Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 12: Không cần phải né tránh tôi




"Nửa đêm ra ngoài tìm đồ ăn, đi ven đường thấy người giống cậu nên lại hỏi thử." Cố Như Trác thấy cậu không nhúc nhích, bèn nói thêm một câu.

Trình Bất ngộ đứng ở đầu xe, ánh đèn đường phủ màu vàng nhạt xuống bóng hình xinh đẹp, trắng nõn nhưng gầy gò của cậu, vì cậu đang mệt nên đôi lông mi dài rũ xuống tự nhiên, thoạt trông vừa lạnh nhạt lại vừa ngoan ngoãn.

"Tôi định ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi." Trình Bất Ngộ đáp lời, nhưng ánh mắt có phần cảnh giác.

Cố Như Trác hơi tựa vào điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn cậu chăm chú không rời, đường phố mờ tối vắng lặng, âm thanh khàn khàn của anh vang lên cùng lúc từ điện thoại và trong xe: "Vậy tôi xuống xe, đến cửa hàng tiện lợi với cậu."

Giọng anh biếng nhác: "Tôi chưa từng ăn ở cửa hàng tiện lợi, cậu có gợi ý gì không?"

Anh chỉ đang nói nhăng nói cuội, khi còn học cấp ba, anh là người đầu tiên lao ra ngoài sau giờ học, đi thẳng đến sân bóng rổ và cửa hàng tiện lợi.

"Mà thôi, đi ăn đàng hoàng đi, mau lên xe, ở đây có thể bị chụp lại." Cố Như Trác thấy cậu không chịu động đậy, bỗng nở nụ cười với cậu: "Tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon."

Trước đây anh cũng thường như vậy, khi nhận thấy bản thân vừa tỏ vẻ quá hung dữ, anh mới nhớ ra mà cười một cái, như thể đang dỗ dành.

Trình Bất Ngộ lên xe, nét mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng ánh mắt vẫn hơi lộ vẻ cảnh giác.

"Thắt dây an toàn đi."

Cố Như Trác không nhìn cậu nữa mà nhìn thẳng về phía trước, vừa nói vừa đưa cho Trình Bất Ngộ một cái kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai, tất cả đều là đồ mới và là phiên bản giới hạn mà phía đại ngôn đưa cho anh, còn chưa kịp cắt tag.

Trình Bất Ngộ ngoan ngoãn đeo khẩu trang và kính râm, giống một bạn nhỏ được anh chọn quần áo.

Cố Như Trác liếc mắt nhìn cậu, giọng nói vẫn thờ ơ thản nhiên, như là đang đánh giá khách quan.

"Nhìn đẹp lắm."

Hôm nay anh lái một chiếc xe khá bình dân, chỉ là một chiếc Bentley bình thường mà hầu hết mọi người sẽ không quá để ý. Xe chậm rãi tiến vào nội thành, sau khi rẽ qua bảy tám khúc ngoặt, ánh đèn ven đường trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, khung cảnh bên ngoài cũng dần quen thuộc.

Anh chở cậu xuyên qua ngã tư nơi phố cổ, đây là khu vực phồn hoa nhộn nhịp nhất của khu nội thành cũ, mười kilomet bắc nam xung quanh tính từ trục tám trường đại học lớn ở Kính Thành chính là nơi quen thuộc nhất với bọn họ thuở thiếu thời.

Trường bọn họ nằm ở phía đông, cách cổng trường hai ngã tư nhỏ chính là đường Hoa Doanh, phòng luyện tập khi xưa đã đóng cửa, nơi tọa lạc của đoàn kịch cũ giờ được xây dựng thành một nhà hát cấp quốc gia, nhoáng cái mà vật đổi sao dời.

Khi đó, mỗi khi tan học, Cố Như Trác luôn được bao vây bởi một nhóm lớn, bá vai bá cổ biến mất trong những con hẽm tắt. Đôi khi anh còn trốn học, dẫn theo hơn phân nửa nam sinh trong lớp biến mất theo, cuối cùng bị lôi xuống phòng Giáo vụ uống trà với giáo viên cả buổi.

