Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1477: Hạo Thiên




Chương 1477: Hạo Thiên

............

......

[....]

Trong lớp học ở thư viện khang trang mới cải tạo trên ngõ Tao Đàn, huyện Phúc Lộc.

Hiện tại đã là giờ tan lớp, hầu như ai đều đã về nhà nấy, chỉ còn duy nhất hai người ngồi ở lại, một già một trẻ, người già tóc bạc phơ lộ ra thánh nhân phong phạm, người trẻ tuổi gầy gò nhỏ bé thì ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.

“Thủy tổ Khổng Tử văn thánh kinh tài tuyệt diễm, hắn khai giảng bút văn thành lập Quốc Tử giám về sau, biết rõ muốn siêu việt học thuật thời đại này giáo lý, liền nhất định phải đập bỏ cái cũ, sáng tạo ra một bộ hoàn toàn mới cải cách giáo dục hệ thống. Nếu không, Quốc Tử giám học sinh, vẫn như cũ là lậc hậu thư viện học sinh”. Sở Giang ôn hòa cầm tay viết mực, chậm rãi thuyết giảng cho Phong Nguyệt Cát về Nho gia.

“Thế là hắn dốc lòng nghiên cứu thánh nhân kinh điển, một lần nữa vì đó tập trung, cũng dung nhập chính mình tư tưởng. Cuối cùng mấy trăm năm, rốt cuộc sáng lập một bộ đi trước thời đại giáo dục hệ thống, mở ra chủ nghĩa duy tâm học thuyết đầu tiên trong Siêu Duy Vị Diện”.

“Chủ nghĩa duy tâm?” Phong Nguyệt Cát giật mình.

Sở Giang gật gật đầu, đối với học trò tâm đắc của mình bắt đầu nguyện ý giảng giải học thuật vấn đề, nói: “Duy vật đã tồn tại trước đó, duy tâm cũng tồn tại. Chẳng qua, nó không có học thuật. Khổng Tử là người đặt nền móng. Tồn thiên lý diệt nhân dục, hắn cho rằng, thế gian vạn vật đều theo cái nào đó quy luật, cái quy luật này gọi ‘lý’ lý là thế gian nhất bản chất đồ vật, cũng là chính xác nhất”.

Phong Nguyệt Cát chăm chú lắng nghe.

Chủ nghĩa duy tâm, cái gọi là tồn thiên lý diệt nhân dục, tu đạo tâm là Quốc Tử giám tư tưởng lưu phái đại cương, chuyên môn có tính học thuật và trừu tượng rất cao, không dễ thẩm thấu. Cụ thể như thế nào thao tác, thiếu niên chỉ có thể chờ đợi Sở Giang giải thích.

Sở Giang đi đến bục giảng, lấy phấn trắng viết bảng, tường tận minh họa bằng hình vẽ cho sinh động thêm và giảng giải:

“Vạn vật y tồn tại lý, chủ nghĩa duy vật giảng cứu vật, chủ nghĩa duy tâm chú trọng lý hàm, Nho gia dùng lý để giải thích vạn vật có thể bồng bột phát triển. Nhưng là người trên thế gian vạn vật hỗn loạn giao thoa bên trong, sẽ bị lạc chính mình, mê thất lý. Cho nên duy vật và duy tâm, vốn là lưỡng hà, hai cái cũng đều là hư vô, cũng có thể đều là hiện hữu, quan trọng là lý niệm của ngươi nằm ở đâu”.

“Nguyệt Cát, hiểu được bao nhiêu?”

Phong Nguyệt Cát hơi cúi thấp đầu lặng lẽ suy nghĩ.

Sở Giang không có hối thúc, ngược lại rất kiên nhẫn chờ đợi, dành cho cho thiếu niên phong phú thời gian đến khi nào tự mình lĩnh hội ra thì mới thôi.

Cứ như vậy tan học, hoàng hôn buông xuống dưới ánh chiều tà.

Từ chiều tà cho tới bình minh, ngày qua ngày chậm rãi trôi.

Xuân đi, hạ đến, thu về, đông sang, xuân lại tới.

Mấy năm đằng đẵng trôi qua với cuộc sống thường nhật sinh hoạt.

