Chương 20: Nợ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Dương đúng theo như lời Đường Thiên Không, đi tới quảng trường Khảo Hạch Thập Tháp.
Lúc này, đứng dưới tòa tháp thứ 10, Đường Thiên Không nhìn lấy Chu Dương, mỉm cười, “Tới rồi ?”
”Đường Đại Tướng tốt” Chu Dương nghiêm túc hành lễ.
”Ngươi có tò mò hôm nay ta gọi ngươi ra để làm gì sao ?” Đường Thiên Không hỏi Chu Dương.
Chu Dương cũng rất ngay thẳng đáp, “Không biết, chắc là ta sắp biết”
”Ha ha” Đường Thiên Không không nhịn được cười, hắn nhìn Chu Dương càng thích mắt.
Đứa nhỏ này tuy rằng tích cách có phần hơi lập dị, quá mức lãnh tĩnh, thế nhưng được cái rất thẳng thắn, hơn nữa tiềm lực cũng không tồi, càng đặc biệt hơn là tầng kia quan hệ.
Đường Thiên Không đi tới trước mặt Chu Dương, đưa cho hắn một khỏa truyền tống thạch,” Cầm lấy, đi theo ta môt chuyến”.
Chu Dương không nói gì, đưa tay nhận lấy truyền tống thạch, nhìn lấy Đường Thiên Không không nói thêm lời nào đã lóe sáng biến mất, hắn cũng liền kích hoạt truyền tống thạch.
Lóe mắt, Chu Dương đã xuất hiện tại một nơi khác.
Xung quanh là một rừng cây xanh chen lấn lẫn nhau, tầm nhìn không quá 10m.
Chu Dương phía trước lúc này là một hành lang đá dài.
Đường Thiên Không đi tới từ phía sau Chu Dương, “Đi theo ta”
Nghe thấy vậy, Chu Dương lẳng lặng đi theo sau lưng Đường Thiên Không.
Hai người không nói gì, một trước một sau cùng đi về phía trước.
Sau một đoạn, Chu Dương đi đến dưới chân một ngọn núi, mà trước mặt hắn lúc này là bậc thang đá đi lên ngọn núi này.
Các bậc thang mang một dáng sắc rất cổ xưa, không biết đã có từ bao giờ, các góc cạnh đã bị mài mòn đi bởi thời gian.
Dọc theo hai bên bậc thang, là các thạch trụ, phía trên khắc lấy những hoa văn kì lạ.
Tại Đường Thiên Không đi trước đặt một bước chân đầu tiên lên thời điểm, các thạch trụ lần lượt phát ra ánh sáng vàng nhẹ.
Không nhiều, nhưng đủ để Chu Dương có thể nhìn thấy phía bên trên.
Bên trên kia sau các bậc thang này, có hai cái bức tượng hiệp sĩ khổng lồ, ước chừng phải 10m hơn, tay cầm trường thương, tư thế giống như lính gác cổng.
”Đi lên thôi” Đường Thiên Không quay xuống nhìn lấy Chu Dương.
Chu Dương cũng rất nhanh chóng bám theo.
”Ngươi biết nơi này là nơi nào sao ?” Đường Thiên Không vừa đi vừa nói với Chu Dương.
Chu Dương im lặng không nói gì, hiển nhiên là để Đường Thiên Không tiếp tục.
”Cả ngọn núi này, gọi là Anh Linh Sơn, mà nơi phía trước ngươi và ta đang đi lên, chính là Anh Linh Điện”.
”Anh Linh Điện nơi này, chính là để khắc tên và tưởng nhớ những vị tiên hiền, có công lớn đã hi sinh của Thiên Nam quốc chúng ta” Đường Thiên Không nói, trong giọng lúc này có phần t·ang t·hương.
Chu Dương một đường vừa đi, vừa lắng nghe Đường Thiên Không kể về Anh Linh Điện cổ tích.
Qua một lúc, bước đên trước cổng điện, Chu Dương mới có thể nhìn được vào bên trong Anh Linh Điện.
Gọi là điện, nhưng thật chất nơi này là một loạt các bức tường đá được xếp theo hình vòng cung khổng lồ.
