Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 26: Xâm Lược.




Chương 26: Xâm Lược.

P/s: Bắt đầu từ giờ sẽ có một số chỗ Tiểu Ngư đổi lại cách xưng hô để phù hợp hơn nhé.

Hà Đô phía nam khoảng cách 200 km.

Phó bản thế giới, Linh Quang phó bản.

Phía trước cổng phó bản, một nhóm chức nghiệp giả vừa mới đi ra.

Mà phía sau nhóm chức nghiệp giả kia, có một thiếu nữ lặng lẽ cũng vừa mới đi ra khỏi cánh cổng.

Nàng trên thân mặt một bộ đồ thể thao màu trắng, ôm vào sát người, làm lộ ra những nét đường cong tuyệt mỹ của một thiếu nữ vừa bước vào độ tuổi trưởng thành, trải dài sau lưng là một mái tóc bồng bềnh, mềm mại ánh màu bạch kim.

Sự xuất hiện của nàng tạo nên rất nhiều ánh mánh chú ý từ những người xung quanh.

Thế nhưng là, không một ai có ý định tới gần tiếp cận hay bắt chuyện.

Bởi vì tất cả mọi người ở đây, mỗi một cá nhân có tư cách được tiến vào phó bản thế giới không phải người của q·uân đ·ội thì cũng là học sinh bên trong nội viện của Hà Đô khu đại học.

Mà đã là những người như vậy thì có những thứ mà bọn họ chắc chắn phải biết được.

Người thiếu nữ kia mang trên mình đôi mắt màu xanh lam.

Lam sắc đồng mâu, đôi mắt di truyền của một trong những gia tộc phục vụ lâu đời bên trong q·uân đ·ội, được người người kính ngưỡng.

Lâm gia !

Mà rõ ràng hơn nữa, đó chính là mái tóc màu bạch kim của nàng, chỉ cần là người có đủ hiểu biết, liền sẽ nhận ra thiếu nữ trước mắt là ai.

Lâm gia đại tiểu thư, Lâm Nguyệt Ngữ.

Tuy rằng Lâm Nguyệt Ngữ không phải là thuộc loại ỷ bản thân có gia tộc danh giá mà cao lạnh, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thế nhưng khí chất nàng tỏa ra lại không khỏi khiến cho những người xung quanh không rõ vì sao lại có cảm giác phải kính trọng, ngưỡng mộ mà nhìn lấy.

Trong mắt họ, Lâm Nguyệt Ngữ giống như là tiên nữ hạ phàm, không chút nào nhiễm lấy bụi bẩn của phàm trần.

Có lẽ một phần cũng là do chức nghiệp đã tác động không ít đến nàng.

Quang Minh Kiếm Sư, bất luận là cái nào hệ Quang Minh chức nghiệp, đều thuộc vào những chức nghiệp cao quý nhất,không chỉ bởi vì tính chất Quang Minh mà còn là vì đây là loại chức nghiệp trực tiếp khắc chế Thâm Uyên Ác Ma, mà bản thân Lâm Nguyệt Ngữ lại còn là thần thoại cấp chức nghiệp hệ quang.

Chính vì thế khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Ngữ đi ra, tất cả mọi người trong vô thức đều tránh sang một bên, để nàng đi qua.

Lâm Nguyệt Ngữ lúc này vừa mới đi ra khỏi phó bản không bao lâu, bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.

“Gia gia, con đã ra khỏi phó bản rồi, nhưng vì sao người lại muốn con phải ra gấp như vậy, có chuyện gì sao ?”

Phía bên kia đầu dây, vang lên một giọng nói của một người đàn ông, bên trong giọng nói không giấu được một tia cưng chiều nhẹ nhàng.

“Cháu gái, đúng là hiện tại đang có chút chuyện, ta muốn con đến một nơi này, cụ thể thế nào thì khi con trở về ta sẽ nói”



Một tỉnh bên trong Hà Đô, một cái khuôn viên giản dị.

Ở giữa khuôn viên có một ngôi đền nhỏ.

Bên trong ngôi đền, một người thanh niên lúc này đang ngồi xếp bằng, hai tay đan lại với nhau, đôi mắt nhắm chặt.

Toàn thân trên cởi trần, lộ ra một cơ thể tràn đầy cơ bắp cứng cáp.

