[Toàn Chức Cao Thủ] [All Diệp] Không Chỉ Có Một

Chương 2




"Ừm thì" giữa khoảng yên tĩnh quái dị, Diệp Tu ho khan hai tiếng, mở miệng trước tiên "Có ngại cùng tới phòng họp nói một chút về tình huống hiện tại không?"

"....Không ngại" Tô Mộc Thu qua mấy giây mới phản ứng lại, cứ thế dẫn theo người bên anh tiến vào phòng họp.

Đội tuyển quốc gia bên Diệp Tu cũng theo sát phía sau, Trương Tân Kiệt đi cuối cùng còn không quên khoá cửa phòng họp lại.

Sáng sớm ở Zürich Thuỵ Sĩ từ trước tới nay vẫn luôn ôn hoà và tĩnh lặng, hơi thở của đại dương ôm ấp lấy từng viên gạch nơi đây, lúc mới tỉnh dậy, ngay cả ánh sáng ban mai cũng dịu dàng như có như không lướt qua đoạn tua rua trên tấm rèm.

Nhưng mà, không khí bên trong phòng họp lúc này lại có vẻ hơi căng thẳng.

Bàn phòng họp đủ lớn, ở hai phía đối diện, hai đội tuyển quốc gia với khuôn mặt giống nhau như đúc hai mặt nhìn nhau, mặc khác quần áo nhưng lại có vẻ ngoài giống hệt, tựa như mười ba đôi song sinh đang mở cuộc họp mặt, nhìn qua cảm giác kỳ cục khủng khiếp.

"Cho nên theo ý của mấy người thì mấy người là chúng tôi trong một thế giới song song khác?" Sau khi hiểu được tình hình cụ thể, "Phương Duệ" bên Tô Mộc Thu không nhịn được lên tiếng, ném ánh mắt nghi ngờ về phía Phương Duệ bình chân như vại, thỉnh thoảng lại nháy mắt với Diệp Tu phía bên kia "Chắc chắn không phải tới Hàn Quốc cố ý chỉnh thành bộ dáng giống bọn tôi để làm cái nhiệm vụ bí mật nào đó chứ?"

"Chuyện hoang tưởng của học sinh tiểu học à?" Hoàng Thiếu Thiên lại không kiêng kị nhiều như vậy, cậu nhìn một đống người giống đồng đội mình xung quanh, đã sớm rợn cả tóc gáy, bởi vì ngày thường vẫn hay đâm chọc cùng Phương Duệ nên không khách khí lên tiếng "Ông cho rằng đang quay phim truyền hình à? Sửa mặt, sửa thành bộ dạng như này còn chạy tới trước mặt chính chủ thì có lợi gì cho bọn tôi?"

"Nhưng cái mấy người nói bây giờ còn ly kỳ hơn tình tiết trong phim có được không?" "Trương Giai Lạc" ngồi bên Tô Mộc Thu yên lặng nhìn chằm chằm người giống mình như đúc bên Diệp Tu "Loại chuyện thế giới song song này rõ ràng không khoa học bằng sửa mặt...."

"Sự thật chính là như vậy." Đường Hạo thường luôn kiệm lời không nhịn được lên tiếng.

"Thật ra tất cả đều đã chấp nhận cách giải thích này rồi chứ?" Sở Vân Tú nghịch móng tay mình, vén tóc bên mai lên "Có cần thiết phải làm như thế giới quan bị huỷ diệt như vậy không?"

Tư duy của Sở Vân Tú quanh năm đọc đủ loại tiểu thuyết không giống người khác lắm, thiết lập kiểu này trên mạng nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần rồi, bởi vậy cô cũng chẳng cảm thấy sợ hãi gì, chút kinh ngạc nhất thời đã sớm tan thành mây khói theo thời gian.

"Sở Vân Tú" bên còn lại nhìn Sở Vân Tú tán đồng, trong lòng nghĩ "Không hổ là mình ở thế giới khác" rồi lên tiếng "Trước tiên vẫn nên thương lượng cách giải quyết chút. Một người biến thành song sinh, lại còn mười ba cặp song sinh, chuyện này mà bị phát hiện ra kiểu gì cả đám cũng bị đem đi thí nghiệm"

"Lĩnh đội?" lông mày "Dụ Văn Châu?" hơi nhăn lại, xoay đầu nhìn về phía Tô Mộc Thu xin ý kiến.

