ nên bàn ăn của họ khá thấp, Thu Thu đứng lên là có thể dễ dàng lấy đồ ăn.

Trước khi quay, những lời Lộ Khai dặn dò mình bé đều ghi tạc trong lòng, bé đã hứa với chú Lộ sẽ chăm sóc ba Đường Đường thật chu đáo.

Tất nhiên Kỷ Hoài sẽ không từ chối tâm ý của Thu Thu, sau khi nhận lấy món trứng xào cà chua, cậu lập tức ăn, sau khi nhai kỹ liền khen: "Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon."

“Thật ạ?” Lập tức Thu Thu liền vui vẻ, những người khác cũng nếm thử một miếng, ngoại trừ trứng bị xào hơi quá tay thì quả thật rất ngon, Sướng Sướng ăn một miếng trứng xào cà chua, gấp gáp lùa hai đũa cơm vào miệng, chứng tỏ cậu nhóc rất thích món này.

Sướng Sướng nhét đồ ăn phồng cả miệng cũng không quên tâng bốc Thu Thu: "Em gái, em giỏi quá đi, còn biết nấu ăn nữa."

“Anh cũng không ngờ đó.” Kỷ Hoài cúi đầu nhìn Thu Thu, hỏi: “Thu Thu, em đã từng nấu ăn rồi sao?”

“Không có ạ.” Thu Thu lắc đầu, dù mẹ Văn ước rằng Thu Thu có thể làm tất cả công việc nhà, nhưng với thân hình bé xíu của Thu Thu thì bà ta cũng không có cách nào khác.

Nhưng mà tuy cô gái nhỏ chưa từng nấu ăn nhưng đi ra đi vào phòng bếp cũng khá nhiều, bé nói: "Em từng nhìn thấy nên biết cách làm."

Vừa nói, cô gái nhỏ vừa kể lại từng bước lúc mẹ Văn làm trứng xào cà chua không chút vấp váp, trí nhớ của bé rất tốt, chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ kỹ, chưa kể mấy chuyện này cô bé đâu phải xem qua có một lần.

“Oa, Thu Thu, trí nhớ của em thật tốt đó?” Tô Nam không khỏi cảm thán: “Nếu em trai anh có trí nhớ tốt như em thì ba mẹ anh sẽ không phải lo lắng chuyện sách vở của nó rồi.”

Được một anh trai nhỏ xa lạ khen ngợi, Thu Thu có chút ngại ngùng, nhưng không thể không thừa nhận, không khí trên bàn ăn rất tuyệt, người lớn mỗi người một câu nói chuyện phiếm, còn con nít thì ríu ra ríu rít ầm ĩ, bữa cơm này miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.

Thật ra thì đúng là rất náo nhiệt, dù sao cũng có nhiều con nít như vậy, nhưng mà…

Đám người Tô Nam âm thầm quan sát Thu Thu, suốt cả buổi bé cứ như một bà cụ non luôn quan tâm đến Kỷ Hoài, bỗng nhiên họ không thể phân rõ trong hai người bọn họ, ai mới thật sự là cục cưng đây.

Nhưng cũng không quan trọng, vì sau khi ăn uống no say họ đã có câu trả lời, Kỷ Hoài ngồi cùng với nhóm cục cưng Thất Tử.

Còn Thu Thu?

Tất nhiên bé ngồi cùng đám người Chung Viễn Dương rồi.

Đối với chuyện này, tất nhiên Kỷ Hoài tỏ vẻ “biểu tình”: "Tôi đường đường là Kỷ đại ảnh đế, không lẽ không cần mặt mũi à?"

Từ Khải Kiệt cười nói: "Nhưng rõ ràng món trứng xào cà chua là do Thu Thu làm, hay là cậu thử nấu lại một lần đi?"

Bảo cậu nấu lại một lần nữa?

Vừa nãy Kỷ Hoài còn muốn "biểu tình", sau khi nghe Từ Khải Kiệt nói liền thay đổi thái độ, vuốt vuốt mặt: "Quên đi, thể diện đáng giá bao nhiêu tiền chứ?"

