Toàn Thành Giới Nghiêm

Chương 4: Ngày đầu tiên




Tàu cao tốc cuối cùng cũng đến nhà ga Vũ Hán, xe đón khách đã chờ sẵn ở cổng, tuy rằng Phúc Nhạc nóng lòng muốn đi tìm Vu Tử Ninh trước, nhưng nhớ tới bản thân đã đáp ứng với bạn của giáo sư là sẽ tuân thủ nghiêm chỉnh nội quy mà bệnh viện ban hành, vì thế vẫn cùng đoàn lên xe, đến các bệnh viện bị ảnh hưởng nặng nề nhất của Vũ Hán.

Phúc Nhạc được gửi đến bệnh viện Y Union, bệnh viện bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất ở Vũ Hán, nơi hắn gặp một số giáo sư và cả một người quen, Hà Phi. Hà Phi thừa dịp không ai chú ý tới họ liền lôi kéo Phúc Nhạc nói đến tình huống của bệnh viện.

"Tôi nói cho cậu biết, không lạc quan lắm, hiện tại vật tư thiếu khủng khiếp, chúng ta ngày hôm qua đã bận việc cả ngày, bệnh nhân chỉ tăng lên chứ không giảm, tình hình bệnh dịch lần này thực sự không đơn giản như vậy."

Phúc Nhạc nhìn bốn phía một chút, lúc này mới để ý trên hành lang đâu đâu cũng thấy bệnh nhân đang thở oxy, ngay cả trong đại sảnh cũng chật kín người, nhóm bác sĩ căn bản không thể xử lý hết được.

"À, tiểu Ninh nhà cậu thế nào rồi, có khỏe không?"

Phúc Nhạc cười khổ một tiếng,lắc lắc đầu, "Tôi còn chưa thấy cậu ấy."

Hà Phi cũng lắc đầu, bộ dáng ủ rũ, hoàn toàn không có như ngày thường lúc nào cũng hi hi ha ha.

Không có thời gian nghĩ đến việc khác, Hà Phi nói đơn giản với Phúc Nhạc vài việc rồi quay trở lại công việc, Phúc Nhạc cũng vội vàng mặc đồ bảo hộ, kính bảo hộ và khẩu trang hắn mang theo cùng đoàn bác sĩ, nhanh chóng bắt đầu hỗ trợ.

Mấy bác sĩ đã sớm bận rộn ở bệnh viện cũng không có thời gian tiếp đón bọn họ, chỉ chỉ cho họ phải làm cái gì, sau đó lại an bài một y tá đến hướng dẫn mấy vị chuyên gia và bác sĩ vừa tới, một bộ phận tham dự vào việc nghiên cứu về các bệnh nhân đã được xác nhận, một bộ phận gia nhập hàng ngũ chăm sóc bệnh nhân.

Phúc Nhạc cùng đoàn bác sĩ đến Vũ Hán thì trời đã tối, làm việc xong sau một ngày bận rộn thì trời vẫn đã tối.

Nói là kết thúc nhưng thật ra vẫn chưa kết thúc, chỉ là mấy bác sĩ thay ca. Nhóm Phúc Nhạc được an bài ở một khách sạn gần đó, bọn họ có thể nghỉ ngơi trước một chút, khi nào bác sĩ thay ca lại đến phiên bọn họ.

Thời gian rất eo hẹp, bọn họ chỉ tranh thủ được 4 tiếng ngủ để nghỉ ngơi.

Phúc Nhạc cởi trang phục bảo hộ trên người ra, mặc thường phục cùng với đeo khẩu trang, cùng đoàn bác sĩ ra khỏi bệnh viện. Hắn hỏi một bác sĩ đi cùng lấy một cái khẩu trang y tế, sau đó rời đi ở hướng ngược lại với bệnh viện.

