Toàn Thành Giới Nghiêm

Chương 3: Một ngày trước




Phúc Nhạc ở trong văn phòng của bạn giáo sư ngây người cả ngày, nói chuyện với bạn giáo sư về lý tưởng và mục tiêu của hắn đối với y học. Trong khoảng thời gian đó, hắn nhận được một cuộc gọi quảng cáo, để tránh rắc rối, hắn tắt máy rồi đúc vào túi.

Bạn giáo sư đã sớm nghe nói qua năng lực y học tài hoa của Phúc Nhạc, lần này nói chuyện với nhau đối Phúc Nhạc càng kỳ vọng hơn.

Phúc Nhạc thuận lợi ký hợp đồng, được an bài sang năm sau chính thức làm việc, trở thành nhóm thực tập sinh đầu tiên của bọn họ.

Chờ đến khi Phúc Nhạc ra khỏi văn phòng của người bạn giáo sư kia, trời đã tối rồi. Phúc Nhạc lúc này mới nghĩ đến lấy điện thoại chia sẻ tin tức tốt này với Vu Tử Ninh, vừa mới khởi động máy thì điện thoại rung không ngừng, một số người, bao gồm cả Vu Tử Ninh, đã liên lạc với hắn. Phần mềm cũng đúng lúc đẩy tin tức về Vũ Hán đóng cửa, Phúc Nhạc lúc này mới nhận ra có gì không ổn.

Vừa định gọi cho Vu Tử Ninh, hắn lại vô tình ấn vào hộp thư. Trước khi Phúc Nhạc thấy tên người nhắn, một giọng nói siêu lớn đã vang lên, là Hà Phi, một anh em tốt cùng nghề, hét lên:

"Người anh em, Vũ Hán đóng cửa cậu biết không, cậu sao lúc quan trọng lại không nghe điện thoại vậy hả?! Tôi lo lắng lắm đó. Tiểu Ninh của nhà cậu có phải vẫn ở Vũ Hán đúng không? Tôi cùng với một vài đồng học ở khoa hô hấp và một số giáo sư đã tạm thời bị gọi đến bệnh viện hỗ trợ. Tôi bây giờ rất bận, phải dùng chút thời gian nghỉ ngơi gọi điện cho cậu. Tôi nói với cậu này, cậu mau nghĩ cách đem tiểu Ninh của cậu ra khỏi thành phố đi, thân thể yếu ớt kia của cậu ấy căn bản là không thể ở lại Vũ Hán. Ai da tôi nói với cậu trước, lại có bệnh nhân tới rồi......"

Thư thoại vang lên một tiếng bíp kết thúc, mí mắt phải Phúc Nhạc giật giật, các dây thần kinh ở huyệt Thái Dương vừa động đã khiến đầu hắn phát đau. Hắn dựa vào chút lý trí cuối cùng gọi điện cho Vu Tử Ninh, âm thanh chờ đợi dài dằng dặc như một tuyên cáo tử vong đánh thẳng vào trái tim hắn.

Cũng may Vu Tử Ninh không có chậm trễ quá lâu liền nhận điện thoại, giọng nói của Phúc Nhạc khàn khàn, thậm chí một câu 'Em hiện tại thế nào?' đều không nói nên lời, vẫn là Vu Tử Ninh mở lời trước.

"Làm sao vậy? Công việc của anh thế nào?"

"...... Làm sao vậy? Vu Tử Ninh, sao em lại có thể như không có việc gì vậy...... Hiện tại quan tâm chính là công việc của anh sao? Em không biết Vũ Hán thế nào sao?"

Vu Tử Ninh hiếm thấy không đáp lời, cả hai đều không nói gì, trong điện thoại điện lưu thanh* đều có thể nghe rõ.

*Cái này tui cũng không biết nghĩa sao nữa =.=

"Em hiện tại thế nào?" Phúc Nhạc gãi gãi đôi lông mày đang nhíu chặt lại, ảo não mở miệng.

"Em vẫn tốt, buổi chiều đi ra ngoài mua khẩu trang còn có chút đồ ăn, đủ để em ăn mấy ngày mấy ngày, anh đừng lo lắng."

Thanh âm của Vu Tử Ninh vừa nhẹ vừa mềm, cảm xúc của Phúc Nhạc được trấn an, không gấp gáp như vừa rồi nữa.

"Em mua khẩu trang gì?"

"...... Đi chậm, chỉ còn lại có khẩu trang vải."

"Chậc, cái kia vô dụng......Mua không được thì quên đi, em cố gắng đừng ra cửa, ở nhà chờ anh, được không?"

Vu Tử Ninh cách điện thoại há miệng, nghĩ nghĩ khuyên hắn đừng tới, cứ ở lại Quảng Châu, nhưng chung quy vẫn không nói. Ở chung mười bảy năm, cậu hiểu rõ tính cách Phúc Nhạc, hắn muốn tới, ai cũng không ngăn cản được.

"...... Được, em sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, ở nhà chờ anh, anh cũng chú ý an toàn."

