Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1382: Chiến dịch khởi xướng




Chương 1382: Chiến dịch khởi xướng

...........

.....

Triều Ca.

Ngõ Tao Đàn.

Trong con hẻm nhỏ có nhiều căn hộ tồi tàn xuống cấp trầm trọng, ngay tại đúng căn nhà trông có vẻ nghèo mạt nhất, đằng sau lu nước cũ, một đứa nhỏ chừng tám chín tuổi nằm co giật trong vũng máu, miệng không ngừng thổ huyết.

Bình thường tính tình ương bướng, miệng lưỡi chua ngoa thích bắt nạt đàn anh đen nhẻm Sở Nguyệt Cát là vậy, nhưng lần này thằng nhóc gầy teo lại không có nửa điểm mở miệng, không thể hiện bất cứ thái độ gì. Nó chỉ là nằm đó, sợ hãi cùng bất lực, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào vị nữ Đại Sư xấu số bị thủng tim c·hết cực kỳ khó coi trên mặt đất.

Ngoài cổng mở toang, tiếng động ầm ĩ trước đó đúng là đã thu hút rất nhiều người xúm lại dòm ngó, bàn tán xôn xao. Nhưng không ai dám chạy vào trong nhà để cứu thằng nhóc Trịnh Khắc Thiên, mọi người sợ rước họa vào thân.

“Đây là nhà của Sở Nguyệt Cát, cái thằng con của quỷ này luôn mang lại xúi quẩy cùng nguyền rủa cho mọi người, đừng ai bước vào nhà nó. Các ngươi bước vào, khẳng định sẽ giống như vị nữ đại sư cùng thằng bé tội nghiệp kia”.

“Nghiệt oan, đúng là nghiệt oan. Vì sao ông trời lại nỡ lòng để cho một thiếu niên nhà nghèo cơ cực không cha không mẹ lại còn gánh vác thêm vận rủi oan nghiệt như vậy... ầy dà, oan nghiệt, oan nghiệt”.

“Chỉ tội cho những đứa kết bạn với Sở Nguyệt Cát”.

Bên ngoài tiếng xầm xì bàn tán không ngớt. Nhưng nghiễm nhiên một điều, chẳng ai có dũng khí xông vào trong cứu lấy người, mặc dù ai cũng thấy thằng bé Trịnh Khắc Thiên là chưa có hoàn toàn c·hết, nó còn mở mắt, một thân thương tích nằm ở đó chật vật là chủ yếu.

Có hai người chạy vội lên cầu, nam nhân ngồi xổm xuống, sau khi bắt mạch cho thiếu niên thì sắc mặt sa sầm xuống.



Eileen tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một quyền đánh nát lồng ngực của đứa trẻ, thủ đoạn đúng là độc ác!”

Triệu Mãn Duyên không nói tiếng nào.

Eileen tiếp tục nói: “Không được, chúng ta chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn thằng bé bị người ta đ·ánh c·hết như vậy sao? Thằng bé này tính tình cũng rất được, nó có quan hệ rất tốt với Sở Nguyệt Cát, Sở Nguyệt Cát cũng sắp thành đồ đệ của ngươi mà, ngươi sao không thể chiếu cố nó?"

Tâm trạng chẳng mấy chốc chùng xuống rõ rệt, Triệu Mãn Duyên trước sau không hề buông cổ tay của thằng bé trọng thương nặng ra, mặt mày lạnh tanh, đanh giọng đáp: “Đường đường là Đế Hoàng cảnh, hành vi lại không bằng súc sinh cẩu tạp chủng, bắt nạt đám trẻ con”.

Eileen đột nhiên đứng dậy: “Ngươi mặc kệ thì để ta”.

Lúc này Triệu Mãn Duyên đã ngẩng đầu lên, chậm rãi kéo lại tay Eileen, nói: “Không được, bây giờ bằng mọi giá đợi Mạc Phàm trở về. Bất kì ai trong số chúng ta đi, đều sẽ là nộp mạng vô ích”.