Ánh mắt Tô Mộc Thu lại lơ đãng đặt trên Diệp Tu đang rũ mí, chẳng thể nhìn ra bất cứ điều gì từ nét mặt kia cả nửa ngày, lúc này đột nhiên bị người gọi tới, có chút chưa tình hồn lại, ngây người mấy giây rồi mới "À" vài tiếng, có hơi lưỡng lự: "Tôi cảm thấy..."

Ánh mắt anh dừng lại trên người Tô Mộc Tranh bên cạnh Diệp Tu lần nữa, nhưng mà thiếu nữ giống em gái mình như đúc kia chỉ đối mặt với anh một lúc rồi lại cúi gằm xuống, yên lặng, dựa vào Diệp Tu, chẳng nhìn ra có gì không đúng.

Anh cũng không biết do đâu mà chẳng quá ngạc nhiên với cái việc sai lệch thời gian và không gian vô lý này, sau khi đã từ từ chấp nhận thì lại rơi vào một chuỗi suy đoán không hồi hết. Em gái của anh ở thế giới kia đây, vậy anh đâu? Diệp Tu này là ai? Bọn họ có quan hệ như thế nào?

Có lẽ là....Không hề quen biết.

Tô Mộc Thu nhìn Tô Mộc Tranh không chút kích động đằng kia cộng thêm cả dáng vẻ bình tĩnh đến mức hơi lạnh nhạt của Diệp Tu nữa thì nảy ra cái suy nghĩ này.

Nếu như quen biết, tại sao lại có phản ứng như vậy?

Câu "Tôi cảm thấy" dường như thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó lại chẳng có thêm gì do Tô Mộc Thu lơ đãng.

"Tôi thấy là" Diệp Tu phá vỡ sự yên tĩnh, tự nhiên nối tiếp lời Tô Mộc Thu chưa nói xong "Điều đầu tiên, tuyệt đối không thể cùng xuất hiện trước mặt người khác" Hắn chú ý tới ánh mắt có thể xem là chăm chú của Tô Mộc Thu, dừng một chút, ngọn tay lại gõ nhịp trên mặt bàn, vẫn cái dáng vẻ không có tinh thần như trước nhưng lại bất giác thu hút ánh mắt của tất cả.

"Ừm, có lý" Không ngoài dự liệu, Phương Duệ tỏ vẻ đồng ý đầu tiên.

"Mặc cho mọi người có đồng ý hay không, nếu không muốn lên báo vì tin tức bị đưa vào phòng thí nghiệm thì tạm thời chúng ta phải ở chung một chỗ" Diệp Tu không nhanh không chậm tiếp tục nói "Dù không tình nguyện lắm...nhưng mà, trong khoảng thời gian này, trước khi tìm thấy phương pháp để trở về, mong được giúp đỡ nhiều hơn."

"Tôi không có ý kiến..." "Dụ Văn Châu" bên kia lên tiếng trước, mỉm cười nhẹ nhàng "Gặp được mình ở một thế giới khác, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ diệu, không phải sao?"

Đối với lời này, Dụ Văn Châu cũng mỉm cười tương tự đáp lại.

"Có "mình" làm bồi luyện cho, tôi nghĩ hẳn không mấy người trên thế giới được trải nghiệm loại chuyện đặc sắc này" "Tiêu Thời Khâm" bên kia cũng thả lỏng nói, xem ra không có thành kiến gì.

Những người khác lặng im không nói tiếng nào, đồng nghĩa với ngầm chấp nhận.

"Vậy thì cứ thế đi" Diệp Tu thả lỏng người, cười cười rồi lôi kéo mấy đề tài lộn xộn "Nói thế thì mỗi người đều có một bản sao trong bóng tối, thú vị ha. Sau này xưng hô kiểu gì? Trông giống hệt nhau, nhận nhầm xấu hổ lắm."

"Đánh số?" Trương Giai Lạc đề nghị.