Chu Dương đi vào bên trong cùng Đường Thiên Không, không khỏi tò mò nhìn xung quanh, trên bề mặt các tường đá là hàng loạt các tấm ảnh chân dung chỉ có kích cỡ bằng lòng bàn tay được dán lên một cách ngay ngắn, mà bên dưới mỗi bức ảnh là tên của những người đã hi sinh.
Anh Linh điện là nơi để tưởng niệm những người có công lớn nhưng đồng thời c·hết trên chiến trường, vì thế chỉ có một số ít vị ở đây là Chu Dương biết được thông qua sách vở, thư tịch.
Đi thêm được một lúc, Đường Thiên Không mới dừng chân lại, ”Chu Dương, năm đó, cũng chính ta dẫn anh trai ngươi đến nơi này, mà bây giờ ta cũng đồng dạng muốn cho ngươi xem một thứ”
Chu Dương nghe thấy vậy, liền bước đến bên cạnh Đường Thiên Không.
Đột nhiên, Chu Dương toàn thân cứng đờ người ra, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Sắc mặt hắn là thập phần phức tạp, không biết rõ đang suy nghĩ cái gì.
Phía trước mắt Chu Dương lúc này, là hình ảnh của một nam tử, mà nam tử này có khuôn mặt có đến bảy tám phần giống y hệt Chu Dương.
Bên dưới bức ảnh, ghi lấy dòng chữ
Đại Tướng Chu Thái Minh.
Mà bên cạnh bức ảnh đó, là một hình ảnh khác của một mĩ phụ đang mỉm cười.
Nụ cười của nàng rất đẹp, dường như là thứ đẹp nhất mà Chu Dương từng chứng kiến qua.
Hơn nữa là, trên cổ nàng, đeo lấy một chiếc vòng màu bạc, ở trên còn có một cái nhỏ như ngón út lam sắc bảo thạch.
Thiếu Tướng Liễu Dương Y.
Chu Dương nhìn lấy ở bên dưới bức ảnh, đó là tên của nàng, trong khi tay vô thức lấy ra đang đeo ở cổ chiếc vòng mà hắn bấy lâu nay vẫn giấu phía sau áo.
Một chiếc vòng bạc, đi kèm với một cái lam sắc bảo thạch !
Chiếc vòng cổ này, từ khi Chu Dương bắt đầu nhớ lại kí ức tiền kiếp khi còn bé, nó đã xuất hiện trên cổ của hắn, trong khi đó Chu Thái là một vòng tay vàng.
Lúc Chu Dương hỏi đến, Chu Thái đã bảo rằng, “Đây chính là vật bất ly thân của anh em chúng ta, chỉ cần nó còn tại trên người, anh em ta sẽ còn tìm thấy nhau”
Đường Thiên Không một bên vừa nhìn lấy hai cái chân dung, vừa hỏi lấy Chu Dương, ”Ngươi có bao giờ tự hỏi, cha mẹ của mình là ai, vì sao hai anh em các ngươi lại phải sống trong cảnh mồ côi như vậy chưa ?”
Chu Dương như chợt nhớ lại, ngày trước quả thật đã từng có lần hắn cũng suy nghĩ điều này, thế nhưng bởi vì cuộc sống trải qua cùng Chu Thái càng về sau càng suôn sẻ hơn, nên từ lâu hắn cũng đã quên đi cái câu hỏi này.
Đường Thiên Không lại nói tiếp, “Thật ra, hai người bọn họ không hề muốn rời xa các ngươi, chỉ là ngày hôm đó, họ chọn ra đi để bảo vệ nhân loại”
”Ngày hôm đó, vào 18 năm về trước, tại sâu bên trong lãnh địa Thâm Uyên, chúng ta cảm nhận được sự xuất hiện của một tồn tại mạnh mẽ, mạnh đến mức mà khi hắn hoàn toàn giáng lâm, nhân loại liền ngay lập tức bước vào diệt vong”
”Thâm Uyên Ác Ma, xưng nó là Ma Vương”
”Khi đó, chúng ta đã huy động tất cả các Chuẩn Thần cấp của toàn bộ các quốc gia cùng tham gia vào chiến dịch”
”Đó là cuộc chiến mà chỉ có những Chuẩn Thần âm thầm tiến công, đánh vào Thâm Uyên nhằm ngăn chặn nó xuất hiện”
”Thế nhưng là… chúng ta đã thất bại”
”Ma Vương chỉ mới đi ra một phần lực lượng, đã đủ sức để đẩy lùi toàn bộ Chuẩn Thần cấp chúng ta”.