Bờ lưng cao lớn, chảy xuống những dòng mồ hôi nhiều như tắm.

Bổng nhiên, hắn mở ra đôi mắt của mình, bên trong sâu thẳm đôi mắt lộ ra nhàn nhạt chiến ý.

Nhẹ nhàng thở ra một luồng khí, nhẹ nhàng nói “Cấp 25… thành công rồi”.

Một lão giả từ lúc này từ ngoài bước vào.

Lão giả trên khuôn mặt nổi bật nhất chính là một chòm râu dài màu trắng, đồng dạng màu với đôi chân mày phía trên đôi mắt, giống như là một lão già tuổi cao.

Thế nhưng là bên dưới lão lại là một thân thể tráng kiện, mạnh khỏe như của một chiến binh mạnh mẽ.

Toàn thân lão toát ra một luồng khí tức nghiêm nghị của một người quân nhân chân chính.

Lão bước vào bên trong, thì người thanh niên kia cũng quay đầu lại, cười nói, “Sư phụ, vậy mà thật sự thành công, con lên được cấp 25 rồi này”.

Lão giả kia mỉm cười trở lại, nhưng đồng thời cũng mắng, “Ngu ngốc, ta bảo là được thì tất nhiên là được chứ, có cái gì mà phấn khích như vậy”.

Người thanh niên kia gãi đầu cười khổ, “Vâng vâng, chỉ là con thật sự chưa từng nghĩ đến thăng cấp phương pháp vậy mà không chỉ có đánh quái, mà chơi đồ cũng lên được”.

Lão giả trợn mắt, “Cái gì mà chơi đồ ? Xàm ngôn”

“Mà quên đi, ta có nhiệm vụ cho ngươi đây”.

Người thanh niên hỏi, “Nhiệm vụ ? Mời sư phụ nói”.

“Sắp tới, ta đã đề cử cho ngươi đi một chuyến sang Hừng Đông quốc để lịch luyện” sau đó lão giả bắt đầu kể lại cho thanh niên kia sự kiện của Hừng Đông quốc trong một tháng qua.



“Tốt, sự tình cần nói ta đã nói, chuẩn bị đi ngay bây giờ đi”

Người thanh niên nghe vậy, ngay lập tức ngồi dậy, tiến hành sắp xếp chuẩn bị.

Không lâu lắm, hắn cầm lên balo, đi ra khỏi cửa, không quên quay đầu lại, “Sư phụ, Trần Minh đệ tử xin phép ra ngoài, con đi rất nhanh rồi sẽ về, người không cần phải nhớ con”.

Vừa dứt câu, một cái bình hoa từ bên trong đền bay thẳng về phía Trần Minh.

Xoảng !

Trần Minh nhanh chóng né sang một bên, “Tạm biệt sư phụ, con đi đây” sau đó nhanh chóng chạy đi mất.

Mà đứng bên trong lão giả, khuôn mặt lúc trước còn đang bộc lộ nổi giận, sau đó không khỏi phì cười.

Hắn đi vào bên trong, sau đó tự thì thầm.

“Đệ đệ, ngươi thấy không, hắn cũng đần giống ngươi vậy”.



Ám Ma phó bản.

Bình minh lần nữa ló dạng, Chu Dương đồng thời cũng mở mắt, thoát khỏi trạng thái minh tưởng.

“Đến thời điểm đánh Boss rồi”

Chu Dương ngay khi mở mắt ra thời điểm, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đi kiếm Boss.

Vốn dĩ ban đầu kế hoạch của hắn không hề gấp gáp như vậy, thế nhưng là kể từ khi bước vào cấp 20, tốc độ thăng cấp biến đến chậm đi rất nhiều, khiến cho Chu Dương trong lòng cũng có chút cảm giác hơi gấp.

Ngay tại chuẩn bị đứng lên thời điểm, bổng nhiên trước mặt Chu Dương xuất hiện một cái thông báo.

Chu Dương nhìn thấy bảng thông báo, không khỏi bất ngờ.

-Xác nhận kí chủ đã đạt đến cấp độ phù hợp, hệ thống theo định kỳ mở ra phó bản-

-Xác nhận vào phó bản hay không ?-

Hệ thống lại cho đến phó bản !