Diệp Tu sững sờ "Phụt" cười thành tiếng, một tay chống trán, một tay đập bàn "Giai Lạc số một, Giai Lạc số hai? Khó thế cũng nghĩ ra được."

"Nếu không gọi thế thì" Phương Duệ tuyệt đối không có ý tốt nói "Trương Giai Nhất, Trương Giai Nhị, nhanh gọn dễ nghe, được đấy."

"Đồ Phương Nhị Nhị!" Trương Giai Lạc nhiều lần bị chọc dính chỗ đau trừng mắt, đánh trả không chút yếu thế, mặc cho cách thức đánh trả có ngây thơ non nớt vô cùng.

"Ha ha ha ha ha, thế thì Hoàng Thiếu là Hoàng Thiếu Nhị?" Lý Hiên thật sự không cố ý, hắn chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó, rất thành thật, nhưng mà hậu quả của việc miệng cướp cò là bị Hoàng Thiếu Thiên "một chữ chi ân mười câu tương báo" đáp lại.

Đội tuyển quốc gia bên này nhanh chóng trở nên sôi nổi, bên kia so cùng tựa như thiếu đi thứ gì đó, tất cả mọi người đều ngồi yên tĩnh, không thể nói là có phép tắc, chỉ là không ai giương nanh múa vuốt, có hơi buồn tẻ.

Ánh mắt "Hoàng Thiếu Thiên" nhìn Diệp Tu có hơi kỳ dị, dừng một chút mới mở miệng với bên gà bay chó sủa kia: "Lại nói, mấy người các cậu không có lĩnh đội..., à là Tô Mộc Thu đó" cậu chỉ vào người thanh niên bên cạnh mình, ánh mắt lại ghim chặt lấy Diệp Tu "Mà bên bọn tôi cũng không có anh ta. Thật ra tôi rất tò mò, anh là ai?"

Lời vừa nói ra, người ở hai bên không khỏi sững sờ, dần trở nên yên tĩnh.

Người bên Diệp Tu bởi vì câu nói này mà xác nhận được đây chính là Tô Mộc Thu đã qua đời kia, còn người bên Tô Mộc Thu bởi vì thắc mắc trong lòng được đưa ra, cũng muốn biết đáp án

Tô Mộc Thu

Cái tên này như một bãi mìn nhạy cảm, mặc dù Diệp Tu có thể thản nhiên đối mặt sau bao tháng năm sương gió hắn đã trải qua nhưng tất cả mọi người trong đội tuyển quốc gia, gần như đều dùng loại thái độ thận trọng đối với cái chuyện xưa cũ này.

Chẳng bàn tới những chuyện khác, chỉ là bây giờ đã quá quen với người đàn ông được quang chói mắt bao quanh kia thì lại càng không có cách nào tưởng tượng được cảnh đau đớn tưởng như muốn sụp đổ khi mất đi người bạn thân nhất của hắn. Có lẽ cũng không đành lòng tưởng tượng, dù cho vết thương của Diệp Tu đã kết vảy thì bọn họ cũng không nỡ động tới, chẳng bởi vì bất cứ lý do gì. Chỉ đơn giản là không đành lòng, vốn nghĩ rằng đời này sẽ không gặp gỡ, thế nhưng lại bị một bàn tay làm loạn thời gian, mở ra một trò đùa ác ý.

Mang người vốn không nên xuất hiện tới trước mặt hắn.

"Anh ấy là lĩnh đội của bọn tôi" Vương Kiệt Hi vẫn luôn im lặng lên tiếng thay Diệp Tu, lời ít ý nhiều giải thích.

Mặc dù đã sớm có suy đoán nhưng lúc nghe được câu này vẫn có người không khỏi sững sờ, đưa ánh mắt nhìn Diệp Tu

Trước đó, Diệp Tu bị mẹ cưỡng chế đưa đi cải tạo một chút với lý do là ra nước ngoài thì phải chỉnh chu. Cái cằm lún phún đã râu cạo sạch sẽ, tóc mềm mại rũ xuống bên tai, bởi vì trong nhà cấm mạng nên chút mập giả tạo sinh ra do thức đêm cũng bị loại bỏ bằng sạch.

