Chương 28: Tiến Về Hừng Đông Quốc.
“Đường tiền bối” Chu Dương bước ra, liền thấy ngay Đường Thiên Không ở phía trước đang chờ đợi.
Đường Thiên Không gật đầu, ánh mắt nhìn lấy Chu Dương, âm thầm đánh giá.
“Vây mà thật sự lên đến cấp 25 ?” Đường Thiên Không thần sắc ngạc nhiên.
Bởi vì lúc này Chu Dương không có phủ lên trên người Tử Vong chi khí, vì thế nên Đường Thiên Không có thể dễ dàng sử dụng thăm dò thuật, nhìn ra được Chu Dương cấp bậc.
Hắn tiến gần đến Chu Dương trước mặt, hỏi, “Nói ta nghe chút, con là làm sao có thể lên được đến cấp đô 25 trong vòng một tháng nhanh như vậy”.
Đường Thiên Không nhớ rõ, ngày trước mang Chu Dương tiến vào Ám Ma phó bản, Chu Dương thế nhưng chỉ mới có cấp 16, vậy mà bây giờ chỉ trong có vẻn vẹn 1 tháng tròn trĩnh, cấp độ đã leo lên tới tận 25, khoảng cách vèo một cái liền 9 cái cấp bậc.
Đối với trong giới Chức Nghiệp Giả, một số người phía sau có thế lực, có thể bỏ ra đại lượng tiền bạc, điểm cống hiến, quân công các loại đổi lấy đại lượng tài nguyên, qua đó có thể biến cho bản thân mạnh hơn, đồng thời cũng làm đẩy nhanh tốc độ thăng cấp.
Một số cái Chức Nghiệp bởi vì ngoài tự nhiên tìm được đến độ phù hợp cao thiên tài địa bảo, tốc độ thăng cấp càng là điên cuồng hơn rất nhiều.
Có thể làm cái ví dụ như là Trần Minh.
Thế nhưng đối với Chu Dương, vốn dĩ Đường Thiên Không cũng không có luyến tiếc chính mình tiền, nếu muốn cũng có thể tương tự đồng dạng cho Chu Dương phục dụng thiên tài địa bảo.
Dù sao cũng là chính mình cháu trai.
Có điều là, Chu Dương bởi vì chức nghiệp Vong Linh Thích Khách, là một cái hoàn toàn mới mẻ chức nghiệp, chưa từng xuất hiện trong lịch sử, vậy nên Đường Thiên Không là không thể nào biết được nên cho Chu Dương sử dụng tài nguyên thế nào.
Vậy nên cách duy nhất còn lại, chính là tạo điều kiện cho Chu Dương được phép tiến vào các loại phó bản, thông qua phổ thông hình thức đánh g·iết quái mà thăng cấp.
Vậy nhưng nằm ngoài ý muốn của Đường Thiên Không, Chu Dương tiến độ thăng cấp không chỉ là không chậm, mà tốc độ so với tưởng tượng của Đường Thiên Không còn muốn nhanh rất nhiều.
Chu Dương nghe thấy câu hỏi, đầu não nhanh chóng vận chuyển.
“Không rõ lắm vì sao chức nghiệp là Thích Khách, nhưng trong quá trình thăng cấp con lại thức tỉnh ra một cái triệu hoán kỹ năng”.
Đường Thiên Không nghe tới đây, trong đầu nhất thời nhớ đến đêm hôm đó ở Quan Bình thành phố còn đang theo dõi lấy Chu Dương, đã nhìn qua một lần Chiến Tranh.
“Về sau trong Ám Ma phó bản thời điểm, cái kỹ năng này bất ngờ thăng cấp, về sau con lại có thêm một cái triệu hoán vật”.
“Chính bởi vì như thế, tốc độ thăng cấp của con liền biến đến nhanh hơn”.