”Lúc đó, tất cả đều là ở trong trạng thái bị trọng thương, tưởng như toàn bộ sẽ c·hết hết, nhân loại chính thức bước vào đại diệt vong, thì lúc này có hai người đứng ra”
”Cha ngươi Chu Thái Minh, lúc đó, chức nghiệp là Cuồng Huyết Chiến Thần, là một cái duy nhất nửa bước thần cấp trong số nhân loại, chúng ta gọi hắn là Huyết Thần, trong khi đó mẹ của ngươi, Liễu Dương Y, là thời điểm đó mạnh mẽ nhất trong nhân loại Pháp Sư, chức nghiệp Không Gian Pháp Sư”
”Hai người bọn họ hành động, là không nằm trong suy nghĩ của chúng ta lúc đó”
”Chu ca lúc đó mở ra Huyết Thần Chi Thể, đem toàn bộ phong ấn trận pháp mà toàn bộ trận pháp sư trên toàn thế giới cùng nhau tạo ra, khắc lên cơ thể mình, mà Liễu tỷ thì là cưỡng ép dùng toàn bộ lực lượng của mình, tự thân vận hành trận pháp”
”Vốn dĩ điều đó là không thể nào, thế nhưng Liễu tỷ khi đó dường như lĩnh hội được một loại lực lượng nào đó thuộc về Không Gian chi lực, không ai trong chúng ta có thể lý giải nó, thế nhưng chính nó đã giúp tỷ ấy khai mở được trận pháp”
”Chúng ta tuy rằng không biết Liễu tỷ đã làm thế nào, nhưng lại biết được việc đó phải trả cái giá như thế nào”
”Tất cả mọi người ngay lập tức muốn tiến hành can thiệp, thế nhưng thứ lực lượng không gian kia là quá mạnh đối với Chuẩn Thần cấp, toàn bộ đều bị cưỡng ép dịch chuyển trở về nhân tộc lãnh địa”
”Sau đó, chúng ta không còn cảm nhận được lực lượng của Ma Vương thêm lần nào nữa, thế nhưng đồng dạng không có cách nào tìm được tung tích của hai người họ”
”Cái tên của cha mẹ ngươi ở trên đây, chính là được khắc bởi chính máu của tất cả những Chuẩn Thần cấp của Thiên Nam quốc đã được hai người họ cứu sống”
”Cả thế giới này nợ hai người họ một lời cảm ơn, chúng ta nợ họ một mạng, và nợ hai anh em các ngươi một lời xin lỗi”
Đường Thiên Không như đắm chìm trong kí ức, mà một bên Chu Dương, không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt đã trải dài.
Từ khi chuyển sinh qua đây, Chu Dương nhưng là chưa lần nào rơi lệ, thế nhưng nghe Đường Thiên Không kể lại câu chuyện, hắn lại không thể nào kìm được.
Đôi tay hắn dùng hết sức bình sinh nắm chặt, đôi mắt lúc này nổi lên dày đặc những tia máu.
Đường Thiên Không nhìn thấy như vậy, cũng là bất chợt giật mình.
Ở thời điểm của Chu Thái, bộ dạng cũng là giống với Chu Dương bây giờ, như khí tức thì lại không có chút nào giống.
Chu Thái lúc đó, đôi mắt tỏa ra là sự bi thương, đau đớn, mà Chu Dương lúc này là vô tận phẫn nộ, căm hận.
Ban đầu, Chu Dương cho rằng việc ra chiến trường chém g·iết Ác Ma chỉ đơn giản là cừu thị, là vì dân tộc mà chiến đấu, thế nhưng ngày hôm nay đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng của hắn.
Ác Ma, phải g·iết !
Bất luận thế nào, Ác Ma đều phải c·hết.
Đây không còn là dân tộc cừu thị, mà đã là cá nhân hận thù.