Cuối cùng tới một ngày, thiếu niên gầy gò tại ngồi khắc chữ trên bia đá cùng lão sư của mình lúc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhanh nhanh nói: “Lão sư, chủ nghĩa duy tâm là vì Thiên Đạo pháp tắc, Khổng Tử mượn đạo lý Thánh Nhân chế định một bộ đầy đủ quy củ câu thông pháp tắc, người đọc sách tuân theo bộ này quy củ, liền sẽ không phạm sai lầm, chính là chính xác, chính là ứng hòa thiên địa quy luật. Này chính là bản chất của chủ nghĩa duy tâm, đúng chứ?”

“Bộ này quy củ đem trung, hiếu, tiết, nghĩa thăng lên đến thiên lý độ cao”.

Sở Giang cười nhạo một tiếng, đột nhiên hỏi: “Kia đã hiểu được hàm ý, vậy bây giờ tới con đi, con cảm thấy thế nào, đây là đúng là sai?”

Phong Nguyệt Cát ngây ngẩn cả người, thiếu niên ngơ ngác nhìn xem lão sư của mình, há mồm muốn nói gì đó, nhưng phát hiện có thần bí lực lượng kẹp lại chính mình cổ họng, làm bản thân nói không ra lời.

“Nguyệt Cát, giữ ở trong lòng. Con đường của con đi sau này, là phụ thuộc câu trả lời của con”.



..............

..............

Ngay khi Lãnh Nguyên Thánh Hùng vừa dùng thứ nguyên lực lượng đàn áp cấm chú ma pháp của Phong Nguyệt Cát, đem toàn bộ Quang Ảnh Thánh Vương Phục Niệm đánh tan hoàn toàn.

Cùng lúc đó, Nguyệt Cát thế giới tinh thần đang lẩm bẩm một đoạn thánh ngôn văn pháp Nho trị.

Phong Nguyệt Cát là pháp sư, nhưng cũng là Thương Kim Giả, bản chất lại càng đi theo Sở Giang tu học văn lễ Nho Gia.

Nho, Đạo, Binh, Phật, Pháp, bách gia chư tử học thuật bên trong, không phải ai cũng có thể như Sở Giang dạng này thiên tài thông tuệ được hết tất cả, thiếu niên nhà nghèo ngõ Tao Đàn lựa chọn Nho gia làm tâm huyết.

Sở Giang là Phù Thủy giả, dùng pháp thuật tạo thành văn thánh, thần ngôn, thiên đạo hòa quyện. Một cái phất tay có thể nâng trời, một câu ngâm thơ có thể mở đất, bốn mùa quanh năm, thương sinh vạn vật đều không thể thoát khỏi đạo lý trong đầu của hắn.

Mà Phong Nguyệt Cát khác biệt, thiếu niên là Thương Kim Giả, không có vận hành pháp tắc quy luật, Nho gia trong mắt thiếu niên chính là nói chuyện đạo lý, đạo lý thành lập phần nào trực diện hơn, thấu triệt nhân tâm, hiểu rõ cố sự, phục hình thành Kiếm.

Phong Nguyệt Cát nhớ đến năm xưa câu hỏi của lão sư Sở Giang vẫn còn nguyên vẹn, chính hắn khi đó rõ ràng là có thể trả lời, nhưng lại chưa từng được mở miệng nói ra.

Hiện tại, hắn nhưng minh bạch.

Tất cả quán triệt thông suốt.

Đọc sách nhiều sẽ biết, năm xưa Triều Ca vấn đề tệ nạn kéo dài đã lâu, thời đại Triệu Hoàng cả điện quan thần đều là lòng lang dạ thú quỷ đội lốt người mở miệng một tiếng trung quân ái quốc, nhưng lại chưa bao giờ đối với tầng dưới chót bách tính rủ xuống ánh mắt thương hại.

Thời kỳ đó Nho gia vẫn là tồn tại, nhưng vì sao lại để xảy ra hiện tượng này đâu?

Phong Nguyệt Cát nghĩ tới Chúc Chi Sơn uyên bác như vậy, bình thường có thể nào kiêu ngạo ương ngạnh tư thái, nhưng đến cuối cùng, quy củ nghĩa cử bảo toàn, cứu được người khác, lại không cứu được chính mình.