Đường Thiên Không suy ngẫm một hồi, lại hỏi tiếp, “Chu Dương, có phải thiên phú con thức tỉnh, là một loại phụ trợ giúp cho việc thăng cấp nhanh hơn phải không ?”
Chu Dương gật đầu xác nhận.
Đường Thiên Không thần sắc biểu hiện như đã hiểu.
Thiên phú, bất cứ ai khi thức tỉnh đến cái kĩ năng thứ 3 đều sẽ có.
Có loại dùng cho chiến đấu, có loại thì dùng cho phụ trợ.
Riêng Chu Dương trường hợp này, chính là rất hiếm có từ xưa tới nay mới xuất hiện, là thuộc về loại phụ trợ vào khả năng tăng cấp.
Không đống góp bất cứ một chút chiến lực nào, nhưng bù lại có thể giúp chủ sở hữu có tốc độ thăng cấp nhanh hơn người thường.
Xét đến thiên phú này là trên người Chu Dương, lại lộ ra 10 điểm phù hợp.
Thích Khách xưa nay sức sát thương là không bao giờ thiếu hụt, chỉ có cái điểm yếu đó chính là thăng cấp quá khó khăn, vậy nhưng Chu Dương lại có một cái thiên phú giúp cho bản thân thăng cấp nhanh hơn.
Còn về cụ thể thiên phú như thế nào, Đường Thiên Không cũng không có đi sâu vào hỏi.
Dù sao bất cứ ai cũng là có bí mật của riêng mình, đặc biệt là thiên phú loại đồ vật này.
Nếu không phải quá mức bất đắc dĩ, không có ai tình nguyện đi bại lộ chính mình thiên phú.
Chính vì vậy Đường Thiên Không cũng sẽ không ép hỏi Chu Dương.
“Được rồi, đi vào vấn đề chính” Đường Thiên Không biết rằng Chu Dương chắc chắn sẽ không chủ động đi hỏi mình, vì vậy hắn cũng liền trực tiếp dẫn vào vấn đề.
“Ta gọi con ra gấp, là bởi vì có một nơi muốn con đến”.
Đường Thiên không cùng Chu Dương trên đường tiến về truyền tống thạch cách đó không xa, một bên kể cho Chu Dương về tình hình chiến sự ở Hừng Đông quốc.
“Ngày mai, các sinh viên năm 2 của Hà Đô khu đại học cũng sẽ tiến hành tiến về Hừng Đông quốc, con sẽ cùng với bọn họ một chỗ tiến về” Đường Thiên Không nói.
“À phải rồi, đi cùng năm 2 cũng sẽ có một số cái tân sinh thiên tài giống con cũng sẽ đi cùng, có lẽ một số người con có nhận thức”.
Chu Dương nghe đến đây, tâm trí vô thức không nhịn được một cái bóng hình bạch kim mái tóc thiếu nữ.
À không phải, là nghĩ về đám bạn Trần Minh lúc trước.
“Không biết bọn hắn lúc này thế nào ?” Chu Dương âm thầm nghĩ.
…
Tại một không gian không rõ ràng, một cái hang động to lớn xuất hiện.
Sâu bên trong hang động, bổng nhiên có một cự đại nhãn mâu chầm chậm mở ra.
Cái này con mắt thế nhưng là vô cùng khổng lồ, chiều dài kích thước của nó đều có đến 1km hơn.
“Lông vũ của ta ?” một đạo âm thanh khổng lồ vang lên.
Thế nhưng sau đó, cái này ánh mắt to lớn sau đó biểu hiện ra không quan tâm thần sắc.
“Cũng chẳng cần gấp, về sau lại tính”.
Sau đó sinh vật khổng lồ này lại một làn nữa chìm vào giấc ngủ.
…
Hà Đô khu đại học, Thập Tháp Khảo Hạch quảng trường.
9 giờ sáng thời điểm, quảng trường lúc này là chứa lấy đông đảo học viên.
