Chương 49: Nàng Nhất Định Vì Hắn Sao
…
Đại địa thánh thành, đệ nhất đại đạo...
Bầu trời mưa to phiêu diêu không biết khi nào đã biến thành tuyết màu trắng, những hoa tuyết vô cùng trong suốt đem toàn bộ một mảnh đại đạo Thánh thành nhuộm đến vô cùng thánh khiết...
Bên dưới những hoa tuyết trắng xoá lả tả rơi rụng, một nữ tử tóc dài màu bạc vẫn lạnh lùng bước tới, tựa hồ nàng đi đến đâu, nguyên tố trong thiên địa khu vực đều lùi tản đi, nơi này chỉ có băng, một cái băng thứ nguyên quạnh hiu, một cái băng vũ trụ lạnh lẽo!
Họa chăng, ngoài băng ra, thứ duy nhất sinh tồn được, chính là huyết dịch…
Huyết dịch của thánh tài giả, của thánh ảnh trên quang minh chảy xuống từ cầu nối vùng phản chiếu tòa thành bên trên đại địa.
Cách đây ít phút, còn mang đến một hồi quang luân kim sắc nở ra, cuối cùng như cũ vẫn là vĩnh viễn trầm luân bên trong tuyết sinh vĩnh hằng.
Thánh ảnh…
Bọn họ đoàn người này tuy rằng thực lực không đạt tới cảnh giới của những đại thiên sứ trưởng kia, nhưng so với những chí cao pháp sư khổ sở tu luyện ma pháp trên thế giới này mà nói, tương tự là tồn tại không gì địch nổi!
Bọn họ có thể trảm sát cấm chú, có thể truy đuổi đế vương, có thể diệt trừ ly tai giả.
Quần Chấp Pháp giả này sống ở mặt tối Thánh thành, bất kỳ một vị cũng có thể nhấc lên sóng lớn ở trong một cái quốc gia.
Vậy thì sao!?
Trên đại đạo thứ nhất Thánh thành bị cày ra, xung quanh Mục Ninh Tuyết, có chút đứng trơ trọi trên mặt đất, có chút nổi bồng bềnh giữa không trung, Còn có những bức tượng băng hình người nằm ngổn ngang trên mặt đất, phảng phất một vài xác c·hết với chi chít vết cắt trên cơ thể, máu tươi nhuộm đỏ trên một mảnh băng tuyết trắng xoá vô cùng sinh động.
Mục Ninh Tuyết không để ý những người này, mà là tiếp tục hướng về phía Thánh điện đi đến.
Ai đến gần nàng, không cần nhiều lời, nàng hạ sát.
Toàn bộ… không chừa một ai!!!
Thánh ảnh Simmons bất quá là người cuối cùng, bên trên hắn chỉ đạo dĩ nhiên còn một cái vị trí cao cao tại thượng hơn, một lớn lao cấp bậc duy nhất có thể đánh cùng với Mục Ninh Tuyết hiện tại.
Nhưng hắn không có động thủ, hắn đơn giản muốn xem thử Mục Ninh Tuyết này, rốt cuộc tồn tại có đến bao nhiêu thực lực.
Phong cấm chú,
Băng cấm chú,
Bên cạnh còn có một con thánh đồ đằng Bạch Hổ cấp bậc đế vương.
Trong mắt Mục Ninh Tuyết căn bản cũng không có coi những thánh ảnh giả ra gì, bọn hắn đồng dạng cũng giống như Yeke bị g·iết c·hết ở hồ nước rừng rậm màu xám bạc lúc trước, đều là kẻ yếu.
Chân chính có thể ngăn trở được nàng, cũng chỉ có vị này đại thiên sứ trưởng Raphael.
Simmons trở về đứng bên cạnh Raphael, thái độ của hắn tuyệt nhiên có chút khác lạ, ánh mắt của hắn chuyển động mang theo vẻ chần chừ, do dự.
"Simmons, lẽ nào ngươi vì diện kiến một chút bản lĩnh của nàng mà đến cả chiến ý cũng không còn sao, hay là bởi vì nàng là nữ nhân nên ngươi không nỡ xuống tay?" Raphael phi thường lưu ý đến thái độ của Simmons.