Điều này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của Chu Dương.

Vốn dĩ lần trước mở ra phó bản, lúc đó Chu Dương vẫn còn đang ở cấp 15.

Dựa trên dòng thông báo, hệ thống sẽ định kỳ mở ra khi hắn đạt đến một cấp bậc nhất định, lúc đó Chu Dương cứ nghĩ khi hắn đạt đến mỗi 15 cấp hệ thống mới sẽ mở ra một lần, vậy nhưng bây giờ mới chỉ qua có 10 cấp, hệ thống lại lần nữa cho mở phó bản.

“Quy tắc hoạt động của hệ thống… là thế nào vậy ?” Chu Dương không khỏi âm thầm suy nghĩ.

“Kệ, vào trước rồi tính”

Bởi vì nghĩ vẫn không ra, Chu Dương liền mặc kệ, nhanh chóng quyết định lựa chọn chấp nhận vào phó bản.

Có kinh nghiệm lần trước, hắn biết chắc rằng khi thành công vượt qua phó bản, phần thưởng sẽ là vô cùng lớn.

Liền nhìn Chiến Tranh ở hiện tại mà xem, chẳng khác nào một cỗ xe bọc thép mọi giây mọi lúc đều sẵn sàng nghe lệnh mình.

Chu Dương tuy rằng không biết phần tưởng của lần kế tiếp này là gì, nhưng biết chắc từ hệ thống đi ra thì sẽ không phải là phế phẩm không xài được,

Hơn thế nữa, hệ thống cái hố này tuy rằng sâu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện dấu hiệu làm hại đến hắn.

”Tiến vào phó bản” Chu Dương truyền một đạo ý niệm.

-Xác nhận quyết định-

-Đang tiến hành truyền tống kí chủ vào phó bản-

Âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên.

Giống y hệt như lần trước, một cái vòng xoáy màu đen xuất hiện, hút lấy Chu Dương vào bên trong, sau đó Chu Dương liền giống như là chưa từng xuất hiện tại nơi đó.



Không biết qua bao lâu, Chu Dương mở mắt ra.

Vẫn là cái hành lang đó.

Vẫn là cái không gian u tối đó.

Có điều…

Xung quanh bên trên các bức tường, khác với lần trước là những v·ết m·áu đỏ, cắm bên trên bức tường lúc này là những mũi tên lấp lánh vàng kim.

Phía trên hành lang, tấm thảm lần này đã không còn là một màu đỏ thẳm mà chuyển thành màu vàng, trong khi bên trái bức tường là 3 cái ngọn đuốc rực lên kim sắc ngọn lửa.

Chu Dương nhìn lấy xung quanh, thế nhưng cũng không có quan tâm quá nhiều.

Hắn tiến tới cánh cửa phía trước, nhẹ nhàng mở ra.



Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, vậy nên Chu Dương đã không còn chọc kiếm vào trước kiểm tra lần nữa, mà là trực tiếp đẩy ra cánh cửa.

Vút !

Một tia sáng vàng lóe lên trước mắt Chu Dương.

Phập !

Chu Dương ngã ngửa ra sau, trên đầu cắm lấy một cái mũi tên màu vàng giống hệt những chiếc mũi tên đang cắm trên tường ở phía sau kia, máu từ giữa chán trản đầm đìa, đôi mắt vẫn còn đang mở trợn.

C·hết.

Đến giây phút cuối cùng, vẫn không rõ bản thân vì sao c·hết.



“Ha…ha…ha” Chu Dương bật dậy, mồm liên tục thở dốc, tay theo bản năng sờ lấy lên trán, ngay tại vị trí mới lúc nãy nhận lấy mũi tên kia.

“Không có gì ?” Chu Dương thần sắc âm trầm, tại vị trí giữa trán lúc này, y như cũ không có một dấu vết gì cả.

Không nhịn được nhìn lấy xung quanh.

Không có bất kì thứ gì thay đổi.

Vẫn là hành lang đó, vẫn khung cảnh đó.

Thế nhưng Chu Dương ngay lập tức cau mày, bởi vì hắn rất nhanh đã nhận ra điều khác biệt.