Một bác sĩ được người bạn kia của giáo sư ủy thác chiếu cố hắn, thấy hắn xoay người rời đi, vội vàng kéo hắn lại hỏi đi đâu, Phúc Nhạc lắc lắc đầu không có giải thích, nhưng hắn bảo đảm 4 giờ sau nhất định sẽ về đến khách sạn đúng giờ, sẽ không ảnh hưởng tiến trình của bệnh viện.

Bác sĩ thấy Phúc Nhạc không nói gì lại cố chấp như vậy, nghĩ đến Phúc Nhạc là thực tập sinh đến từ Vũ Hán, trong lòng liền có một phỏng đoán nên không ngăn cản nữa, chỉ nhấn mạnh là phải về đúng giờ.

Không có phương tiện giao thông, Phúc Nhạc đành phải đi bộ về nhà, cũng may nhìn hướng dẫn đi đường chỉ mất một tiếng rưỡi là đến nơi, trên đường có chút gấp gáp, nhưng vẫn có khả năng đến kịp.

Phúc Nhạc trong lòng lo lắng, đi đường cũng không khỏi tăng tốc độ, hắn đi theo hướng dẫn, đường về nhà một mảnh yên tĩnh. Trên đường không có xe cộ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, thanh âm siêu decibel giữa không gian vắng lặng nghe phá lệ chói tai.

Phúc Nhạc không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, hắn chỉ muốn gặp Vu Tử Ninh càng sớm càng tốt. Đối với hắn, Vu Tử Ninh là chỗ dựa tinh thần của hắn, kể từ khi hắn chọn học ngành y, hắn đã quyết định sống vì Vu Tử Ninh.

Hiện tại tinh thần hắn rất khó chống đỡ, hắn phải gặp lại Vu Tử Ninh để được trấn an, nếu không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị tưởng tượng trong đầu dọa chết.

Thật vất vả đến được dưới nhà, Phúc Nhạc đeo khẩu trang thở hồng hộc, nhưng cũng không dám lên lầu, hắn suy nghĩ một chút, đem khẩu trang còn lại treo ở lan can cầu thang, sau đó mở cửa tầng một ra cho thông khí.

Sau khi làm xong hết thảy, Phúc Nhạc mới gọi điện cho Vu Tử Ninh.

Vu Tử Ninh vừa mới nghe điện thoại liền nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Phúc nhạc, tò mò hỏi hắn đang làm gì.

"Em xuống dưới đi, quần áo mặc nhiều một chút."

Vu Tử Ninh không phản ứng kịp, đầu còn ngốc ngốc.

"Xuống dưới? Xuống nơi nào?"

"A Ninh, anh ở dưới nhà."

Phúc Nhạc thấy tiếng Vu Tử Ninh tạm dừng vài giây, sau đó chính là một trận thanh âm luống cuống. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển lo lắng của Vu Tử Ninh ở bên kia điện điện thoại vẫn chưa tắt, hình như là đang chạy vội xuống lầu.

Phúc Nhạc sợ Vu Tử Ninh quá sốt ruột, khiến bệnh cũ tái phát, đành phải vội vàng dặn dò nói:

"Đừng chạy, anh cũng sẽ không biến thành con bướm bay đi."

Vu Tử Ninh lúc này mới ngừng lại, tiếng thở dốc trong điện thoại cũng nhẹ xuống, thay vào đó là tiếng bước chân trong hành lang và tiếng thở chuyên chúc của Vu Tử Ninh.

Phúc Nhạc từ xa nhìn thấy Vu Tử Ninh đi xuống nhà, liền nói trong điện thoại nhắc nhở, "Anh có mang đến một cái khẩu trang nguyên vẹn, treo ở trên lan can cầu thang, em mang khẩu trang rồi ra."

Vu Tử Ninh lúc này mới thấy khẩu trang được treo ở dưới nhà, vội vàng thay cái khẩu trang vải bản thân đang đeo, sau đó vội vã muốn đi tìm Phúc Nhạc.

