Trình Bất Ngộ nhìn anh, hơi do dự đáp: "Tôi không tránh anh."
"Không tránh?" Giọng Cố Như Trác khàn khàn, không cho phép từ chối: "Đưa tay cho tôi xem."
Trong con hẻm nhỏ, chiếc xe yên tĩnh đậu tại chỗ, Trình Bất Ngộ đang ở rất gần anh, còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Cố Như Trác đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay.
Trong xe đang bật điều hòa, rất ấm, khi Trình Bất Ngộ vào nhà hàng đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len dài tay mỏng màu trắng sữã, tay áo được vén lên, cổ tay trắng tái của cậu lộ ra.
Đôi mắt Cố Như Trác tối tăm, đầu ngón tay dán lấy cổ tay cậu, lòng bàn tay khép hờ chỉ nắm nhẹ, nhiệt độ từ cơ thể anh dần dần truyền sang người cậu, nóng rực lạ kỳ.
Cổ tay cậu rất thon gầy, làn da gần như trong veo dưới ánh đèn đường ấm áp, lộ ra những mạch máu xanh nhạt đang nằm ẩn phía dưới. Những vết thương của cậu đã kết một lớp vảy mỏng.
Đúng là không hề né tránh.
"Mua thuốc chưa?" Cố Như Trác buông tay cậu, sau đó cũng dời mắt đi nơi khác: "Đúng là lành nhanh thật."
"Ừm." Trình Bất Ngộ đáp.
Cậu thu tay lại, ôm lấy áo khoác, đôi mắt lạnh nhạt diễm lệ hơi ngước lên nhìn anh, không biết anh còn muốn làm gì nữa.
Cố Như Trác không nhìn cậu nữa, anh khởi động xe, lạnh nhạt nói: "Cài dây an toàn vào đi."
Trình Bất Ngộ liền cài dây an toàn vào.
Xe bắt đầu chạy về lại con đường ban đầu, lướt qua khu phố bọn họ từng ở thuở niên thiếu. Trình Bất Ngộ nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Cố Như Trác lên tiếng: "Khoa Diễn xuất của Tinh Truyền tốt lắm."
Trình Bất Ngộ quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt cậu rất sáng, dưới ánh đèn còn lấp lánh ánh nước nhạt màu.
"Tôi vốn không nên nói những lời này, nhưng sinh viên có ngoại hình tốt đều sẽ ký hợp đồng vào năm một, năm hai đại học để lấy tài nguyên, nếu cậu không muốn vào những công ty thuộc phe Trình - Cố thì phải xem xét kỹ những công ty khác, thường thì mấy công ty lớn đều rất bóc lột nghệ sĩ, công ty nhỏ thì chẳng có mấy tài nguyên, tầm nhìn cũng hạn hẹp, không nên tùy tiện gia nhập những công ty kiểu đó."
"Ừm." Trình Bất Ngộ đáp.
Cố Như Trác nói: "Hết rồi."
Phải mất một lúc lâu sau, Trình Bất Ngộ mới nhận ra mình phải nói cảm ơn, vì thế lên tiếng trả lời: "Cảm ơn."
Khi xe chạy ngang qua khu phố cũ, Cố Như Trác bỗng nhiên nở nụ cười: "Vẫn không biết giao tiếp với người khác như trước đây nhỉ."
Trình Bất Ngộ im lặng ngồi trên ghế phó lái, không biết bản thân đã nói sai điều gì, nhưng cũng không lên tiếng phản bác lời anh nói.
Cậu quả thật là một ngườoi không am hiểu cách đối nhân xử thế, mẹ cậu qua đời từ sớm, cậu xem như lớn lên trong sự bắt nạt của người đời, dần dần cậu mới tự mình học được cách đối nhân xử thế, biết phải phản ứng thế nào trong những lúc cần thiết, có điều thường thì kế hoạch không thể theo kịp sự biến hóa khôn lường của con người, cho nên cậu vẫn rất ngây ngô ở nhiều chuyện, ví dụ như bây giờ, cậu thật sự không biết mình phải nói gì đây.
Khi cậu chuyển đến trường Trung học số Một năm mười lăm tuổi, trừ giáo viên ra, không ai trong lớp biết cậu có quen biết với Cố Như Trác, chỉ biết cậu lúc nào cũng ịm thin thít, còn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu rất nổi tiếng trong đám con gái, nhưng bọn con trai lại không thích cậu, cho rằng tính cách cậu quái dị, thu mình không chịu hòa nhập với mọi người.
Cậu luôn bị cô lập một cách vô tình hay cố ý, khi đó cán sự bộ môn Toán cực kỳ ghét cậu, mỗi lần phát bài kiểm tra thay giáo viên, cậu ta luôn cố ý giấu đi không phát cho cậu, hoặc là thản nhiên nói cậu ta đã làm mất bài kiểm tra của cậu rồi, khiến cho Trình Bất Ngộ cứ mãi chật vật mỗi lần vào tiết giải đề môn Toán.
Chuyện này bị các bạn nữ trong lớp truyền tai nhau, đến một ngày sau giờ tan học, đám anh em đồng môn bọn họ cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.
Thạch Đình bĩu môi: "Đúng là tên nhát cáy, vậy mà cũng bị một đứa cán sự bộ môn xấu tính bắt nạt cho được."
Một đàn em khác lên tiếng: "Có khi chính cậu ta cũng không nhận ra chuyện này đâu — có nên nói với cậu ta một tiếng không?"
Thạch Đình: "Cậu đi nói đi. Tôi lười nói chuyện với cậu ta."
...
Khi bọn họ bàn tán về chuyện của cậu cũng không hề có ý định tránh đi. Trình Bất Ngộ nghe được cuộc trò chuyện này, thật thà nói: "Tôi nhận ra chuyện này mà."
