Chương 11: Chiến Tranh
Chu Dương nhận được thông báo từ hệ thống, lúc này không khỏi có chút khẩn trương không biết nên làm thế nào.
”Ta có nên vào không đây ?”
Thật sự mà nói, hắn còn chưa từng nghĩ đến việc hệ thống lại còn có chức năng này, dù sao trước đến nay trừ việc tăng cường thiên phú ra, hệ thống có thể coi như là chìm nghỉm, không thấy xuất hiện qua lần nào nữa.
Suy nghĩ một hồi, Chu Dương làm ra quyết định.
Muốn vào liền vào, dù sao bản thân mình đều không biết gì về hệ thống, coi như bây giờ hệ thống thật sự muốn hại mình thì mình cũng bó tay, không làm gì được.
Hơn nữa biết đâu lại là cơ duyên nào đó của hệ thống thì sao ?
”Xác nhận tiến vào phó bản” Chu Dương truyền một đạo ý niệm.
”Xác nhận quyết định”
”Đang tiến hành truyền tống kí chủ vào phó bản” âm thanh hệ thống lần nữa vang lên.
Ngay tại chỗ Chu Dương ngồi lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen nhỏ, hút lấy Chu Dương vào trong.
Quá trình diễn ra không đến 1 giây, không có người nào phát hiện có gì bất thường, như thể Chu Dương chưa từng ngồi ở đó trước kia.
….
Chu Dương lúc này ý thức trở nên mơ hồ, cơ thể như mất đi khống chế.
Không biết trải qua lâu, hắn mở mắt trở lại, đã thấy mình ở trong một cái hành lang tối tăm.
Trên hành lang trải dài một cái thảm đỏ, xung quanh xuất hiện không biết bao nhiêu v·ết m·áu đã khô từ lâu, bên trái hành lang, có ba cái ngọn đuốc phát ra ánh sáng màu đỏ rực.
Chu Dương đứng dậy, tay vô thức chạm vào bên hông, nắm lấy Tử Linh Huyền Kiếm không biết từ bao giờ đã ở đó.
Đi đến cuối hành lang, là một cánh cửa cao 4m, đóng chặt, tỏa ra khí tức cổ xưa, như thể đã lâu chưa từng được mở ra.
Tinh thần Chu Dương lại lần nữa kéo căng lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, tay phải đẩy ra cánh cửa.
Cánh cửa dần được mở ra, thế nhưng khi chỉ mới mở ra một cái khe cửa thời điểm, Chu Dương đã ngay lập tức rút ra Tử Linh Huyền Kiếm đâm thẳng về phía trước.
Cánh cửa mở ra thời điểm, không thấy bất cứ thứ gì, Chu Dương tâm tình mới buông lỏng đôi chút, thế nhưng cũng chỉ ngắn ngủi giây lát liền lại lần nữa tập trung lên.
Không biết từ khi nào, hắn đã xuất hiện bản năng chỉ cần không biết phía trước có gì, liền sẽ chọc kiếm vào trước.
Đi vào bên trong cánh cửa là sảnh điện rộng lớn, mà ở đối diện với Chu Dương, phía cuối cùng của sảnh điện là một bộ giáp sắt to lớn.
Toàn thân mang một màu đen kim loại nặng, lưng mặc áo choàng đỏ rực, hai tay cầm ngược cán kiếm, chống xuống đất..
Phần đầu nhìn thẳng về phía Chu Dương, hay nói đúng hơn là phía cánh cửa, giống như chờ đợi Chu Dương từ rất lâu.
Ngay lúc này, hệ thống đưa ra thông báo.
”Kí chủ chiến thắng Chiến Tranh, nhận được phần thưởng đặc biệt”
”Thất bại sẽ trừ đi một nửa chỉ số hiện tại”
”Lưu ý: Mọi kỹ năng, tăng phúc đều vô hiệu, chỉ có thể thuần túy chiến đấu”
Chu Dương tiếp nhận thông báo, sắc mặt khó coi đến triệt để.
Không thể sử dụng kĩ năng, cái này hạn chế quá chí mạng !
Lại còn thất bại còn có h·ình p·hạt.