Bọn con trai sẽ có cách chơi riêng của con trai, xuất quỷ nhập thần, nhất là với người đã nổi bật từ nhỏ như Cố Như Trác, mặc dù luôn được mọi người quý mến vây quanh, nhưng dường như anh luôn có một ranh giới xa xôi quanh mình, khó mà chạm tới.

Trong lớp không ai biết anh và cậu ở chung một nhà, cũng không ai biết thỉnh thoảng sau giờ tự học buổi tối, Cố Như Trác bảo về trước với đám bè bạn, rồi lại âm thầm quay lại phòng học.

Dù đi học trên trường hay luyện tập Kinh kịch, Trình Bất Ngộ thường về rất trễ và luôn là người về cuối cùng. Chỗ ngồi của cậu cạnh cửa sổ, đèn phòng học sáng trưng, mọi người đều đã về hết, tòa nhà dạy học lặng ngắt như tờ, một tay cậu chống má, một tay viết loạt xoạt trên tờ bài thi.

Khi Cố Như Trác mở cửa lớp học, cậu sẽ ngẩng đầu, đặt bút xuống. Cậu đã thu dọn cặp sách từ trước và để sẵn trên bàn, nhưng cậu lại không hề vội vàng rời đi, vẫn ngồi tại chỗ của mình, như một bé ngoan chờ anh bước đến.

Cố Như Trác hỏi: "Còn làm đề lý à?"

"Ừm." Cậu đáp.

Tay trái Cố Như Trác đóng cửa phòng học, tay phải tắt đèn. Phòng học bỗng tối đen, chỉ còn lại những cái bóng nghiêng nghiêng, lờ mờ từ ngọn đèn ngoài đường.

Anh bước về phía trước, đến bên cạnh cậu, thuận tay bế cậu lên áp sát vào tường. Ngón tay thon dài của anh nhéo mạnh vào eo cậu, thô bạo như nụ hôn của hai người.

Ngoại trừ nhau ra, không có người thứ ba biết chuyện này.



Xe dừng trước một nhà hàng mà Trình Bất Ngộ biết. Nhà hàng này rất nổi tiếng trong khu bọn họ, chỉ có thể đặt trước, mỗi tối tan học về nhà, Trình Bất Ngộ đều đi ngang qua đây nhưng chưa từng vào ăn.

Khuya rồi mà nhà hàng vẫn chưa đóng cửa, bên trong thắp một lồng đèn nhỏ.

Cố Như Trác đổ xe xong, bước vào trong cùng Trình Bất Ngộ, ông chủ đang gà gật ở quầy lễ tân, vừa nhấc mắt lên thì thấy anh: "Ôi chà, đại minh tinh tới rồi đấy à, giờ này cậu mới ăn cơm sao?"

Ông chủ nhìn về phía sau anh thì thấy Trình Bất Ngộ - cậu thanh niên trắng trẻo xinh đẹp này vừa tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt ngậm nước, vừa diễm lệ vừa trong veo nhưng có phần lạnh nhạt, khiến người khác phải giật mình chú ý chỉ qua một ánh nhìn.

Ông chủ sửng sốt một lát rồi bỗng cười rộ lên, vô cùng nhiệt tình nói: "Hóa ra là dẫn người đến à, ngạc nhiên đấy, từ khi cậu học cấp hai đến giờ, anh chưa từng thấy cậu dẫn riêng người nào đến đây — đi nào, mời em trai vào phòng riêng, nơi này không bị giới truyền thông chụp ảnh đâu, hai người cứ yên tâm dùng bữa — hôm nay muốn ăn gì hở bạn nhỏ?"

Trình Bất Ngộ chần chừ nhìn Cố Như Trác, Cố Như Trác nở nụ cười rạng rỡ: "Lão Tam, anh gọi nhân viên mang thực đơn lên đi, để xem cậu ấy muốn ăn gì."

Vào phòng riêng, hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Nụ cười xán lạn kia của Cố Như Trác nhạt đi, anh lật qua thực đơn, lạnh nhạt nói: "Tôi gọi ba món, cá om thố đá, cà tím nhồi thịt và ngó sen chiên giòn, còn lại cậu gọi đi."