Mà ở ngay tại chính giữa trung tâm quảng trường, có 3 chiếc cự hình phi cơ vận tải đang chờ đợi đông đủ học viên, sau đó liền trở lấy bọn họ tiến về Hừng Đông quốc.
Hôm nay bởi vì các học viên năm 3 đã là cùng một lượt với q·uân đ·ội quân nhân đi trước cách đây mấy ngày, đồng thời số lượng học viên chấp nhận tiến đến tham gia đợt này chiến dịch cũng không nhiều, vậy nên lúc này trước mắt chỉ có hơn ngàn cái học viên đang tại lúc này chờ đợi.
Chu Dương lúc này vừa đến, không nhanh không chậm, chậm rãi bước vào bên trong, trên tay cầm lấy một cái thẻ đánh số 3.
Tại Chu Dương lúc bước vào, có một bộ phận quân nhân đưa cho hắn tấm thẻ này, ý chỉ cho việc để Chu Dương đi lên chiếc phi cơ số 3.
“Chu Dương” một cái thanh âm quen thuộc vang lên.
Chu Dương nhìn lại phía thanh âm kia phát ra.
Trần Minh lúc này cùng với bên cạnh Lâm Nguyệt Ngữ không biết đã đến từ khi nào đang ở một bên nói chuyện phiếm, nhìn thấy Chu Dương vừa tới Trần Minh nhanh chóng chủ động gọi lại.
Tiếng Trần Minh hô lên, làm cho không ít học viên xung quanh chú ý đến.
“Người kia là Chu Dương sao ?”
“Là năm nay tân sinh toàn quốc trạng nguyên sao, nhìn qua không thấy có gì nổi bật a”.
Bên cạnh đó cũng có không ít nữ sinh nhìn đến Chu Dương đang đi tới.
“Kia tân sinh là Chu Dương sao, nhìn vừa lãnh vừa soái nha”.
“Đúng vậy, không nghĩ đến cái này tiểu đệ lại đẹp trai như vậy, không biết đã có người yêu hay chưa”.
Khác với các nam sinh ánh mắt nhìn qua thập phần bình thường đánh giá, những cái khác nữ sinh nhưng là lần đầu nhìn lấy Chu Dương lại sinh ra một tia cảm ái.
Vốn dĩ Chu Dương nhan sắc có thể nói là tuấn tú, khuôn mặt thon gầy mà góc cạnh, sống mũi lại cao, lông mi dài cong, thậm chí khiến cho một số nữ sinh nhìn đến cũng còn sinh ra cái cảm giác ghen tị.
Nước da bởi vì lâu ngày đắm chìm bên trong t·ử v·ong chi khí, càng thêm tỏa trắng, thế nhưng lại không nhìn ra một điểm yếu ớt, cùng với khí chất lạnh lùng, lãnh huyết vô tình có được thông qua săn g·iết quái vật, càng làm cho Chu Dương không biết vì sao càng trở nên trở nên có điểm khó gần, thần bí mà lại vô cùng cuống hút.
Nữ nhân là thuộc vào cái sinh vật tò mò, chỉ riêng điều này của Chu Dương đã có thể coi là điểm chí mạng đối với họ (P/s : Xin lỗi đọc giả nữ nếu Tiểu Ngư có sai ).
Chu Dương nhanh chóng đi lại, nhìn qua một bên Lâm Nguyệt Ngữ, gật đầu ra hiệu chào, hỏi thăm, “Dạo này tốt ?”.
Lâm Nguyệt Ngữ nhìn thấy Chu Dương hướng mình hỏi thăm, nở ra nụ cười nhẹ nhàng, “Vẫn được, còn ngươi thì sao, trải qua không tệ chứ ?”
Chu Dương lúc này hiếm thấy thần sắc tươi sáng, gật đầu, “Ta rất tốt”.
Mà đám học viên xung quanh nhìn đến cảnh này, không khỏi trầm trồ lên.
“Lâm đại tiểu thư vậy mà đối với cái này Chu Dương cười nói thân thiết như vậy ?”