Từ lúc thức tỉnh đến giờ, điều kiện chiến đấu của hắn liền là phụ thuộc kĩ năng tăng cường chỉ số, từ đó lấy chỉ số đè bẹp đối phương, đồng thời lợi dụng kĩ năng xây dựng kế hoạch chiến đấu, chưa từng thật sự chọi cứng với một đối thủ nào.
Bây giờ đến cả cơ bản nhất thăm dò thuật đều không thể sử dụng.
Chu Dương bây giờ trong đầu duy nhất chính là nhanh chóng phân tích bộ giáp phía trước.
Thứ thông tin bây giờ hắn có đó là bộ giáp trước mặt này, tên là Chiến Tranh, đối thủ của mình chính là cái bộ giáp này.
Thứ hai đó chính là thanh đại kiếm kia, nếu không nhầm có lẽ là thuộc về loại Chiến Binh.
”Chiến Binh, hi vọng tốc độ của nó là không quá….”
Vút !
Không chờ đợi Chu Dương nghĩ xong, Chiến Tranh đã phóng đến, định một đao bổ xuống Chu Dương
”Nhanh !” là điều duy nhất lúc này hiện ra trong đầu Chu Dương.
Ầm !
Một kiếm bổ xuống, khói bụi mù mịt, toàn bộ sàn nhà nơi đó đã nứt toát cả ra.
Chu Dương phản xạ may mắn nhanh hơn một chút, lúc này đã né sang một bên.
Chiến Tranh lực lượng không chỉ mạnh khủng bố, tốc độ đã vậy còn không chề chậm chút nào.
Chu Dương chỉ mới ổn định được cơ thể, Chiến Tranh đã một lần nữa chém tới.
Theo bản năng cúi người, sau đó nhanh chóng phản đòn.
Keng !
Thuận thế một kiếm từ dưới đi lên, để lại trên cánh tay Chiến Tranh một đạo vết chém.
Tuy rằng vết cắt rất nông, nhưng có thể thấy nhận ra rằng Chu Dương vẫn có khả năng đả thương Chiến Tranh.
Thế nhưng là nhiêu đó không khiến Chiến Tranh yếu đi chút nào, thậm chí thế công càng thêm điên cuồng.
Không biết bao lâu, hai bên như đuổi bắt, chạy lòng vòng, Chu Dương thì chạy, mà Chiến Tranh thì liên tục t·ấn c·ông theo.
Khắp nên trên sảnh điện đều là to nhỏ vết nứt do các đòn của Chiến Tranh gây ra.
Chiến Tranh thuộc vào dạng Chiến Binh loại hình, vì thế thể chất là cực kì vượt trội so với Thích Khách là Chu Dương, việc Chu Dương b·ị c·hém gục chỉ còn là vấn đè sớm hay muộn.
Một đường đến đây, Chu Dương toàn bộ đều là dựa dẫm vào kĩ năng tăng cường, sau đó lấy chỉ số vượt trội đè lấy đối phương.
Tình huống chật vật hiện tại chính là hậu quả.
Chu Dương đương nhiên biết được điều đó, chính vì thế từ nãy đến giờ không ngừng cố gắng quan sát lấy Chiến Tranh, cố gắng thích ứng theo.
Dù sao lúc này cũng không nghĩ thêm được gì khác tốt hơn.
Còn may quan sát không phải là không có tác dụng.
Qua một lúc, Chu Dương đã dần nắm được nhịp độ t·ấn c·ông của Chiến Tranh, từ việc liên tục rút chạy dần chuyển biến sang tránh đòn.
Ý thức chiến đấu ngày càng được cải thiện, Chu Dương đã bắt đầu nghĩ đến việc phản công.
Mỗi một lần thành công né tránh, hắn sẽ ngay lập tức tiến hành trả đòn.
Không ăn miếng nhưng sẽ trả miếng.
Muốn chiến thắng được đối thủ mạnh hơn bản thân, thì phải biết sử dụng lợi thế, đã không có lợi thế thì phải tạo.
Không biết từ lúc nào, mỗi một đòn t·ấn c·ông của Chu Dương đều nhắm vào phần cẳng tay của Chiến Tranh, ý đồ rất rõ ràng đó là hạn chế đi khả năng t·ấn c·ông của đối phương.
Keng !
Keng !
Keng !
Tiếng kim loại v·a c·hạm ngày một dồn dập, tuy rằng Chu Dương rất khiếu khuyết kinh nghiệm, nhưng không thể phủ nhận hắn có khả năng thích nghi rất tốt.