Eileen đối với Triệu Mãn Duyên đương nhiên là có rất cao tín nhiệm cùng tin tưởng. Dù sao đi nữa, cả hai đã chính thức là hai đại thế quý tộc giới siêu giàu hàng đầu thế giới ma pháp kết hôn đám cưới, vấn đề tình cảm đồng dạng không vấn đề gì, ban đầu đúng chỉ là kết hôn khế ước vì đối tác liên minh, nhưng thời gian trôi dần mưa dầm thấm lâu, lửa gần rơm lâu ngày bén cháy, Triệu Mãn Duyên và Eileen bây giờ chính là trói chặt lại tơ duyên, thực sự là sâu đậm không kém Tương Thiểu Nhứ cùng Mục Bạch.

Song, những năm sinh hoạt ở Triều Ca, Eileen cũng biết đến thằng bé Trịnh Khắc Thiên này, chính nàng cũng thường hay bảo bọc, dạy thằng bé nhiều thứ, cùng với Sở Nguyệt Cát là hai đứa nhỏ được nàng nâng đỡ.

Mà bây giờ nhìn đứa trẻ đó trông chật vật không chịu nổi, ho khan ra máu, hô hấp đều khó khăn thiếu ổn định, sự đồng tình của Eileen và Triệu Mãn Duyên trong tình huống này dần dần không còn. Nàng đứng lên cất bước đi tới, không buồn quay đầu lại, trầm giọng nói: “Công Tước Hoàng Gia Anh không phải chỉ biết nuôi rồng thôi đâu! Ta còn biết g·iết người nữa”.

Trên mặt Triệu Mãn Duyên đen lại, tâm tình phức tạp.

Một nửa là vì Eileen không nghe lời hắn, muốn đi tìm c·hết, phân nửa là vì thủ đoạn độc ác của Dạ Du Thần.

Dạ Du Thần quả nhiên nhắm vào Sở Nguyệt Cát, lại còn dùng hành vi bẩn thỉu như vậy. Tìm đánh cho Thu Ly trọng thương, sau đó lợi dụng Thu Ly để bẫy Sở Nguyệt Cát.



Một cái Đế Hoàng lại làm thủ đoạn như thế với một thiếu niên và một đứa trẻ... Triệu Mãn Duyên dù không tốt lành bao nhiêu, nhưng đúng trong lòng đều phát tiết hận không thể mạnh bằng đối phương để đem chúng lăng trì một trận.

Đi ra ngoài cổng, Eileen bỗng dừng bước.

Nàng đứng im như trời trồng, mặt không b·iểu t·ình, hệt như một giếng nước lặng, có chút không biết nói làm sao, chỉ thấy một thiếu niên lấm lem bẩn bẩn đang điên cuồng chạy tới từ ngoài vào.

Hai người lướt qua nhau, Eileen đứng ở đó, không hề làm gì. Nàng cảm thấy vô cùng ấm ức, thoáng cái đã kìm không được rơi lệ.

Khi thiếu niên nhà nghèo chạy đến chỗ Triệu Mãn Duyên, ngồi xuống bên cạnh, cũng không nói một câu nào với Triệu Mãn Duyên. Hắn chỉ là vươn tay cầm lấy bàn tay của Trịnh Khắc Thiên, thằng bé này vốn dĩ đang mơ màng mơ màng, thoáng cái gặp đúng người hắn muốn gặp, liền tỉnh táo hơn, cố gắng nhếch môi cười, lắp bắp nói:

“Ả đàn bà tự xưng là Mệnh Liễu Vương Linh Đan kia h·ăm d·ọa đòi g·iết ngươi… Bà ta rất mạnh, đánh lão sư Thu Ly ra nông nỗi này, ta sợ lắm, sợ bà ta sẽ thật sự đi g·iết ngươi…Thật ra chuyện ta nói với ngươi lúc trước không phải giả đâu, Sở Nguyệt Cát, ta không có nằm mơ, những chuyện kỳ lạ trong cái lư huyện này thời gian gần đây hoàn toàn là có thật. Ta nhìn thấy c·ái c·hết của chính mình dưới giếng cổ, ta nhìn thấy hồn phách ta bị Diêm Vương câu đi… Sở Nguyệt Cát... Sở Nguyệt Cát, ta thật sự rất lo cho ngươi, muốn báo cho ngươi một tiếng... May mà còn kịp nhìn thấy mặt ngươi...”