"Không có... thưa ngài, chỉ là sức mạnh của nữ nhân kia... chung quy không thể xem thường." Simmons cố lấy lại vẻ điềm tĩnh trả lời.
"Ngươi có phải là không xem lời ta nói ra gì?" Raphael nói với Simmons.
Lúc trước thánh ảnh giả Yeke ở trước mặt Mục Ninh Tuyết nhỏ yếu giống như một đứa trẻ con, đối với hắn mà nói nàng xác thực mạnh đến mức đáng sợ.
Hơn nữa hắn ý thức được, mình nhìn thấy thực lực Mục Ninh Tuyết thể hiện ra chỉ mới là một góc băng sơn.
Nhưng Simmons vẫn là cố hít vào một hơi, đi lên phía trước hướng về Mục Ninh Tuyết.
"Ngươi muốn sống sao?" Mục Ninh Tuyết cũng là đối với Simmons quen thuộc, nhàn nhạt hỏi.
"Ta không có lựa chọn khác, ta lùi bước, thua trận, không chỉ là tính mạng của ta, còn có tôn nghiêm của ta." Simmons rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí, đối mặt Mục Ninh Tuyết, mặc dù hắn không có nửa điểm lòng tin có thể chế phục nàng.
Simmons giơ lên cánh tay, bắt đầu vận dụng tự nhiên thần phú của hắn.
Thủy sinh cũng rễ cây từ trong vết nứt mặt đất chui ra, sinh trưởng ra thân sợi càng bé nhỏ bên trong những tảng suối nước, mà thân sợi lại nhanh chóng trưởng thành thành thân rễ, rễ cây biến thành thân chính càng tráng kiện...
Không đến mấy giây thời gian, Mục Ninh Tuyết liền bị vô số dây leo thủy sinh vây quanh bó lại, tựa hồ đặt mình trong ở trong hệ sinh thái hồ lục thủy chằng chịt không lối thoát, lại vô cùng thiếu dưỡng khí để thở.
Nhưng ngoài thành, tuyết trắng rót vào không ngừng nghỉ, lạnh giá thấu xương để bất kỳ sinh mệnh nào đều mất đi sức sống, hồ thủy sinh vừa mới hiện ra sức mạnh tự nhiên mạnh mẽ thì trong chớp mắt liền tiêu tán.
Ở trong lạnh giá khô héo, ở trong khô héo biến mất, cũng đồng dạng là ngăn ngắn mấy giây đồng hồ nhưng đã giống như đi đến phần cuối của sinh mệnh, còn lại chỉ có một chỗ băng tảng đông cức.
Simmons nhìn thấy ma pháp thần phú của mình hoàn toàn trở thành những tác phẩm nghệ thuật băng cơ, vẻ mặt có chút thất thần nhìn Mục Ninh Tuyết, nhưng cũng không phải vì ma pháp của mình vô dụng trước nàng, chỉ là trong lòng hắn phảng phất hiện lên một số hồi ức xưa cũ.
Thân thể hắn bắt đầu cảm thấy một trận lạnh lẽo đến thấu xương, cơ hồ cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, huyết dịch bắt đầu đình trệ, dù có thể yếu ớt phản kháng lại, nhưng hắn biết sự phản kháng của hắn bất quá là giãy dụa, không có chút ý nghĩa nào.
Ở trước mặt nàng quả thật nhỏ bé không chịu nổi.
"Ta không có nuốt lời, cũng không có nói chuyện ngươi g·iết c·hết Yeke cho Thánh thành..." Simmons bất chợt mở lời.
Mục Ninh Tuyết nhẹ gật đầu.
"Ngươi căn bản không thèm để ý, ngươi vốn là làm tốt chuẩn bị cùng Thánh thành đối địch... là vì hắn sao? Hắn đáng giá để ngươi làm như vậy..." Simmons gian nan nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng Mục Ninh Tuyết cũng không có trả lời Simmons.
Simmons ngã xuống, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân này dáng người thướt tha kiều diễm đi qua, hắn muốn xoay đầu ánh mắt tiếp tục nhìn theo, nhưng phát hiện mình đã không cách nào cử động thân thể bất luận vị trí nào. Cơ thể hắn gần như đóng băng toàn bộ, chỉ là một kẻ đang thoi thóp, vô luận cầu cứu hay không cũng chẳng quan trọng, đôi mắt kia như trước vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh Mục Ninh Tuyết.