Ầm !
Rất nhanh sau đó, một bên tay trái của Chiến Tranh đã bị Chu Dương chém đứt.
Chu Dương tất nhiên biết đây chính là cơ hội của mình, ngay lập tức bắt lấy, đảo thủ thành công, bắt đầu dồn dập phản kích.
Chiến Tranh mất đi một tay, tốc độ ra đòn chậm hơn trước đó không chỉ gấp đôi, mỗi một lần muốn vung kiếm lên đều bị Chu Dương nhanh tay chặn đòn, thậm chí còn không có được cơ hội đưa tay quá ngực.
Liên tục t·ấn c·ông, Chiến Tranh bây giờ không khác gì trở thành cái cột cho Chu Dương tập chém.
Cuối cùng trải qua không biết bao lâu, Chu Dương mới có thể chiến thắng.
Chiến Tranh như mất đi linh trí, bộ giáp ầm ầm ngã xuống, hiện tại không khác gì đống sắt vụn là bao.
Lúc này, hệ thống thông báo lần nữa vang lên trong đầu Chu Dương.
”Thành công chiến thắng Chiến Tranh”
”Thời gian chiến đấu: 3 giờ 56 phút 32 giây”
”Phần thưởng nhận được : Chiến Tranh”
”Trong vòng 60 giây nữa hệ thống sẽ triệu hoán kí trủ ra khỏi phó bản”
Nghe đến đây, Chu Dương thần sắc trở nên khó hiểu
”Phần thưởng kiểu gì thế này, thưởng ta bộ giáp này à ?”
Chu Dương trong đầu tự hỏi, quay qua liếc nhìn nằm trên sàn một đống mảnh giáp Chién Tranh
Nếu thật sự đây là phần thưởng, vậy không phải là một chuyến toi công ? Thích Khách xài kiểu gì được trang bị cho Chiến Binh, chẳng lẽ lại đi một chuyến phó bản để kiếm đồ đi bán. chủ vựa sắt vụn ?
Hệ thống thông báo bốn câu liền xong, một chút giải thích đều không nói qua.
Đang bối rối thời điểm, đột nhiên có một câu nói xuất hiện trong đầu Chu Dương.
Trong vô thức, Chu Dương thốt ra ngắn gọn hai chữ.
”Khải Huyền !”
Ngay lúc này, đống mảnh giáp đang nằm trên đất bắt đầu chuyển động.
Thanh đại kiếm của Chiến Tranh lúc này phát ra một đạo quang mang đỏ chói.
Chu Dương có thể thấy được, thanh đại kiếm đang biến đổi, trở nên to hơn, hình thù biến đến kì lạ.
Tại mũi kiếm từ hình tam giác, lúc này bỗng nhiên lõm ở giữa, từ đó tạo ra hai cái mũi kiếm mới chĩa về phía trước.
Trên thân kiếm xuất hiện hàng trăm hàng ngàn cái đầu lâu chỉ nhỏ bằng ngón cái, trông cực kì dị hợm.
Chuôi kiếm không biết từ khi nào xuất hiện một viên hồng ngọc to như nắm tay, thứ ánh sáng tỏa ra lúc này là từ nó mà ra.
Theo ánh sáng phát ra, Chu Dương có thể thấy được một dòng chảy năng lượng màu đỏ như dòng suối máu từ nơi đó đi ra.
Nó bao phủ lấy các mảnh giáp đang nằm dưới sàn, sau đó bộ giáp Chiến Tranh như thể trở lại nguyên vẹn, so với lúc Chu Dương mới bước vào đây không khác bao nhiêu.
Chưa dường lại ở đó, các mảnh giáp lúc này lại tiếp tục biến hóa.
Bộ giáp càng thêm thô kệch, cẳng tay, cẳng chân mọc đầy những gai nhọn bằng thép.
Hai bên vai còn xuất hiện hai cái vật lạ như sừng trâu mọc lên.
Đặc biệt cái nữa, phía bên tay trái nơi lúc trước Chu Dương chém qua, lúc này chẳng những mọc ra tay mới, mà kích cỡ và hình thù giáp tay nhìn còn khủng bố hơn trước.