Nghĩ đến Thần Mẫu Gaia mang danh Thiên Đạo lại dung túng ác bá, mặc cho ác bá hoành hành không sợ ghi chép.

Siêu phàm vũ lực tồn tại, Thần Yêu đều là quỷ, làm phong kiến quốc gia, cổ hủ thế giới tệ nạn hiện ra càng thêm phát huy vô cùng tinh tế, cũng làm cho tầng dưới chót bách tính liền bóc ra can đảm dũng khí phản kháng đều không có.

Trong sách viết về thời kỳ của Khổng Tử, Khổng Tử đời trước chí ít còn biết tới oanh oanh liệt liệt khởi nghĩa nông dân, nhưng theo thời đại chuyển đổi, nông dân khởi nghĩa hợp thành hình cơ hội đều không có, liền bị cấp tốc dập tắt.

Miệng chính là không nói được.

Nho gia đã lỗi thời.

Miệng mồm đạo lý, chỉ có trên bút giấy.

Phong Nguyệt Cát hít sâu một hơi, lẩm bẩm trong miệng: “Vì thiên địa lập tâm, vì thế gian lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình!”

“Lão sư, có lẽ ngài nói đúng, đây mới là chuyện người đọc sách nên làm”.

Ầm ầm ! !

Phong Nguyệt Cát trong đầu, phảng phất một tia chớp đánh xuống, bổ ra Hạo Thiên linh thức, bổ ra linh hồn gông xiềng.

Nho gia xưa nay đi kèm với hai chữ ‘Hạo Nhiên’ điềm đạm, ôn hòa mà thánh khí, lấy đức thánh phục thiên địa.



Có thể là, thời đại thay đổi, phục thiên địa chưa chắc đã phục nhân tâm.

‘Hạo Nhiên’ đã lỗi thời rồi.

Phong Nguyệt Cát là Hạo Thiên ! ! !

Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Bình thiên hạ, giữa miệng và kiếm, cái nào càng tốt?

Câu trả lời phảng phất đã quá rõ ràng.

Đáp án chỉ có một.

Kiếm !

Duy tâm là đạo, duy vật là kiếm.

Giảng đạo lý đến cuối cùng không thông, trực tiếp rút kiếm ra thông.

Hạo Thiên là cán kiếm không có lưỡi. Nó là duy vật nhưng lại không xài được.

Mà giờ khắc này, khi Phong Nguyệt Cát đã hoàn toàn lĩnh hội ra pháp tắc thuộc về mình, chuôi kiếm trên tay hắn, đột nhiên loẹt xoẹt lập lòe lên một cái sáng chói thần văn lưỡi kiếm.

Lưỡi kiếm Hạo Thiên, lẫm liệt bất khuất.

Thiếu niên Siêu Thánh Chủng trong người là Hạo Thiên, trên đạo lý tuân thủ mệnh trời, nhân quả chi chủng, khí vận chi chủng, thu hoạch được thiên đạo lực lượng.

Phong Nguyệt Cát tự nãy đến giờ chỉ thủ chứ không công. Hết thảy là phòng vệ.

Lãnh Nguyên Thánh Hùng xuất ra lực lượng càng nhiều, càng điên cuồng chém g·iết, trên đạo lý vốn là không có, nhân quả cùng khí vận sẽ càng bị tước đoạt, Thiên Đạo trả về toàn bộ đối ứng lực lượng ngưng tụ ra Hạo Thiên Kiếm trên tay thiếu niên.

Hô một tiếng.

Phong Nguyệt Cát nắm lấy Hạo Thiên Kiếm, xoay người chém về phía Lãnh Nguyên Thánh Hùng.

Cái này lưỡi kiếm tựa hồ là vô hại như thế, Lãnh Nguyên Thánh Hùng thậm chí có chút không hiểu được, nhưng dù sao nó cũng cẩn thận lùi về tránh né đi.

Chỉ là, nó phát hiện chính mình né không kịp.

Hạo Thiên Kiếm một phát chém thì chỉ có trúng.

Không có lưỡi kiếm, lưỡi kiếm như Hạo Thiên trong lòng, thần quang quang diệu bất chấp cứ thế chém trúng, đỡ đều đỡ không được.