Ở bên trái bức tường, nơi cắm 3 cây đuốc lửa lúc trước, bây giờ chỉ còn có 2 cái vẫn đang còn cháy hừng hực.

“3 lần cơ hội ?” Chu Dương rất nhanh chóng hiểu ra.

3 cái ngọn đuốc kia, đại biểu cho việc Chu Dương có 3 cái mạng để chinh phục phó bản, nếu như cả 3 cái đều dập tắt, có lẽ Chu Dương chuyến này đi về tay trắng, hay thậm chí là bị vướng phải h·ình p·hạt nào đó mà hệ thống đề ra, như lần trước là trừ đi một nửa số điểm chỉ số.

Rất nhanh lấy lại tinh thần, Chu Dương một lần nữa đi đến cánh cửa.

“Vẫn cứ chọc kiếm vào tốt” Chu Dương lần nữa thói quen trỗi dậy, chọc Tử Linh Huyền Kiếm vào trước.

Không có động tĩnh, thế nhưng là Chu Dương như cũ vẫn giữ thanh kiếm ở vị trí như vậy.

Một tay còn lại nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa.

Vút !

Keng !

Âm thanh kim loại v·a c·hạm, đúng như Chu Dương dự đoán, một mũi tên vàng kim bay ra, va vào Tử Linh Huyền Kiếm.

Thế nhưng, cũng chỉ có duy nhất mũi tên đó mà thôi.

Cánh cửa được mở ra hoàn toàn, Chu Dương cũng nhìn thấy được toàn cảnh bên trong.

Bên trong giống như lần trước, cũng là một cái sảnh điện rộng lớn như vậy.

Mà đối diện phía cánh cổng, có một bộ giáp màu đen đang đứng đó, thể hiện ra tư thế bắn cu·ng t·hường thấy của cung thủ.

Chính bộ giáp đó là thứ đã bắn mũi tên vừa rồi về phía Chu Dương.

Chu Dương nhìn lấy bộ giáp, âm thầm đánh giá.

Bộ giáp này nhìn qua rất giống với lần đầu tiên gặp Chiến Tranh, thế nhưng làkhông có cao bằng lần đó, mà thân hình cũng nhỏ gọn hơn rất nhiều, sau lưng không phải là một cái áo choàng đỏ mà được thay bằng màu vàng rực rỡ.

Lúc này, thanh âm hệ thống lần nữa xuất hiện.

”Kí chủ chiến thắng Xâm Lược, nhận được phần thưởng đặc biệt”

”Thất bại sẽ trừ đi một nửa chỉ số hiện tại”

”Lưu ý: Mọi kỹ năng, tăng phúc đều vô hiệu, chỉ có thể thuần túy chiến đấu”

Chu Dương nghe thấy vậy, hai mắt trợn to kinh ngạc.

”Suy đoán lần trước là thật !”

Sau lần kia gặp Chiến Tranh, Chu Dương đã bắt đầu có ấn tượng với cái tên này.

Khải Huyền, Chiến Tranh, làm cho hắn nhớ đến ở kiếp trước thời điểm đã từng đọc qua một số sách vở có một cái thông tin.

Thế nhưng là Chu Dương lúc đó không dám khẳng định rằng sẽ trùng hợp như vậy, bởi vì hắn không tin rằng ở thế giới này lại có sự liên kết gì đến Địa Cầu bên kia, suy đoán cũng chỉ dừng lại ở suy đoán.

Thế nhưng là bây giờ, Chu Dương đã có thể khẳng định chắc chắn được một điều.

Xâm Lược, Chiến Tranh.



Kỵ sĩ số 1, kỵ sĩ số 2.

Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền của Kinh Thánh !

Xâm Lược, Chiến Tranh, Dịch Bệnh, Cái C·hết.

Nghĩ đến đây, tâm thần Chu Dương vô cùng chấn động.

“Lẽ nào ta có thể thu phục cả tứ kỵ sĩ sao ?”

Vút !

Keng !

Đang suy nghĩ, bên kia Xâm Lược lại một lần nữa phát động t·ấn c·ông.

Chu Dương may mắn phản xạ kịp thời, đưa Tử Linh Huyền Kiếm lên chống đỡ.

Vút, v·út v·út…

Ngay tiếp sau đó, một trận vũ tiễn được phát động liên tục, hướng toàn bộ về phía Chu Dương.