Phía bên tay trái của Chiến Tranh, xuất hiện hình thù hai con mắt bảo thạch màu đỏ, giống hệt trên thanh kiếm, ánh nhìn vô cùng nguy hiểm.
Giáp tay trái chu vi một vòng có thể nói là đã gấp đôi so với bên còn lại
Mũ giáp đã biến mất, thay vào đó là một cái nón trùm đầu màu đỏ, từ chiếc mũ kéo dài ra sau tạo thành một cái áo choàng che phủ sau lưng.
Nhìn sơ qua hình thù, Chiến Tranh lúc này không khác gì trong sách nói qua Thánh Hiệp Sĩ chức nghiệp, chỉ có điều khí tức tỏa ra làm cho Chu Dương không khỏi cảm thấy giật mình.
Một luồng khí tức hỗn hợp, Chu Dương không hiểu vì sao còn ngửi thấy được mùi máu tanh thoang thoảng.
Lúc này bên trong mũ trùm đầu là một màu đen sâu thẳm, chợt xuất hiện hai con mắt phát tỏa hồng quang.
Chiến Tranh tay cầm đại kiếm, toàn thân có thể nói là đã cao đến 4m, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Dương một lúc, đột nhiên quỳ xuống một bên chân.
Ầm !
Có lẽ là kích cỡ quá nặng, một cái hạ gối của Chiến Tranh làm cả sảnh điện đều rung chuyển.
Tay cầm đại kiếm, cắm thẳng xuống mặt đất.
”Chiến Tranh tái hiện, bái kiến Chủ Nhân !”
Chu Dương thấy đến đây, há hốc mồm, không biết nói gì.
Đây chính là lần đầu tiên hắn thất thố đến mức độ này.
Từ khi chuyển sinh đến giờ, còn không có chuyện làm Chu Dương bất ngờ đến vậy, thậm chí có là sự xuất hiện của hệ thống đi chăng nữa.
Từ sau khi đánh bại Chiến Tranh, Chu Dương đã có thể sử dụng kĩ năng trở lại, thế nhưng là bởi vì chứng kiến lấy tình huống trước mắt nên Chu Dương cũng không để ý tới.
Sử dụng thăm dò thuật.
-Tên: Chiến Tranh ( Kỵ Sĩ Khải Huyền)-
-Cấp bậc: 15-
-Lực lượng: 4500-
-Tinh thần: 2500-
-Tốc độ: 3500-
-Thể chất: 5000-
-Kỹ năng chủ động: Trảm Thiên Nhất Kiếm, Thu Thập Chiến Khí-
-Kỹ năng bị động: Cuồng Chiến-
-Trảm Thiên Nhất Kiếm: Đòn t·ấn c·ông kế tiếp sẽ gây sát thương diện rộng, sát thương gây ra cộng thêm một nửa toàn bộ chỉ số cộng lại, CD: 10p-
-Thu Thập Chiến Khí: Hấp thụ chiến khí của đối thủ, khiến đối thủ trong giây lát mất đi chiến ý, đồng thời hồi phục 10% sinh mệnh lực đã mất, CD: 20p-
-Cuồng Chiến: Chỉ số lực lượng tăng thêm 10% chỉ số thể chất, sinh mệnh lực càng thấp, sát thương gây ra càng cao-
”Mạnh như vậy ?”
Nhìn lấy chỉ số thuộc tính của Chiến Tranh, Chu Dương không khỏi nghĩ đến mai này có nên hay không làm cái vung tay chỉ việc quản lý, còn lại để Chiến Tranh ra đánh quái.
Thật sự là quá mạnh đi, không tính đến kĩ năng, chỉ riêng chỉ số đều đã là đè bẹp Chu Dương.
Hơn nữa nhìn lấy mấy cái kĩ năng của Chiến Tranh, Chu Dương không khỏi chấn kinh.
Cái này so Cuồng Chiến Sĩ chức nghiệp càng muốn cuồng.
Máu càng thấp đánh càng hăng, mà lại còn là kĩ năng bị động.
Cuồng Chiến Sĩ sử dụng kĩ năng chuyên biệt xong, có ai là không nằm liệt một đống.
Chiến Tranh sở hữu kĩ năng này ở trạng thái bị động, liền có ý nghĩa là dùng vô tội vạ, chỉ cần mất máu liền phát động, nếu đánh không c·hết coi như đứng đánh mãi cũng có thể.