Nhân Quả Mệnh !

Tước đoạt khí vận !

Không một tiếng động, không một đau đớn thống khổ, không một âm thanh rên rỉ, Lãnh Nguyên Thánh Hùng nhận trúng một đòn này, cả người hầu như chẳng hề có chút thương tổn.



Nguyên bản còn muốn cười đắc ý.

Song, trong nháy mắt sau đó.

Khi Lãnh Nguyên Thánh Hùng vừa giương trảo ngưng tụ Thứ Nguyên lực lượng của mình để mau chóng kết thúc Phong Nguyệt Cát.

Crack Crack...

Trả giá liền đến rồi.

Lãnh Nguyên Thánh Hùng cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình các nhóm cơ đột nhiên mệt mỏi căng cứng, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, ma năng đột nhiên phát sinh trạng thái hỗn loạn không thể điều hòa.

Làm khế ước thân chủ, Thiên Hy đồng dạng có thể cảm nhận được một chút trạng thái tinh thần của Lãnh Nguyên Thánh Hùng bất thình lình phát sinh kỳ dị.

“Giống như là thể lực không bảo đảm, giống như tự mình hoạt động xong c·hấn t·hương”. Thiên Hy lẩm bẩm nói.

Chính xác là như vậy.

Đế Hoàng siêu thoát phàm thai nhục thể thì không nói.

Đế Hoàng bên dưới, cho dù là sử thi cấp đi chăng nữa, cơ thể các nhóm cơ vẫn là thỉnh thoảng có tỉ lệ thấp xuất hiện căng cơ.

Tu luyện tẩu hỏa nhập ma, khởi động trẹo xương khớp, một ngày đẹp trời ngủ dậy bị bệnh phong thấp, nhồi máu cơ tim vẫn là có.

Không đến Đế Hoàng, sinh, lão, bệnh, tử, tất cả đều là pháp tắc quy luật.

Chẳng qua là xác suất nó rất rất rất thấp, thấp đến tưởng chừng sinh vật Đế Vương trở lên là cơ hồ không có khả năng xảy ra.

“...”

Ân, lý thuyết cùng hiện thực tàn khốc luôn ngược lại.

Thế gian vạn lý vốn là có những thời điểm xui xẻo đến ông trời đều giải thích không thông.

Lãnh Nguyên Thánh Hùng biểu hiện bây giờ cực kỳ tựa hồ vận động viên chuyên nghiệp đi thi đấu nhưng quên chưa cầu nguyện ông bà độ, vừa khởi động đã không cẩn thận gặp phải tự mình c·hấn t·hương cơ, đang thi đấu tinh thần lại chẳng may sa sút làm tẩu hỏa nhập ma chính mình, xui xẻo thế nào bệnh tim từ không thành có tái phát, tự hủy tự thua, tương tự đột quỵ như vậy.

Cơ thể nó mềm nhũn ngã xuống đất.

Mặc dù trên lý thuyết sức chiến đấu Lãnh Nguyên Thánh Hùng phải là còn mới đúng, nó hoàn toàn không hề có vấn đề gì trước đó, kể cả trọng thương.

Phải biết, trước một khắc, Phong Nguyệt Cát thậm chí còn không xứng làm đối thủ của Lãnh Nguyên Thánh Hùng, hai bên chênh lệch trình độ nhưng là rất lớn. Thiên Hy đại khái cho rằng một mình bạch tạng Panda thúc thúc của mình có thể chấp 5 người như Phong Nguyệt Cát cũng không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại giờ khắc này, nàng đều có chút hoang mang.

Vận đen như chó mức, đen đến cực điểm ! ! !

“Không, một kiếm tưởng chừng vô hại kia, nó ngược lại có thể điều khiển được nhân quả cùng vận khí đánh trúng. Nhân quả trả giá, biến số điều không thể tin được nhất, xác suất thấp nhất cũng thành sự thật sao?” Thiên Hy đi đến như thế kết luận.

Nàng vô luận trước đó có tính toán thế nào, tuyệt đối là chưa từng dự liệu tới trường hợp này.

Thập Uyên Chuá Tể Lãnh Nguyên Thánh Hùng... thua một cách ô dề cùng ối dồi ôi như vậy.

......................