Phúc Nhạc gật gật đầu, cũng mặc kệ Vu Tử Ninh có thấy hay không, tay hắn run đến lợi hại, lại phải giả vờ trấn định an ủi Vu Tử Ninh, "Em đừng sợ...... A Ninh, em đừng sợ."

"Ừm, em biết, em không sợ."

Sau cuộc điện thoại giữa hắn với Vu Tử Ninh, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng hơi rơi xuống, nhưng chung quy là treo nửa vời. Giờ này khắc này hắn chỉ nghĩ nhanh đến Vũ Hán mang Vu Tử Ninh ra ngoài, nhưng Vũ Hán hiện tại đã vào trạng thái nửa đóng cửa.

Phúc Nhạc lật xem qua vé máy bay với xe lửa gần đây nhất, tất cả đều hủy chuyến đi Vũ Hán, hắn thậm chí nghĩ đến việc dùng giá cao thuê xe đưa hắn suốt đêm đến Vũ Hán, nhưng tài xế vừa nghe là đến Vũ Hán đã nhanh chóng từ chối, còn khuyên hắn đừng đi, Vũ Hán muốn đóng cửa.

Phúc Nhạc vừa tuyệt vọng vừa hối hận, hối hận bản thân để Vu Tử Ninh một người ở lại Vũ Hán, lại hận chính mình không có biện pháp trở về. Hắn phảng phất nghĩ lại năm đó sau khi chạy ra khỏi cô nhi viện, Vu Tử Ninh trên đường đột nhiên phát bệnh, bộ dáng thở không nổi suýt chút nữa chết trước mắt hắn.

Phúc Nhạc chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, bóng ma năm ấy thấy Vu Tử Ninh suýt chết lại ám ảnh hắn.

Trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời trút xuống Quảng Đông, Vũ Hán, cùng với khắp nơi trên cả nước, đồng hồ báo thức reo lúc 10 giờ sáng, việc đóng cửa Vũ Hán chính thức bắt đầu, kể từ lúc đó tất cả mọi người đều bị cấm ra vào Vũ Hán.

Một năm nay, Phúc Nhạc đã 25 tuổi, Vu Tử Ninh cũng 25 tuổi, hai người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, đã gặp phải những thăng trầm lớn nhất trong cuộc đời kể từ khi trốn khỏi cô nhi viện.

Phúc Nhạc cuối cùng đã liên lạc được với một tài xế đến Hoàng Cương, mặc dù Vũ Hán đóng cửa hoàn toàn nhưng hắn vẫn muốn thử vận may đi từ Hoàng Cương đến Vũ Hán hay không.

Phúc Nhạc gọi mấy cuộc cho Hà Phi, đến cuộc gọi thứ tư mới gọi được, hắn cố gắng nói một cách ngắn gọn nhất có thể.

"Hà Phi, tôi phải nhanh đến Vũ Hán, tôi phải đi tìm A Ninh, cậu có biện pháp nào đưa tôi vào không?"

"Người anh em, không phải tôi không nghĩ, nhưng hiện tại Vũ Hán đã đóng cửa hoàn toàn, bao gồm cả Hoàng Cương cũng bị đóng. Ngoại trừ Vũ Hán, Hồ Bắc đã tuyên bố mười thành phố đóng cửa. Lúc này cho dù là đại la thần tiên cũng không vào được, tôi thấy cậu hay là chết tâm đi."

"Hà Phi, tôi cần đến đó, tôi cần đến với em ấy. Em ấy cần tôi, em ấy chỉ có tôi thôi."

"Aizz...... Không phải tôi đổ cậu một bát nước lạnh đâu nhưng hiện tại có thể đi vào Vũ Hán chỉ có mấy chuyên gia cùng nhân viên y tế được phái đến, tôi cùng mấy giáo sư cũng đều bị nhốt ở Vũ Hán, thật sự là không thể nghĩ được biện pháp."

"Nhân viên y tế...... Mặc kệ thế nào cũng cảm ơn cậu trước Hà Phi, cậu đang vội nên tôi cũng không quấy rầy nữa, còn lại tôi sẽ tự giải quyết."

"À, à? Ồ ồ, tôi đây liền đi làm trước vậy, chao ôi......"

Tuy rằng Hà Phi nói không có biện pháp, nhưng câu nói kia của anh thật ra lại đánh thức Phúc Nhạc, hắn vội vàng đi liên lạc với bệnh viện trực thuộc số một vừa ký hợp đồng, biết bọn họ sẽ cử các bác sĩ đến Vũ Hán.

Phúc Nhạc chủ động xin đến đó, đồng thời hứa rằng hắn sẽ nghiêm chỉnh chấp hành mọi quy định của bệnh viện.

Năng lực cùng tài hoa của Phúc Nhạc rõ như ban ngày, mà Vũ Hán lại đúng lúc thiếu nhân viên y tế, tuy rằng người bạn kia của giáo sư không quá tán đồng cách làm của Phúc Nhạc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, từ đây Phúc Nhạc cùng các nhân viên y tế lên chuyến xe duy nhất đến Vũ Hán giữa đêm khuya.

******

Đột nhiên bị sốt đến 38 độ 3, mệt quá đi mất......

26/12/2022