"Ha ha ha..." Tô Nam bật cười, ngay cả mấy bạn nhỏ Thất Tử cũng không nhịn cười mà cất tiếng cười to, có thể chúng không hiểu câu đó có nghĩa là gì, nhưng thấy Kỷ Hoài “co được dãn được” như vậy, bọn trẻ lập tức bị chọc cười.

Nhưng mà, mọi người càng vui vẻ, thì Kỷ - cục cưng - Hoài ngồi giữa ba đứa nhóc lại càng ai oán, sự tương phản này cũng làm cho Thu Thu phải che miệng cười khúc khích.

Nói xuôi nói ngược, dù có cười lăn cười bò thì vẫn phải quay xong phân cảnh chấm điểm, công bằng mà nói, trong bốn món thì thịt heo xào dứa của Từ Khải Kiệt quả thực là món ngon nhất, hơn nữa vị chua chua ngọt ngọt rất hợp với khẩu vị của trẻ em.

Đối với trứng xào cà chua của Thu Thu, tôm xào bông cải xanh của Tô Nam và thịt bò xào hành tây của Chung Viễn Dương, mặc dù đều có thể ăn được nhưng lại có khuyết điểm, nếu không phải xào quá chín thì chính là thịt quá dai.

Nhưng điều đó không quan trọng, vì các bạn nhỏ Sướng Sướng không chấm điểm dựa trên độ ngon của món ăn, nếu không thì món trứng xào cà chua của Thu Thu cũng sẽ không được cả bốn điểm tròn đâu.

“Lúc nãy khi ăn cơm, Sướng Sướng, George và cả Thất Tử nữa, mấy đứa không phải thế này.” Từ Khải Kiệt như thể bị phản bội chỉ vào ba bạn nhỏ nói: “Thất Tử, không phải cháu nói là thích ăn món thịt xào dứa nhất sao? Sao cuối cùng lại cho Thu Thu trọn điểm hả?"

Thất Tử ngượng ngùng cười, Sướng Sướng ở bên cạnh nói thẳng: "Bởi vì em gái xinh đẹp á ~ Trên đời này em gái là người xinh đẹp nhất, anh Thất Tử, George, mọi người nói xem có đúng không?"

“Đúng đúng.” Thất Tử gật gật đầu, George cũng xấu hổ đồng ý, hoàn toàn không phủ nhận, Kỷ Hoài vốn còn đang ngồi cười ngây ngô vì Thu Thu nhận được bốn điểm tròn, lập tức biến sắc: “Thu Thu, ba điểm này chúng ta không cần.”

Nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Hoài lo sợ chiếc áo bông nhỏ của mình bị đám tiểu tử thối nhà bên lừa gạt mang đi, đám người Từ Khải Kiệt phá lên cười.

Nhưng mà dù Kỷ Hoài có không muốn nhận thì cũng vô dụng, vì đám nhóc Sướng Sướng nhất định phải cho điểm, cho nên Thu Thu đã xuất sắc trở thành người dẫn đầu trong nhiệm vụ hôm nay với bốn điểm tuyệt đối, về nhì là Từ Khải Kiệt, vị trí thứ ba là Chung Viễn Dương.

Sau khi bảng xếp hạng được công bố, không cần nói cũng biết, Tô Nam chính là người về cuối, phải chịu phạt.

“Nói đi, hình phạt như thế nào?” Tô Nam rất bình tĩnh, sau khi biết hình phạt chỉ là biểu diễn một tiết mục nhỏ cho mọi người xem, hắn càng bình tĩnh hơn.

Thân là ca sĩ, đối với hắn mà nói chuyện hát hò chính là so easy.

Thế là, trong tiếng hát trẻ trung và ấm áp của Tô Nam, buổi ghi hình hôm nay của bọn họ đã kết thúc.

*

"Thu Thu, hôm nay vất vả cho cháu rồi."

Ngay sau khi buổi ghi hình kết thúc, những người luôn đứng phía sau màn ảnh nhẹ nhõm bước ra, vì lo lắng không biết buổi quay hôm nay có phát sinh vấn đề gì không nên Lộ Khải cũng ở lại trường quay quan sát.