Trình Bất Ngộ nói: "Hai người ăn gọi như vậy là đủ rồi."

Cố Như Trác đẩy thực đơn tới, dùng giọng điệu không thể từ chối: "Cậu cũng gọi ít nhất ba món đi."

Trình Bất Ngộ bèn cụp mắt nhìn thực đơn.

Bởi vì là nhà hàng lâu đời nên đồ ăn ở đây đắt đến mức khó tin, cậu nhìn một lát, cuối cùng khoanh tròn vào một món tráng miệng nhỏ trên thực đơn.

Cố Như Trác ngồi đối diện nghịch điện thoại, không nói gì.

Trình Bất Ngộ lật sang trang đồ uống, ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng quyết định lên tiếng: "Anh muốn uống gì?"

Đây là câu đầu tiên cậu chủ động nói với anh trong ngày hôm nay.

"Gì cũng được." Cố Như Trác đáp.

"Ò." Trình Bất Ngộ có vẻ còn đang buồn ngủ, âm thanh rất nhẹ nhàng, đã vậy rồi còn nghiêm túc hỏi ý anh, trông ngoan ngoãn vô cùng: "Vậy tôi gọi một bánh dừa sữa và hai ly sữa chua."

Đều là đồ ngọt.

Nhưng đã đủ ba món.

Cố Như Trác nghiêng người lấy thực đơn, lúc đưa cho người phục vụ, anh nói thêm: "Đồ uống tráng qua một lần nước đá nhưng không thêm đá vào. Những món khác không cho hành gừng tỏi."

Người phục vụ hơi khó xử: "Cá om thố đá đã có sẵn tỏi băm ạ."


"Quán đổi thành thứ khác cũng được, không sao." Cố Như Trác bỗng cong mắt, giọng thản nhiên: "Hôm nay có một bạn nhỏ không ăn hành gừng tỏi."

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên.

Cố Như Trác vẫn không nhìn cậu như cũ, sau khi trả thực đơn thì lại cúi xuống lướt điện thoại, tựa hồ coi việc anh biết thói quen ăn uống của cậu là một chuyện hết sức bình thường, chỉ vì anh tiện tay bấm vào phòng live stream của cậu, nhìn thấy ID của cậu nên tiện thể nhớ đến mà thôi.

Như thể Cố Như Trác thật sự chỉ vô tình thấy cậu trên đường, bèn dẫn cậu đến đây ăn một bữa cơm.

Anh chính là kiểu người như vậy, ngay cả khi gặp người mình không thích, anh vẫn có thể dẫn họ đi chơi khi có hứng — bởi lẽ suy cho cùng, anh không hề quá để ý đến ai, không hề tốn công tốn sức suy xét sâu xa làm gì, giống như việc trước đây anh đối xử tối với cậu chủ yếu chỉ vì mối quan hệ anh em đồng môn.



Trình Bất Ngộ dần dần không còn phòng bị nữa, sau khi sữa chua được mang lên, cậu liền im lặng uống sữa chua chờ cơm.

Nhà hàng này không hổ là nhà hàng lâu đời, món mặn không có ba loại gia vị chính mà món nào cũng rất ngon miệng. Gia vị trong cá om thố đá được đổi từ tỏi băm sang tiêu xay, thơm tê trong miệng mà không cay rát họng, nước dùng tươi thơm, khi chan vào cơm thì bóng mẩy trên từng hạt cơm, mùi hương tỏa ra ngào ngạt khắp phòng, ngó sen chiên giòn ăn vào giống như khoai tây chiên, cũng thơm phức, tiếng nhai giòn rụm. Cà tím chiên là ngon nhất, bên ngoài giòn tan còn bên trong nhồi ruốc thịt, vừa tươi vừa ngọt thanh từ cà tím.

Ngoài ra sữa chua uống của nhà hàng cũng rất được, lành lạnh dẻo sệt, vừa miệng chứ không ngọt ngấy.

Trình Bất Ngộ uống xong ly sữa chua của mình nhưng Cố Như Trác vẫn chưa động vào ly của anh, anh không ngẩng đầu lên mà đẩy ly của mình về phía cậu.