Cả đám người đều quay đầu lại nhìn cậu, bọn họ đều không ngờ cậu lại tiếp lời như vậy, bầu không khí lập tức nguội lạnh đi.
Cố Như Trác vừa đánh xong một trận bóng rổ, đang cầm ống nước xối lên đầu cho bớt nóng, nghe vậy anh bỗng tiếp lời: "Thế giờ cậu biết rồi thì định làm gì?"
Trình Bất Ngộ như thể đang suy nghĩ gì đó, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng bất biến kia, nét mặt không tỏ thái độ gì: "Tôi có thể tự tìm bài kiểm tra của mình, hoặc có thể báo giáo viên."
Cố Như Trác cầm vòi nước tưới vườn trong tay, tiện tay xối về phía cậu, bọt nước tung tóe cả lên. Đôi mắt xếch của anh cong cong, vẫn cái kiểu hờ hững như cũ, trông thật phô trương mà rạng rỡ, nói: "Sao phải phiền thế, đánh cậu ta một trận luôn đi."
Anh đứng cách cậu xa nhất, Trình Bất Ngộ đứng ở cạnh cửa, đang mặc bộ đồ luyện tập trắng như tuyết, đôi con ngươi đen thăm thẳm, vòi nước kia dội đến chỗ cậu, nhưng chỉ đến gần cậu đã bị bắn ra thành những tia nước li ti nhảy tán loạn, như một làn sương mỏng nhẹ đáp xuống tóc cậu.
Trái lại, mấy anh em đồng môn đứng cạnh Cố Như Trác lại bị xối ướt đẫm, hét toáng cả lên: "Anh cả, anh cả, dừng lại đi, dừng lại đi mà — bọn em không trêu anh nữa đâu!"
Cố Như Trác bật cười xấu xa, khuôn mặt sáng bừng trong trẻo, đường đường chính chính như thể anh chưa làm gì cả.
Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng ngờ qua đến ngày hôm sau, Trình Bất Ngộ lại bị mời phụ huynh.
Chỉ khi Cố Như Trác bị Trình Phương Tuyết gọi lên phòng giáo viên, anh mới biết hóa Trình Bất Ngộ thật sự đánh người kia.
Cậu nhóc đang đứng ở một bên, bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt như thường, chỉ có điều trên khuôn mặt trắng nõn đã có thêm một vết thương, còn ở bên kia là cán sự bộ môn Toán mặt mũi bầm dập.
Cũng mạnh tay ghê ha, đánh nhau giỏi phết. Cố Như Trác âm thầm đánh giá trong lòng, trông ra thì Trình Bất Ngộ còn thấp hơn cán sự môn Toán kia tận nửa cái đầu, không ngờ mới đánh trận đầu tiên đã thắng người ta.
Trình Phương Tuyết tức đến phồng mang trợn má, ông chỉ vào Trình Bất Ngộ, nói: "Con không cần sợ, nói lại câu vừa rồi cho thầy nghe đi, ai dạy con đánh nhau?"
"Anh cả dạy con." Đôi mắt Trình Bất Ngộ nhạt màu xinh đẹp: "Anh ấy nói con cứ đánh luôn đi."
Sau khi nói xong, dường như lúc này cậu mới nhận ra mình vừa làm một chuyện phản bội đồng đội, bèn cứng nhắc bổ sung một câu: "Nhưng sau đó anh ấy đã bảo chỉ đùa thôi, không phải là con nghe lời anh ấy nên mới đánh nhau."
*
Ngoài cửa sổ xe, những ngọn đèn đường sáng rỡ cứ nối tiếp nhau vụt qua, sắc trời dần tỏ, trong khu phố cũng bắt đầu xuất hiện vài chiếc xe, đường phố trở nên dông dúc hơn.
Cố Như Trác bị các tay săn ảnh đuổi theo từ nhỏ đến lớn cho nên anh nắm rõ việc tìm vị trí dừng xe tốt trong lòng bàn tay.
Anh không giống với những ngôi sao bình thường, với anh thợ săn ảnh hay mấy tay báo lá cải không phải là thứ quan trọng nhất, dù sao thì người trong giới này đa số nằm trong phạm vi kiểm soát của công ty bọn họ, người qua đường mới là chuyện phiền phức. Bây giờ internet phát triển, rất nhiều tin đồn gây sốc thật ra đều là do người qua đường bán đi, mà gặp tình huống như vậy thì không ai có thể kiểm soát được.
Xung quanh khách sạn Trình Bất Ngộ ở tạm thời vẫn chưa có bóng người.
Cố Như Trác tìm được chỗ đỗ xe, thản nhiên nói: "Ở đây nhiều người, tôi không tiễn cậu xuống xe được."
Người bên cạnh không động đậy gì, cũng không nói tiếng nào.
Cố Như Trác nhìn sang bên phải, Trình Bất Ngộ đã ngủ quên từ bao giờ.
Cậu vẫn ngoan ngoãn đeo kính râm và khẩu trang như cũ, cài dây an toàn chỉnh tề, lẳng lặng ngồi hơi lệch sang phía bên kia, dựa đầu vào cửa sổ ngủ. Mặt cậu rất nhỏ, qua cặp kính râm mờ tối vẫn có thể thấy được hàng mi mảnh dài đầy tinh tế, khuôn mặt lúc ngủ trông thật yên bình.
Màn trời càng lúc càng xanh trong vì bình minh sắp đến, kết hợp với ánh đèn đường ngoài xe, càng khiến làn da cậu trở nên trắng như sứ.
Cố Như Trác cau mày, mở miệng định nói, nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Anh quay sang nhìn chỗ khác, ánh mắt dán vào mặt đường bên ngoài cửa sổ.