Sau khi xem xong tình hình ghi hình hôm nay, Lộ Khai phải thừa nhận, Thu Thu chăm sóc Kỷ Hoài còn nhiều hơn cậu chăm sóc bé.

“Không vất vả đâu ạ.” Thu Thu lắc đầu, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Lộ Khai, nói: “Cháu đã chăm sóc anh Đường Đường rất tốt luôn đấy ạ.”

Giọng điệu ngọt ngào của cô gái nhỏ khiến tim Lộ Khai cũng muốn tan chảy, anh đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười nói: "Chú biết mà, Thu Thu giỏi nhất."

Thu Thu được khen, ánh mắt ngập tràn niềm vui, khóe miệng nở một nụ cười tươi tắn.

Kỷ Hoài đi theo sau, thấy cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, liền cười hỏi bé: "Vui đến thế à? Ba còn tưởng lúc ghi hình Thu Thu sẽ khóc nhè đó."

"Không có đâu." Thu Thu dùng chất giọng nơn nớt của mình phản bác: "Con thích quay chương trình."

"Tại sao?"

“Bởi vì mọi người đều thích con.” Có lẽ vì cô gái nhỏ còn quá bé, chưa phân rõ đúng sai, nhưng thiện cảm hay ác ý thì thì bé lại nhận thức vô cùng rõ ràng, từ lúc đến phim trường tới giờ, Thu Thu luôn đắm mình giữa bầu không khí đầy ắp sự yêu thích của mọi người.

Cảm giác này thật tuyệt, giống như ngâm mình trong bồn nước nóng, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Nếu Kỷ Hoài không biết cuộc sống năm năm đầu đời của Thu Thu như thế nào thì có thể cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng vì đã biết, nên khi nghe bé nói vậy, lòng cậu bỗng nhói đau, không tiếc lời mà khẳng định.

“Tất nhiên rồi.” Kỷ Hoài ngồi xổm xuống trước mặt Thu Thu, ngữ khí chắc nịch nói: “Thu Thu của chúng ta vừa đáng yêu vừa thông minh thế này, làm gì có ai mà không thích chứ?”

Nhìn Kỷ Hoài trước mặt, Thu Thu bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cậu: "Em cũng thích anh Đường Đường nữa ~"

Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, cơ thể mềm mại, ôm bé giống như ôm một viên kẹo bông, mềm mềm ngọt ngọt, rõ ràng Kỷ Hoài theo chủ nghĩa DINK*, vậy mà lúc này được Thu Thu ôm, cậu lại hiểu vì sao lại có người thích sinh con đến vậy.

* Đại khái là một lối sống mà người đó có thể kết hôn nhưng không muốn có con.

Cho dù đôi khi bọn nhỏ ồn ào náo nhiệt đến mức làm người khác muốn đánh cho vài phát, nhưng chỉ cần bọn chúng ngoan ngoãn, ắt hẳn đó là một thiên thần không cần bàn cãi.

"Chuyện Thu Thu xuất hiện trên chương trình vốn là do tôi ích kỷ, nhưng giờ tôi lại cảm thấy, có lẽ chúng ta nên ủng hộ Thu Thu tham gia chương trình nhỉ?" Kỷ Hoài nói riêng với Giang Qua: “Anh thấy thế nào?”

Giang Qua nhìn Kỷ Hoài, cậu liền xoắn xuýt giải thích: "Tôi không phải là muốn lợi dụng Thu Thu để kiếm tiền đâu nha."

Nghe vậy, Giang Qua dùng ánh mắt chẳng khác gì nhìn tên ngốc mà nhìn cậu: "Tôi biết, ý tôi là chuyện ủng hộ Thu Thu tham gia chương trình thì không thành vấn đề, nhưng ai sẽ đưa con bé đi đây?”

Chuyện Kỷ Hoài có thể nhìn thấy thì Giang Qua cũng có thể nhìn ra, có lẽ hắn chưa từng nếm trải một tuổi thơ như Kỷ Hoài, nhưng so với Kỷ Hoài, chuyện lớn lên ở cô nhi viện kia, hắn lại càng có trải nghiệm sâu sắc hơn.