“Tiên nữ cao lạnh khó của ta thế mà lại cùng tiểu tử này chào hỏi ? Ta không mù chứ ?”
Xung quanh đám người không nhịn được xì xầm, ánh mắt toát ra chút ghen ghét xen lẫn hâm mộ, từ cả nam lẫn nữ.
Đối với nam giới học viên, ai học ở Hà Đô khu đại học làm sao lại không biết đến Lâm gia, càng là rõ ràng đến Lâm Nguyệt Ngữ.
Trong mắt họ, Lâm Nguyệt Ngữ từ cả khí chất, ngoại hình, tính cánh, chức nghiệp, gia thế, tất cả đều là hội tụ ở một cái cao cao tại thượng, khó chạm đến tiên nữ.
Trong khi đối với các học viên nữ, Chu Dương ngoại hình tại ngày hôm nay lần đầu tiên xuất hiện trước mắt họ, đã là ghi điểm tối đa về mặt ngoại hình và khí chất.
Cộng thêm trước đó biết được Chu Dương là năm nay toàn quốc trạng nguyên, càng là nói rõ Chu Dương không chỉ đơn giản được mỗi lớp da bên ngoài, mà còn là thực sự có tài nam nhân.
Chưa biết về sau lại thế nào, nhưng trước mắt hiện tại chỉ bằng bấy nhiêu đấy đã đủ để các nữ học viên xếp hạng Chu Dương càng cao.
Ấy vậy mà bây giờ Chu Dương lại là chủ động tiến đến bắt chuyện với một cái nhỏ tuổi hơn các nàng thiếu nữ, mà người đó lại càng là Lâm Nguyệt Ngữ.
Trần Minh lúc này bổng lên tiếng, “Này, ta mới là người gọi ngươi đấy, ngươi có còn coi ta là huynh đệ không vậy ?”.
Chu Dương nhìn qua Trần Minh, im lặng không nói gì, một lúc sau mới mở miệng, “Hả, ai vậy, chúng ta quen biết à ?”
Trần Minh không nhịn được hừ một tiếng, “Hay lắm, trọng sắc khinh bạn, ta không ngờ ngươi là người như vậy”.
Chu Dương nghe thấy Trần Minh nói, ngay lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, mắt đảo lên xuống nhìn trời nhìn đất, giả vờ như chưa nghe thấy cái gì.
Mà Lâm Nguyệt Ngữ ở tại bên cạnh, không rõ vì sao cũng không có thấy cái gì khó chịu, không nhịn được khẽ cười.
“À phải rồi, không thấy Lâm Nguyệt Linh, nàng không tới sao ?” không rõ là do lâu ngày không được nói chuyện với đồng bạn, hay là do lý do gì khác, Chu Dương hiếm thấy nhiều lời, hướng về Lâm Nguyệt Ngữ hỏi thăm.
“Nàng gần đây vừa mới hoàn thành một cái huấn luyện của gia gia chúng ta, hiện bởi vì nguyên nhân thiếu hụt bùa chú nên cần chút thời gian, vậy nên sẽ tiến đến muộn hơn chúng ta vài ngày” Lâm Nguyệt Ngữ đáp.
Lâm Nguyệt Linh là chức nghiệp là Bùa Chú Pháp Sư, là một cái vô cùng đặc thù chức nghiệp, có thể đóng góp ở cả vai trò gây sát thương, phụ trợ hồi phục, hỗ trợ buff tăng cường, thậm chí về sau nghe nói còn có thể tự mình phòng ngự.
Có thể nói là một cái vô cùng đa dạng chức nghiệp.
Thế nhưng là Lâm Nguyệt Linh điểm yếu lại chính là vô cùng ỷ lại vào các tấm Bùa Chú.