Phúc Nhạc để cậu đến gần một chút, lại ở khoảng cách cách Vu Tử Ninh ước chừng gần mười mét lui ra sau.

"Như vậy được rồi."

Vu Tử Ninh lúc này mới dừng chân, dựa vào chút ánh sáng trong bóng đêm quan sát Phúc Nhạc.

Tuy rằng chỉ cách xa ngắn ngủn hai ngày, nhưng đối với hai người mà nói lại như là cả một thế kỷ, Vu Tử Ninh không nhịn được cảm thấy có chút ủy khuất, không tự chủ được mà bước lên một bước, mà Phúc Nhạc lại nhanh chóng tránh đi.

"A Ninh, anh mới từ khu vực bị ảnh hưởng nặng đi ra, vì tốt cho em, chúng ta đừng thân cận quá, dùng điện thoại nói chuyện đi."

Nói xong Phúc Nhạc còn lắc lắc điện thoại trong tay, ý bảo Vu Tử Ninh nói chuyện.

"A Nhạc, em rất nhớ anh......."

Thanh âm Vu Tử Ninh có chút nghẹn ngào, buồn buồn truyền qua điện thoại tới tai Phúc Nhạc, buồn đến khiến cổ họng hắn đau xót, thiếu chút nữa liền bất chấp ôm lấy Vu Tử Ninh.

Hai người cách xa nhau 10 mét nhìn nhau hồi lâu, Phúc Nhạc tinh tế mà trong điện thoại dặn dò Vu Tử Ninh vài câu.

"A Ninh, anh hiện tại ở bệnh viện liên minh hỗ trợ, một lát nữa phải trở về, không thể ở chỗ này lâu. Thật sự là anh quá nhớ em, cho nên muốn đến xem em, thấy em không sao thì anh an tâm rồi."

Vu Tử Ninh hắc hắc cười hai tiếng, trong thanh âm mang theo tia tự hào, "Em biết A Nhạc của chúng ta lợi hại nhất. Anh nói sẽ tìm đến em, anh liền nhất định có thể tìm được em."

Phúc Nhạc cũng cười, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, hắn nhanh chóng nâng nâng đầu, không muốn Vu Tử Ninh thấy*.

"A Ninh...... Anh trước kia muốn học y, là bởi vì anh muốn hiểu biết bệnh của em, muốn chiếu cố em. Anh thật sự sợ hãi cái chết, cho nên cảm thấy học y có thể khiến bản thân không còn sợ hãi, nhưng từ trước nay anh không quá thích học y......"

Vu Tử Ninh yên lặng nghe, không nói tiếp.

"Nhưng hôm nay, anh lần đầu cảm thấy bản thân đã chọn đúng chuyên ngành, thật sự. Anh là một bác sĩ, thật tốt."

Vu Tử Ninh cầm ddienj thoại không vững nên đành phải đổi tay cầm, thanh âm có phần run rẩy, "Ừm, em biết, A Nhạc của chúng ta lợi hại nhất. Cho nên anh nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, em cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân, không cần vì em mà lo lắng."

Phúc Nhạc gật gật đầu, mặc kệ trong bóng đêm cùng với khoảng cách xa như vậy Vu Tử Ninh có thể thấy hay không. Dưới ánh trăng Phúc Nhạc phất phất tay về phương hướng của Vu Tử Ninh, sau đó không chút do dự rời đi.

"Đi lên đi."

******

*Tui đang học bài "Chiếc lược ngà", có chi tiết ông 6 "không muốn con thấy mình khóc, anh 6 một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt, rồi hôn lên mái tóc con"....tui thật sự không thể không liên tưởng được...........Tội lỗi quá @@

Hôm nay vẫn còn mệt nên nghỉ cả ngày, không đi học, có chút thấy có lỗi với cô Minh dạy văn yêu dấu......

P/s: Cho em một lựa chọn nữa, em vẫn sẽ nghỉツ

27/12/2022