Trịnh Khắc Thiên há miệng thở dốc, ra sức hô hấp. Lúc này đây, hình ảnh thằng nhóc chẳng khác gì một chú chó già mắc bệnh n·an y· sắp sửa về chầu trời.

Thiếu niên nhà nghèo cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi vệt máu bên miệng của Trịnh Khắc Thiên. Gương mặt dơ bẩn của thiếu niên nhăn nhúm lại, nói khẽ: “Đừng sợ, không có gì đâu, tin ta đi. Đừng nói gì hết, ta đưa ngươi về nhà…”

Chút tinh thần khí khái hồn nhiên vui tươi mà thằng nhóc Trịnh Khắc Thiên cố giữ dần nhạt đi, tầm mắt mơ hồ, lẩm bẩm: “Ta không hối hận, ta không hối hận khi kết bạn với ngươi, kết bạn với ngươi và Chúc Chi Sơn vui lắm, ngươi cũng đừng tự trách mình. Thật đấy… Nhưng ta sợ lắm, hóa ra, Tề Thiên Đại Thánh Trịnh Khắc Thiên ta cũng s·ợ c·hết, khà khà...”

Nói luyên thuyên không đâu vào đâu một hồi, cuối cùng, thằng nhóc siết chặt bàn tay người bạn của mình, nghẹn ngào nói: “Sở Nguyệt Cát, ta thật sự rất s·ợ c·hết".

Hốc mắt của Sở Nguyệt Cát đã đỏ bừng. Hắn ngồi dưới đất, một tay nắm chặt bàn tay của Trịnh Khắc Thiên, tay còn lại thì siết chặt, chống trên gối.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.



Nước xa không cứu được lửa gần.

Cõng Trịnh Khắc Thiên trên lưng đi tìm phu y chữa thương, Sở Nguyệt Cát một trái tim giống như là sứt mẻ xuống một mảnh, thiếu niên nhà nghèo không muốn như vậy, cả đời này cũng không muốn như vậy nữa.

.....................

Đầu xuân.

Chiến dịch khởi xướng.

Hắc sắc nồng vụ ngay tại tràn ngập trọc khí qua cổ lâm Thiên Vực, luồng khí này nhanh chóng hướng phía Đông, Tây, Nam ba mặt phương hướng Triều Ca tiếp cận.

Trong sương mù dày đặc hết cái này đến cái khác thân ảnh khôi ngô nhốn nháo, bọn hắn cho dù chỉ là bước ra một bước cũng có thể phát ra kịch liệt rung động.

Vạn dặm thiên đô Triều Ca phòng ngự dài dòng tường thành vừa mới được bảo trì tốt, theo bất thình lình huyết vụ đến, rất nhanh một đạo lại một đạo kiên cố phòng ngự bị phá vỡ, màu đen vật chất trong sương mù dày đặc như có trăm vạn hùng binh, những nơi đi qua đều san bằng.

Rất khó phòng thủ.

Tuyến phòng ngự đầu phía ngoài đều bị tuỳ tiện xông phá.

Điền gia tất tay.

Từ hướng Trung Châu di chuyển đến cắt lát, Tinh Quái tộc binh hùng tướng mạnh cũng tất tay.

Đại lượng hắc ám chi quân xông vào đến thiên đô bên trong, bọn hắn đánh trống thổi kèn, dọc theo cái kia thật dài sa mạc đại đạo một đường thẳng hướng pháo đài vệ binh trong thành, thế không thể đỡ hướng phía Quảng Trường phương hướng đánh tới.

Đại lượng Quân Vệ ở Triều Ca đang lợi dụng đại đạo hai bên lầu cao làm phòng ngự, cư dân đã được di tản đến địa phương vắng vẻ, mà thiên đô phồn hoa nhất khu vực cũng sẽ biến thành kịch liệt đáng sợ nhất chiến trường, tất cả bọn hắn sẽ tại nơi này triển khai chém g·iết.

..............