Simmons thật sự rất muốn biết đáp án này.
Đáng giá không?
Nàng xinh đẹp đến rung động lòng người, lại mạnh đến nỗi cùng thiên sứ sánh vai, vì sao phải hướng về một cái ma đầu dị đoan đã bị phán định chắc chắn phải c·hết dưới địa ngục mà trả giá tất cả.
"Ngươi đã làm rất tốt Simmons, phần còn lại để cho ta!" Bỗng nhiên thanh âm của Raphael từ trên cao vọng xuống.
Để cho cả Simmons lẫn Mục Ninh Tuyết đều không có bất kỳ một phản ứng nào kịp thời, họ đồng loạt như cá trong rọ bên dưới ánh mắt của vị cao thượng thiên sứ bên trên kia.
Raphael không còn đứng nhìn bên ngoài, hắn nhân lúc này đã hoàn thành xong ma pháp huỷ diệt của mình, hào quang màu xanh lục bàng bạc nuốt chửng cả bầu trời, tựa hồ báo trước một hồi t·ai n·ạn giáng xuống.
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên quỷ dị vặn vẹo, núi tuyết, nước sông, đại địa cơ hồ như bị vùng hỗn mang trên bầu trời dần dần thôn phệ lấy.
Bầu trời xé mở một vết rách, từ trên cao rót xuống một ngọn thác khổng lồ, tựa như một con thuỷ long đang muốn nuốt chửng lấy nhân loại nhỏ bé bên dưới để tiến hành gột rửa.
Là thuỷ cấm chú của Raphael!!
Dưới ma pháp cường đại của hắn, yêu ma không thể ẩn mình, dị đoan không thể thoát khỏi, tất cả mọi thứ bên trong đều sẽ bị nghiền thành bụi phấn.
Mục Ninh Tuyết trong khoảnh khắc cũng không thể chạy thoát khỏi phạm vi của ma pháp huỷ diệt này, nàng cũng không có nghĩ tới rằng, Raphael dạng này thiên sứ trưởng, lại có thể đem sinh mệnh thuộc hạ bày ra để làm mồi bẫy.
Một tảng băng luân phiến được đóng kết lập tức hình thành ngay trước mắt, nàng nhưng hiện tại chỉ còn mỗi một phương án như vậy liều mình chống cự. Khả dĩ lắm cũng tin rằng, cấm chú kia hình thành nóng vội, không có đủ dày đặc lực lượng cần thiết để triệt để tiêu tan.
“Oành oành oành ~~~~~”
Trảo long thủy tức lao xuống như vũ bão điệu múa, chẳng mấy chốc đã dễ dàng đem toàn bộ khối băng luân phiến kia đánh cho đổ vỡ.
Chỉ là, cái này vừa mới tiêu tan, cũng không rõ ràng vì lý do gì, xung quanh Mục Ninh Tuyết lại có hàng trăm ngàn rễ cây băng cơ như tuyết sinh trưởng giống loài nở rộ. Mấy ngàn cành lá đua nhau quấn chặt lấy địa phương nàng, để cho mãng long kia dù có hung bạo đến đâu, nhất thời vẫn chỉ vô phương chạm được đến cơ thể Mục Ninh Tuyết.
Simmons vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, trên ngực hắn phát sáng như một cái đồng hồ cát phát ra hào quang rực rỡ.
Cơ hồ sinh mệnh lực còn lại của hắn rót vào một nửa của chiếc đồng hồ cát này, quá trình trôi chảy qua một nửa còn lại từ màu đỏ đã chuyển hoá thành ánh sáng màu xanh nhạt, chiếu về phía Mục Ninh Tuyết.
Đó không phải ma năng, hay sinh mạng luân chuyển, mà là mang đến hồi sinh mệnh cuối cùng còn sót, để kêu gọi đến món quà vĩ đại nhất sinh ra bên trong thần phú của mình.
“Tự nhiên giao phó…”
Simmons trong giờ khắc mãng long kia ập xuống, hắn đã giao phó lại toàn bộ cốt nguyên của mình cho Mục Ninh Tuyết, để nàng băng sinh, có thể đổ vỡ lại phó thác chính mình, để cho bình địa kia cũng nhanh chóng vì nàng mà đứng dậy thủ vệ.