Mặc dù hiện tại Thu Thu đã biết ba Văn mẹ Văn không phải là ba mẹ ruột của mình, nhưng những thương tổn mà họ mang đến đã khắc sâu vào trái tim cô bé, không thể nào xóa bỏ.

Vì vậy bé rất nhạy cảm, không tự tin, thậm chí còn thiếu thốn tình thương, đó là lý do tại sao cả ngày hôm nay bé lại có thể vui vẻ đến thế.

“Tất nhiên là tôi rồi.” Giọng điệu của Kỷ Hoài kiểu “còn phải hỏi sao”: “Dù gì tôi cũng là người lăn lộn trong giới giải trí.”

Để Thu Thu một mình xuất hiện trong chương trình là điều không thể, nếu vậy, ngoài cậu ra thì còn ai có thể đồng hành cùng bé đây?

Giang Qua liếc mắt nhìn Kỷ Hoài, không nói được hay không mà chỉ nói: "Cậu chắc chắn rằng cậu có rất nhiều thời gian để tham gia chương trình?"

Trước đây Giang Qua không đu idol, bây giờ cũng không đu, nhưng vì đồng bệnh tương liên, Giang Qua đã âm thầm điều tra ba người cha còn lại kia.

Lạc Thâm thì hơi khó khăn một chút, dù sao hắn cũng là đối tượng được quốc gia bảo hộ, Tông Tuyển thì dễ hơn dù hắn hiếm khi xuất hiện trước công chúng, đối tượng dễ dàng điều tra nhất chính là Kỷ Hoài.

Giang Qua chả cần tốn bao nhiêu sức lực thì những thông tin mấu chốt của Kỷ Hoài đã được đám paparazzi hoặc fan thay hắn điều tra rồi.

Thế nên, Giang Qua mới biết từ trước đến giờ Kỷ Hoài không thích tham gia gameshow, lần này tham gia 《 Xin chào bảo bối 》cũng là vì bất đắc dĩ.

“Thời gian chẳng khác gì bọt biển, bóp lấy là có thôi.” Thật ra, Kỷ Hoài hiếm khi tham gia gameshow không phải vì không có thời gian mà vì không thích, vì vậy mà số lượng gameshow cậu tham gia trong mấy năm nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng sau sự việc hôm nay, nhìn thấy tình huống của Thu Thu, Kỷ Hoài cảm thấy chuyện thích hay không thích kia đều có thể khắc phục được, hơn nữa, cho dù muốn đưa Thu Thu tham gia chương trình thì cũng không nhất thiết phải làm khách mời cố định giống như lần này.

Kỷ Hoài đề nghị như vậy không phải có chủ ý muốn đưa Thu Thu vào giới giải trí, mà là mong rằng có nhiều người biết đến Thu Thu, để cô bé biết được mình được rất nhiều người yêu thích.

Nếu Kỷ Hoài không có ý kiến gì thì tất nhiên Giang Qua sẽ không phản đối, bởi vì chuyện này xuất phát từ mong muốn sẽ mang đến những điều tốt đẹp cho Thu Thu.

Hắn liếc nhìn Kỳ Hoài: "Không ngờ cậu lại quan tâm Thu Thu nhiều như vậy."

“Đây chẳng phải là điều nên làm sao?” Kỷ Hoài nói như lẽ hiển nhiên: “Tôi chính là ba Đường Đường của con bé đấy.”

Thấy vậy, Giang Qua bắt đầu có chút cảm tình với Kỷ Hoài ngây thơ này, đối với Giang - ba ngốc nghếch - Qua hiện tại, ai đối xử tốt với Thu Thu đều được gắn mác là người tốt.

Nhưng suy nghĩ này của Giang Qua chỉ tồn tại cho đến trước khi Thu Thu gội đầu.

Để chương trình 《 Xin chào bảo bối 》càng chân thật hơn, cho nên trong hai mươi ngày tới cả khách quý và các bé cưng đều sẽ sinh hoạt trong biệt thự xịn sò do chương trình chuẩn bị, tuy không quay toàn bộ hoạt động suốt hai tư giờ, nhưng vẫn phải có một số cảnh nên có.

Ví dụ như đi tắm chẳng hạn.