Anh ăn không nhiều lắm, trước khi ăn anh đang uống trà lúa mạch của nhà hàng, đến tận khi Trình Bất Ngộ ăn xong anh vẫn chưa uống hết ly trà.

"Ăn xong rồi?" Cố Như Trác thấy Trình Bất Ngộ đặt đũa xuống thì lạnh nhạt hỏi.

Trình Bất Ngộ gật gật đầu, cậu chần chờ một lát rồi nói: "Chúng ta AA đi."

"Đừng có vô ý vô tứ như vậy." Cố Như Trác như thể đang chê bai kiểu cách "dân thường" thiếu hiểu biết, bắt đầu ra vẻ cậu ấm giống ngày trước: "Chúng ta đến đây ăn chỉ cần ký sổ nợ, quy tắc cũ, lần sau đến đây phải nhớ đấy."

Trình Bất Ngộ ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn anh, lại "Ò." một tiếng: "Biết rồi."

"Cũng không cần trả lại tiền cho tôi." Cố Như Trác nói.

Trình Bất Ngộ lại nhìn anh.

Cố Như Trác cầm chìa khóa xe lên, dẫn cậu ra bãi đỗ xe, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: "Phần quà là tiền ảo thôi, khi tôi ký hợp đồng tham gia nền tảng, công ty bọn họ đã cho tôi hạn mức quà tặng hai trăm ngàn tệ, tôi không phải tốn một xu nào. Cậu hoàn tiền lại cho tôi thì chỉ có cậu lỗ."

Anh đang nhắc lại chuyện live stream.

Trình Bất Ngộ lại "Ò." một tiếng.

Cậu không biết mấy quy tắc này của nền tảng, nghĩ một hồi cũng không biết nói gì thêm nên chỉ im lặng.

Cố Như Trác mở cửa xe cho cậu rồi mới sang ghế lái. Xe đã nổ máy nhưng anh không vội vàng lái đi, chỉ tựa lưng vào ghế hỏi: "Đồ ăn hôm nay ngon không?"

Trình Bất Ngộ ngước mắt, nói: "Ừm. Cảm ơn anh."

"Sau khi về nước, tôi rất hung dữ với cậu sao?" Cố Như Trác lại hỏi.

Trình Bất Ngộ chần chờ không đáp — Cố Như Trác bỗng bật cười vì sự do dự này: "Thôi được rồi."

Thật ra nếu nghĩ kỹ, quả thật anh có vẻ khá khó ở trước mặt cậu, mỗi lần về nhà anh đều gỡ xuống chiếc mặt nạ tươi cười ấm áp kia, lên xuống thất thường đến mức có khi người trong ekip còn bị anh dọa sợ.

"Vậy đổi chủ đề khác đi." Cố Như Trác rút một điếu thuốc ra, vân vê trong lòng bàn tay nhưng không châm lửa: "Sợ tôi không?"

Trình Bất Ngộ nhìn anh, vẻ mặt vô cảm y đúc thời niên thiếu, chỉ là đáy mắt hơi lộ vẻ nghi hoặc.

Vẻ mặt của cậu đã lạnh nhạt mỹ lệ từ nhỏ, dù rằng chi tiết đường nét vốn là kiểu hoạt bát lanh lợi, cậu lại nổi tiếng vì sự lạnh lùng của mình — nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt của cậu rất có hồn nên không hề khiến người khác cảm thấy khô khan khi nhìn vào khuôn mặt này.

Giống một bé hồ ly vừa ra khỏi ổ, đánh giá mọi thứ bằng con mắt vừa tỉnh táo vừa non nớt.

Từ trước đến nay cậu chưa từng sợ anh, chưa từng cảm thấy quầng sáng thần tượng được người người vây quanh nhưng không ai dám bước vào của anh là một điều cấm kỵ không thể chạm tới.

Cậu cũng là người duy nhất từng dám hẹn hò với Cố Như Trác như vậy.

"Không sợ." Cố Như Trác tự hỏi tự đáp, bỗng lặng thinh trong chốc lát, rồi cất chất giọng không có chút cảm xúc nào: "Vậy thì cậu cũng không cần phải né tránh tôi, đúng không?"