Nếu như số lượng bùa chú đầy đủ, Lâm Nguyệt Linh cá nhân có thể đảm nhiệm vai trò của cả một tổ đội cơ bản gồm Chiến Binh hàng trên, Pháp Sư sát thương chủ lực, Xạ Thủ sát thương duy trì, Thuật Sư hỗ trợ.
Thế nhưng tại thời điểm thiếu hụt đi bùa chú, Lâm Nguyệt Linh ngoại trừ các điểm cơ bản mạnh hơn người thường ra, còn lại không khác gì phổ thông nhân loại.
“À phải rồi huynh đệ, ngươi là đi cái nào phi cơ a ?” Trần Minh lúc trước tỏ ra giận dỗi, thế nhưng thời gian 1 phút còn chưa đến, lại trở về như cũ.
“Ta số 3”
“Ta là chiếc số 2” Lâm Nguyệt Ngữ cũng nói.
“Xui như vậy, còn ta lại là số 1” Trần Minh nét mặt khó chịu, cứ tưởng 1 tháng không gặp, sắp tới rốt cuộc cũng có thể cùng mấy cái đồng bạn một chỗ chiến đấu, ai ngờ lại một lần nữa chia cắt.
Nơi này đang đậu lấy 3 chiếc phi cơ đánh số lần lượt 1, 2, 3.
Mỗi một chiếc sẽ trở các học viên đi đến mỗi một cái thành phố cách biệt nhau, còn khoảng cách như thế nào thì bọn họ không được biết.
“Được rồi, dù sao đây là đi ra rèn luyện, cũng không phải đi chơi, cho nhau cái phương thức liên lạc, về sau có chuyện gì thông tri một tiếng liền tốt” Chu Dương nói.
Sau đó 3 người cùng nhau trao đổi thông tin liên lạc, mà chính xác hơn là chỉ có Chu Dương với Lâm Nguyệt Ngữ.
Trần Minh tên này bởi vì lúc trước tại xác định quan hệ với Lâm Nguyệt Linh, rất nhanh đã có được số liên lạc của nàng, mà bản chất lại còn là một tên ham chơi hòa đồng, vậy nên lần trước lúc lần đầu đi dạo Hà Đô cũng đã tranh thủ lấy luôn của Lâm Nguyệt Ngữ.
Chỉ có Chu Dương xưa nay rất ít khi đi tiếp xúc người khác nên mới không có.
Mà cũng bởi vì không rõ ràng tại trước mặt Lâm Nguyệt Ngữ cho Chu Dương một cái cảm giác khó hiểu, cảm thấy bản thân thoải mái lạ thường, vì thế nên lúc này mới sẽ chủ động giao tiếp với nàng, bằng không coi như có là bằng hữu trước mặt Chu Dương cũng sẽ như một cái người câm ít nói như vậy.
3 người Chu Dương tiếp tục chờ thêm 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng số lượng học viên mới đầy đủ danh sách, lúc này mới bắt đầu tiến lên phi cơ.
“Cẩn thận điểm, cố gắng bảo toàn bản thân” trước khi 3 người tách ra, Chu Dương nhìn về Lâm Nguyệt Ngữ lên tiếng nhắc nhở.
“Ngươi cũng vậy” Lâm Nguyệt Ngữ ngay từ đầu gặp lấy Chu Dương, cũng có cái cảm giác gì đó thân quen, hảo cảm cũng không ít, vậy nên tại Chu Dương hảo ý nói cũng không có cái gì khó chịu, gật đầu mỉm cười nói.
“Ngươi là cái gì huynh đệ, ngươi cái con lợn này, thật sự là không coi ta vào mắt đúng không” Trần Minh một lần nữa ra hiệu phản đối thái độ của Chu Dương.
“Gào hét cái gì, ai huynh đệ gì ngươi vậy” Chu Dương tâm trạng lúc này hiếm thấy thoải mái, cũng không ngại nhiều lời theo Trần Minh một chỗ nói nhảm.
Sau đó, 3 người phân biệt đi lên phi cơ, tiến về Hừng Đông quốc…