Tất nhiên, vì suy xét đến việc Thu Thu là cô gái nhỏ, còn Kỷ Hoài lại không phải là ba ruột của Thu Thu (ít nhất trong mắt người ngoài là thế), nên cảnh này của Thu Thu sẽ được lược bỏ.

Đối với Giang Qua mà nói, bỏ cảnh này cũng tốt, thứ nhất là vì hắn không muốn cả nước thấy Thu Thu tắm như thế nào, dù bé vẫn còn nhỏ đi chăng nữa thì cũng không được, thứ hai, gội đầu cho Thu Thu vốn dĩ là phúc lợi của hắn, sao Giang Qua có thể dễ dàng chia sẻ cho người khác được?

Cuối cùng, bởi vì không cần quay cảnh này, Kỷ Hoài vốn nhàn rỗi đi qua, thấy Giang Qua định gội đầu cho Thu Thu, đột nhiên trong lòng cũng nổi hứng muốn thử.

“Cậu làm?” Giang Qua quay đầu nhìn Kỷ Hoài, thẳng thắn từ chối: “Không cần phiền đến cậu, tôi tự làm được.”

“Không phiền, không phiền đâu.” Kỷ Hoài thật sự cho rằng Giang Qua sợ phiền đến mình nên vội vàng xua tay nói: “Nói gì thì nói, tôi cũng cần phải chăm sóc Thu Thu trong nửa tháng tiếp theo, anh theo đoàn đến tận đây đã làm phiền anh lắm rồi, tôi không thể lại lợi dụng anh được đâu."

Kỷ Hoài nói lời này là thật lòng, dù thấy Giang Qua không quan tâm đến điều đó nhưng sao cậu có thể không biết xấu hổ mà lợi dụng người lương thiện như vậy chứ?

Giang - người lương thiện - Qua: "..."

Hắn yên lặng liếc nhìn Kỷ Hoài, nếu không phải hắn đã sớm biết cậu là người ngây thơ, Giang Qua sẽ tự hỏi có phải cậu đang cố ý nói bóng nói gió châm chọc hắn hay không.

Tuy nhiên, dẫu biết Kỷ Hoài không cố ý nhưng Giang Qua nghe cậu nói vậy cũng nghẹn giọng một chút: "Không sao đâu, tôi quen gội đầu cho Thu Thu rồi, cậu không có kinh nghiệm thì thôi."

“Không thể nói như vậy được, lần một thử lần hai sẽ quen thôi.” Kỷ Hoài cười nói: “Đừng lo, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”

Giang Qua: "..."

Cậu nói thế, hắn càng thêm lo lắng, ai mượn cậu lần một thử lần hai quen? Chẳng lẽ lần này cậu gội, rồi lần sau lại gội cho bé tiếp ư?

Giang Qua muốn từ chối nhưng Kỷ Hoài nhất quyết không lợi dụng người lương thiện cho nên cuối cùng “trọng trách” gội đầu cho Thu Thu liền lọt vào tay Kỷ Hoài.

Gội đầu không giống như tắm, thấy Kỷ Hoài muốn gội đầu cho Thu Thu, tổ chương trình lại suy tính, rốt cuộc thì Kỷ Hoài cũng có thể tham gia nhiệm vụ cuối cùng của hôm nay rồi - Giúp bé cưng tắm rửa.

Nhưng tất nhiên, vì hoàn cảnh đặc biệt, nhiệm vụ của Kỷ Hoài sẽ là giúp bé cưng gội đầu.

Kỷ Hoài cũng không phản đối, dù dựa trên địa vị hiện tại của mình thì cậu cũng không lo lắng tổ chương trình sẽ giảm thời lượng phát sóng của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gội đầu cho Thu Thu, Kỷ Hoài cảm thấy nó sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.

Nhưng mà đúng là dù Kỷ Hoài có cảm thấy hứng thú nhưng không có kinh nghiệm gội đầu cho người khác cũng là thật, dù đã tham khảo ý kiến

của “tiền bối” Giang Qua trước khi bắt đầu quay nhưng lúc thực sự bắt đầu, tay chân Kỷ Hoài vẫn rất vụng về luống cuống.