Màu da hắn rất trắng, vốn tuổi tác cũng không tính là lớn, thêm cả quần áo rộng rãi, nhìn qua còn nhỏ hơn vài tuổi so với thực tế, đường nét trên khuôn mặt thanh tú lại rõ ràng, điệu bộ thong dong bình tĩnh mang tới một sức hấp dẫn không tên, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn sạch sẽ như thiếu niên, cái loại thuần khiết mà người trưởng thành ít ai có được.

Nói tóm lại, trông không quá giống một lĩnh đội bày mưu tính kế đáng tin cậy.

Gần như tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng cho là vậy, chỉ trừ có Tô Mộc Thu đang ngẩn người không biết nghĩ gì.

"Anh là lĩnh đội?" cuối cùng "Tôn Tường" chưa từng chen lời vào cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi "Anh đánh vinh quang rất giỏi phải không?"

Thật ra câu này của Tôn Tường không có ý tứ gì khác, chẳng qua là mang theo chút suy đoán chủ quan cùng dáng vẻ rất không tín nhiệm. Có lẽ là cậu ta thấy cái kiểu cà lơ cà phất thậm chí có thể coi là lôi thôi lếch thếch hoàn toàn không có lấy một chút phong phạm của đại thần vinh quang, cho nên mới lên tiếng thắc mắc.

Người bên Tô Mộc Thu mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt cũng xen lẫn chút nghi ngờ tương tự.

Ý tứ trong lời này, người bên Diệp Tu đều nghe được rõ ràng, chỉ là không ai ngờ tới người thứ nhất mở miệng phản bác lại là Tôn Tường

"Nếu đã là lĩnh đội chẳng nhẽ lại tìm người không giỏi?" Tôn Tường cau mày không chút do dự đâm chọc, mặc dù ngữ khí mất bình tĩnh còn không dễ nghe nhưng vẫn lộ rõ ý tứ bảo vệ "Bất cứ ai yếu hơn tôi đều không thể làm lĩnh đội"

Đây là gián tiếp thừa nhận Diệp Tu giỏi hơn cậu ta.

Đối với người có cái tôi cao ngất như Tôn Tường mà nói, có thể nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy là vô cùng vô cùng khó khăn, bởi vậy những người hiểu rõ tính nết cậu ta xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên, tận cho tới khi Tôn tường bị nhìn tới mức mặt cũng đỏ bừng lên mới dừng lại.

Tôn Tường cũng không rõ lúc mình lên tiếng đang suy nghĩ những gì.

Chỉ là nhìn vừa nhìn thấy những ánh mắt hoài nghi kia, dù biết rất rõ rằng bọn họ không có ác ý nhưng đầu óc vẫn trống rỗng. Ngọn lửa phẫn nộ không biết từ đâu sinh ra thiêu đốt tất cả lý trí. Đây là lĩnh đội của bọn cậu, sao có thể bị nghi ngờ như vậy? Đây là lĩnh đội của cậu ta, Diệp Tu, tại sao sau khi đi vào thế giới không có hắn, còn phải chịu đựng những ánh mắt hoài nghi không hiểu thấu này?

Dù cho chính cậu ta cũng từng khinh thường, nhận định Diệp Tu chẳng qua cũng chỉ mà một lão tướng đã mất đi hào quang thì trong lúc này vẫn không thể chịu đựng được sự nghi ngờ còn không thèm che dấu từ người không biết chút nào về Diệp Tu

Người không hiểu rõ Diệp Tu, không có tư cách nói hắn.

Cho dù là chính cậu ta, cũng không thể.

Diệp Tu có hơi ngạc nhiên nhìn Tôn Tường một chút, sau đó qua loa mở chủ đề để giảng hòa "Sao có thể nói như vậy? Đồng chí nhỏ Tôn Tường hiện đại rất giỏi, không nên coi thường mình"

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Những người khác tôi đều biết, chẳng qua mọi người không quen biết tôi mà thôi"

"Tự giới thiệu một chút. Tôi gọi Diệp Tu, là lĩnh đội của Trung Quốc trong một thế giới song song khác" Diệp Tu chỉ chính mình, mỉm cười "Chào mọi người"