Sinh mệnh của Simmons đã hầu như khô héo, hắn lúc này tựa như ngọn đèn sắp cạn dầu, như những rễ cây thực vật kia dần dần tàn lụi.
Hắn hao tổn hết một tia khí lực cuối cùng để giúp Mục Ninh Tuyết, có một phần là kính phục nàng, càng là rất muốn biết câu trả lời của nàng.
"Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy..."
Đột nhiên, Simmons nghe được âm thanh lành lạnh của nàng, tại thời khắc trước khi tính mạng của mình kết thúc.
Lần trước nàng lòng mang thiện ý, cho mình một con đường sống.
Lần này nàng vẻn vẹn là trả lời một vấn đề, để cho mình nhắm mắt.
Một nữ nhân thật sự hoàn mỹ a.
Đẹp tựa như nữ vương bên trong thần thoại cổ xưa, băng diễm cao quý, không nhiễm bụi trần.
Nàng lại không phải trang hoàng tượng trưng, cảnh giới ma pháp của nàng có một không hai, có thể cùng người chưởng quản nhân gian so sánh.
Nàng không sợ hãi bất kỳ cái gì trên thế giới, chỉ vì người mình yêu, có thể lật đổ tất cả.
Nàng thỏa mãn hết thảy lý tưởng hoàn mỹ của Simmons đối với nữ nhân.
Đã từng luôn cho rằng có thể vì người mình yêu trả giá tất cả, nhưng sau khi rơi vào đến thể chế Thánh thành, rơi vào bên trong thể chế xã hội này, mới rõ ràng nơi sâu xa đó sẽ khiến mình thương tích khắp người.
Mỗi một người quan tâm nhất luôn luôn vẫn là chính bản thân mình, muốn được chữa lành mọi v·ết t·hương, muốn mạnh mẽ hơn, muốn nhận được tôn trọng, muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa, mà không tiếc bỏ mặc người mình yêu... luôn sẽ ở bên trong chìm đắm cùng lạc lối, oán giận thế giới này đã không còn người lý tưởng như thế.
Cho đến một ngày thực sự nhìn thấy cùng gặp được, sẽ trong giây lát tự mình xấu hổ, sẽ trong giây lát hối hận, lúc này mới ý thức được có những người thật sự rất khác biệt, rất cường đại, bọn họ mãi mãi vẫn luôn kiên trì bản thân mình, tâm như cũ sạch sẽ long lanh như vậy, tư tưởng không nhiễm một hạt bụi.
"Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy..."
Đổi lại là mình, mình có dũng khí phá tan Thánh thành sao???
"Tha thứ cho ta..."
Cuối cùng Simmons bị t·ử v·ong vây kín, hô hấp biến mất hoàn toàn, liền đến đôi đồng tử cũng chưa có kịp nhắm lại, chỉ là trong đầu hắn luôn không ngừng vang vọng câu nói này.
Mục Ninh Tuyết cảm nhận được tâm ý hắn...
Nàng nhưng tận sâu trong thâm tâm cũng không phải sẽ vĩnh viễn không có chút nào xao động, không phải mãi mãi cùng băng chi kết bạn.
Một tay Mục Ninh Tuyết đặt lên trên cơ thể Simmons, vuốt xuống đôi mắt hắn lại…
Đồng thời trên mí mắt nàng, Mục Ninh Tuyết đã nhỏ xuống giọt lệ cảm thông…
Mà mỗi giọt lệ nàng nhỏ lên người hắn, từng khoảnh khắc lại sinh ra những đóa hoa t·ang l·ễ bạch ngân, trắng như tuyết vô cùng đẹp đẽ.
Toàn bộ địa phương xung quanh là một vũng huyết dịch, nhưng tuyết chi sinh ra tựa hồ không có nhiễm đến một chút vấy bẩn xung quanh. Như chính Simmons vậy, hắn dù cho có là thuộc hạ bên dưới kẻ mất đi nhân cách con người, thì như cũ vẫn tự cho mình một điểm tôn nghiêm quay đầu lại.
“Tên ngươi là Simmons phải không? Hãy yên nghỉ nhé…!”