Keng, keng, keng….

Chu Dương nhanh chóng làm ra né tránh, đồng thời sử dụng Tử Linh Huyền Kiếm chống đỡ.

Không giống với lần đầu tiên, Chu Dương giờ đây kinh nghiệm chiến đấu luôn được Chiến Tranh ở một bên chỉ bảo, đồng thời trải qua liên tục chiến đấu, đã không còn là một cái tay mơ như trước đây.

Mũi tên của Xâm Lược di chuyển rất nhanh, thế nhưng đáng tiếc, tốc độ của Chu Dương giờ đây cũng không hề kém.

Chắc là vậy.

Ngay tại Chu Dương nhanh chóng tiếp cận gần hơn Xâm lược một chút, các đợt tiễn lại trở nên dồn dập hơn.

Lần trước Chu Dương tùy theo bản năng vẫn có thể khống chế được, thế nhưng bây giờ dây thần kinh liền bắt đầu trở nên căng ra.

Càng tiến gần Xâm Lược, số lượng tiễn càng trở nên dày đặc.

Xoẹt.

Một mũi tên lao đến, Chu Dương đã không thể thành công né tránh kịp thời, cắt qua một bên vai phải của Chu Dương.

Tuy rằng chỉ là cắt qua ngoài da, nhưng bấy nhiêu đó là đủ để thấy được Chu Dương đang dần dần mất đi thế trận mà hắn kiểm soát.

Chiến đấu với Chiến Tranh là rèn luyện bản năng và kĩ xảo chiến đấu, thì chiến đấu với Xâm Lược là rèn luyện tốc độ và phản xạ.

Có điều là, Chu Dương tuy rằng bắt đầu trên người xuất hiện càng nhiều v·ết t·hương, nhưng đồng thời tốc độ phản xạ cũng tương tự thích nghi với tình huống hiện tại.

Vẫn như lần trước đã nói, Chu Dương bằng cách nào đó, tốc độ thích ứng là cực kì nhanh.

Âm thanh kim loại v·a c·hạm giữa Tử Linh Huyền Kiếm và hoàng kim tiễn càng lúc càng dồn dập.

Rất nhanh, khoảng cách của Chu Dương và Xâm Lược đã rút ngắn đi chỉ còn 2m.

Keng !

Rướn người đi lên, Chu Dương thành công chém bay cây cung vàng trên tay Xâm Lược.

Chĩa kiếm về phía Xâm Lược, trong khi trên thân Chu Dương lúc này toàn thân đã cắm hơn chục cái mũi tên, máu chảy ra như suối nhỏ.

“Ta thắng rồi nhé” gắng gượng nở một nụ cười chiến thắng nhìn về phía Xâm Lược, mặc dù trông Chu Dương hiện tại sắc mặt cười so với khóc còn muốn khó coi.

Dùng chút sức lực cuối cùng, một chém đi xuống từ trên vai đi hết người Xâm Lược.

Ầm !

Bộ giáp Xâm Lược ầm vang sụp đổ xuống mặt đất.

Thanh âm hệ thống lại lần nữa xuất hiện, thông báo

”Thành công chiến thắng Xâm Lược”

”Thời gian chiến đấu: 1 giờ 15 phút 25 giây”

”Phần thưởng nhận được : Xâm Lược”

”Trong vòng 60 giây nữa hệ thống sẽ triệu hoán kí trủ ra khỏi phó bản”

Chu Dương nhìn lấy thông báo, không nhịn được nở nụ cười trên mặt, thế nhưng đôi mắt cũng trở nên mờ đi.

Chống Tử Linh Huyền Kiến xuống đất, nhưng vẫn không thể khống chế thân hình đang lảo đảo.

Không phải bởi vì kiệt sức, mà là trong khoảng thời gian ngắn chịu quá nhiều v·ết t·hương.

Chu Dương ý thức dần trở nên mơ hồ, loạng choạng ngã về phía trước.

“Khải….Huyền”

Huỵch.

Bổng nhiên ngay lúc này, ở phía trước không biết từ lúc nào có một thân ảnh to lớn xuất hiện, đỡ lấy Chu Dương.

“Xâm Lược tái hiện, bái kiến Chủ Nhân !”