Thù g·iết cha, thù mất mẹ !
”Toàn bộ Ác Ma, ta sẽ g·iết hết” Chu Dương thanh âm như biến đổi thành một người khác, thanh âm đầy cừu hận nói ra.
”Cái gì” Đường Thiên Không thân là Chuẩn Thần cấp cường giả, rất nhanh đã nhận ra điều bất thường.
Bên hông Chu Dương, không biết từ lúc nào hiện ra Tử Linh Huyền Kiếm.
Vù vù !
Tử Vong chi khí xuất hiện, lúc này đi theo sát khí của Chu Dương, trở nên càng nồng nặc.
Xung quanh Chu Dương lúc này, bao bọc bởi toàn bộ là Tử Vong chi khí.
Rất nhanh sau đó, xung quanh Chu Dương bán kính 2m, toàn bộ đều là Tử Vong chi khí, không khỏi khiến cho một cường giả như Đường Thiên Không nhất thời cũng phải có chút run rẩy.
”Không tốt” Đường Thiên Không lùi lại một bước, sau đó bên tay phải hiện lên một đạo năng lượng.
Một chưởng đánh ra, thổi bay toàn bộ Tử Vong chi khí, sau đó tiến nhập vào người Chu Dương, khiến hắn b·ất t·ỉnh.
Lao đến đỡ lấy Chu Dương, sau đó quan sát không thấy thêm dấu hiệu gì, Đường Thiên Không mới thở phù một cái.
”Vừa rồi là thứ gì, ngay cả ta cũng cảm thấy nguy hiểm” Đường Thiên Không không khỏi thắc mắc, phải biết đến tầng thứ của hắn, cho dù là Ma Vương có mạnh hơn hắn nhiều thì cũng không thể để Đường Thiên Không có chút nào dè chừng.
Vậy mà Chu Dương toát ra khí tức, lại khiến cho hắn cảm thấy t·ử v·ong đến gần, như thể bản thân vừa mới đối diện một tôn chân chính Tử Thần.
”Vong Linh Thích Khách… là phúc hay họa đây”
…
”Chủ Nhân”
”Chủ Nhân”
Nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu, Chu Dương vô thức mở mắt dậy.
Trước mắt hắn đang nhìn lấy, chính là một cái bằng gỗ trần nhà.
”Đã tỉnh rồi sao” một thanh âm nhàn nhã vang lên bên cạnh Chu Dương.
Chu Dương quay sang hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một vị trung niên nam tử đang ngồi nhâm nhi tách trà.
”Ngài là ai ?” Chu Dương hỏi
Vị kia nghe vậy chỉ cười nhẹ một tiếng, nói, “Ngươi không thắc mắc mình đang ở đâu sao ?”
Chu Dương đơn giản đáp, “Ngài ở nơi này pha trà thì nơi này phần lớn hẳn là nơi thuộc về ngài, biết được ngài là ai là được”
”Ha ha, thật là một đứa nhỏ thú vị” người kia lại lần nữa không nhịn được cười, “Ta tên là Hạo Minh Lân, ngươi có thể gọi ta là Hạo Lão là được”.
”Hạo Minh Lân, Hạo Đại Tướng ?”
”Không cần trang trọng quá làm gì, cứ thoải mái”. Hạo Minh Lân nở nụ cười hòa nhã, toàn thân toát ra một vẻ ôn hậu dễ gần, “Ngươi nói không sai, nơi này là trang viên của ta, Đường Thiên Không tên kia cũng là hay đến đây, vì thế nên hắn ném luôn ngươi ở chỗ này”
”À phải rồi, để ta nói luôn, ngươi nằm như thế đã được 4 ngày rồi, cũng không cần phải lo lắng nhiều, tên kia cũng đã thông báo lại cho những người đi theo ngươi”
”Có lẽ hắn cũng sắp về thôi”
Hạo Minh Lân nói một tràng, làm cho Chu Dương nhất thời á khẩu, không biết phải nói gì tiếp.
Chưa kịp hỏi thì các câu hỏi đều đã được trả lời.
Mà lúc này từ phía ngoài sân, có một thanh âm vang vào, “Đứa nhỏ, tỉnh lại rồi ?”