Thật ra, chân tay vụng về trong lúc nấu nướng thì không sao, nhưng khi gội đầu cho Thu Thu thì sẽ khá nguy hiểm, vì đầu trẻ con không phải đồ ăn, làm hỏng đồ ăn còn có thể vứt, chứ gội hỏng đầu thì... Mà thôi, cũng không đến mức gội hỏng nhỉ, nhưng trẻ nhỏ quả thực là "hàng dễ vỡ", cần được xử lý cẩn thận, nhẹ nhàng.

Cho nên, đầu còn chưa được gội xong thì Kỷ Hoài liền bảo tạm dừng ghi hình, quả thật là cậu rất háo hức muốn gội đầu cho cô gái nhỏ, nhưng lại không muốn để cho Thu Thu bị lăn qua lộn lại, cậu đau lòng cho bé còn không đủ đây.

Tổ chương trình đúng là rất muốn tăng ratings, nhưng nếu cứ thúc ép Kỷ Hoài tiếp tục quay, chưa nói đến chuyện sẽ đắc tội với Kỷ Hoài mà sau khi chương trình phát sóng, chắc chắn bọn họ cũng bị người xem chửi đến máu chó đầy đầu.

Vì vậy cảnh quay chỉ có thể tạm dừng, nhưng...

Đạo diễn nhìn Kỷ Hoài, rồi nhìn Thu Thu, đột nhiên nói: "Chi bằng đổi một chút, để Thu Thu gội đầu cho thầy Kỷ đi?"

Kỷ Hoài: "...???"

Còn có kiểu này nữa hả??

Sự thật thì đúng là có thể, Kỷ Hoài không thể tiếp tục nhiệm vụ gội đầu cho Thu Thu chính là vì họ không thể trơ mắt nhìn Thu Thu bị lăn lộn, nhưng nếu đổi lại thì không sao hết.

Kỷ Hoài: "...????"

Không phải.

Từ từ đã nào...

Họ không thể trơ mắt nhìn Thu Thu bị lăn lộn, chẳng lẽ lại có thể trơ mắt nhìn hắn bị lăn qua lộn lại hay sao?

Kỷ Hoài tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng dù cậu có sợ đến đâu thì cuối cùng cũng vẫn bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế gội đầu đơn giản đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn.

“Anh Đường Đường, anh yên tâm, em sẽ gội thật tốt.” Cô gái nhỏ thấy dáng vẻ Kỷ Hoài chính là kiểu sống không còn gì luyến tiếc, nhẹ giọng an ủi cậu.

“Vẫn là Thu Thu tốt nhất.” Kỷ Hoài bị cả thiên hạ “phản bội” nên lúc này cậu cảm thấy Thu Thu là người duy nhất trên đời đối xử tốt với mình, nghĩ đến đây, Kỷ Hoài liền nhắm mắt nói với cô gái nhỏ: "Lại đây đi Thu Thu, em cứ tùy ý gội."

Thu Thu không biết Kỷ Hoài để bé gội đầu với tâm thế chuẩn bị hy sinh, nghe thấy cậu nói vậy, cô gái nhỏ cầm vòi hoa sen lên, chuẩn bị gội đầu cho Kỷ Hoài.

Ban đầu, mọi người ai cũng nghĩ Thu Thu gội đầu cho Kỷ Hoài sẽ gây hài biết mấy, nào ngờ dù còn nhỏ nhưng cô bé lại là người có tính tình cẩn thận, làm việc lại chậm rãi, nên từ khâu làm ướt tóc, gội đầu, xoa bóp, xả nước, cả quá trình gội từ đầu đến cuối bé đều làm ra hình ra dáng.

Nhìn Thu Thu ôn nhu cẩn thận gội đầu cho Kỷ Hoài, rồi nhìn sang Kỷ Hoài đang thoải mái tận hưởng chuyện được bé gội đầu cho mình, tổ chương trình: "..."

Được, họ đã hiểu.

Các nhóm khác đều là khách mời chăm bé cưng, riêng nhóm của Thu Thu và Kỷ Hoài lại là bé cưng chăm khách mời