[Toàn Chức Cao Thủ] [All Diệp] Không Chỉ Có Một

Chương 1




Diệp Tu đi từ trong phòng ra, vừa buông tay khỏi tay nắm cửa, quay đầu lại đã thấy một người quen thuộc đang đứng sau lưng hắn, vẻ mặt nhìn về phía hắn có hơi kỳ quái.

"Tôn Tường?" Diệp Tu không nghĩ nhiều, giơ tay phủi cái ống tay áo dúm dó, thuận miệng hỏi "Chút nữa sẽ bắt đầu họp, cậu muốn đi đâu?"

Vẻ mặt của người trẻ tuổi lúc này lại càng kì quái hơn. Cậu ta dùng ánh mắt đánh giá quét qua Diệp Tu một lần từ trên xuống dưới, hoài nghi cùng mù mờ không giấu được ánh lên trong đôi mắt. Cậu ta ngó lại bảng số trên cánh cửa phía sau lưng Diệp Tu lần nữa, mãi sau mới dời mắt, mở miệng hỏi: "Anh là ai?"

Diệp Tu vốn đang kiên nhẫn chờ Tôn Tường bình thường trở lại, nghe xong câu này thì sững sờ. Hắn ngẩng đầu quan sát sắc mặt Tôn Tường theo bản năng, xác nhận rằng trên gương mặt kia chỉ tồn tại hoài nghi cùng khó hiểu đơn thuần, chứ không có bất kỳ dấu hiệu của trò đùa nào, đôi tay buông lỏng hai bên ngay lập tức giật giật, sau đó lại đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Không đúng.

Diệp Tu đưa mắt tới chỗ "Tôn Tường" lần nữa.

Người trẻ tuổi này vẫn giữ nguyên bộ dạng chẳng hiểu cái gì, mặc trên người một bộ quần áo bình thường mà hắn chưa từng thấy qua, bên lỗ tai còn có thêm một bộ tai nghe, nhìn qua chắc đang định đi ra ngoài mua đồ. Huyệt thái dương của Diệp Tu đột nhiên hơi giần giật đau, tình huống hoang đường trước mắt này hiển nhiên không phải là cảnh trong mơ, hắn cảm nhận được tình hình đã vụt khỏi tay hắn, vượt ra phạm vi khống chế..

Xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Diệp Tu cùng "Tôn Tường" vẫn đứng trước cửa ra vào nhìn nhau, một âm thanh truyền tới từ nơi xa, phá vỡ cái loại yên tĩnh lạ lùng này: "Lão Diệp, anh ở đâu thế? Chỉ còn thiếu mình anh thôi đấy"

"Tôi tới ngay đây" Diệp Tu nghe thấy tiếng Phương Duệ, nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vừa mới căng chặt cũng giãn ra. Hắn nghĩ, xem ra ngoài "Tôn Tường" trước mặt này, những người còn lại đều bình thường.

"Phương Duệ quen biết anh?" "Tôn Tường" bị Diệp Tu gắn mác "không bình thường" do dự hỏi, sự xoắn xuýt kì lạ hiện lên trên gương mặt. Chốc chốc nhìn Diệp Tu rồi chốc chốc lại nhìn căn phòng phía sau Diệp Tu.

Diệp Tu sững sờ lần nữa.

"Không phải chỉ thiếu có mình anh thôi à?" Giọng Phương Duệ từ phía xa đến gần, có vẻ hơi hoài nghi " Lão Diệp, anh đang nói chuyện với ai..."

Nói tới đây, âm thanh của hắn ta như bị cắt đứt, Phương Duệ ngơ ngác nhìn "Tôn Tường" trong bộ quần áo bình thường, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ, há to miệng, hơn nửa ngày mới lên tiếng "Tôn Tường? Tôn Tường, không phải mới vừa rồi cậu...còn ở trong phòng sao? Sao cả quần áo cũng thay rồi?"

Bầu không khí lại rơi vào cảnh ngưng trệ kì lạ một lần nữa, giống như đang chứa đựng một chất lỏng đặc quánh, không hoà tan cũng chẳng thể khuấy động được, toả ra mùi rút dây động rừng.

"Vừa rồi cậu ta vẫn luôn đứng cùng tôi ở chỗ này" Diệp Tu mở miệng trước tiên, gõ cho chút hy vọng được che dấu bên trong Phương Duệ vỡ thành từng mảnh nhỏ "Chưa từng đi vào"

Không đợi cho miệng Phương Duệ há to tới mức có thể thả một quả trứng gà vào bên trong, cũng không đợi "Tôn Tường" nghiền ngẫm ra nguyên nhân của chuyện này đến cùng là do đâu thì hai giọng nói gần giống như đúc vang lên ngay giữa hành lang trống không, đánh thức ba người vẫn còn đang trong tình trạng giằng co.

Nhưng mà ngay giây sau, khi bọn hắn nhìn thấy hai người bước tới từ hai phía hành lang, vẻ mặt lại càng trở nên mù mờ.

"Phương Duệ, cậu đang làm cái gì đấy! Bảo cậu đi gọi lão Diệp mà sao cậu lại đi chơi trò mất tích cùng anh ta? Tất cả mọi người bên trong đều đang chờ..." Ở phía hành lang bên này, Hoàng Thiếu Thiên mặc đồng phục tức giận la hét bước tới.

"Tôn Tường, cậu đi đâu thế? Tô Mộc Thu vừa mới gọi mọi người, nói muốn mở họp trước thi đấu, bây giờ Tô Mộc Thu với những người khác đang trong phòng đợi đấy, chỉ có cậu làm tôi tìm cả một tầng vẫn không thấy..." Phía hành lang bên kia, "Hoàng Thiếu Thiên" cũng mặc quần áo bình thường đi tới.

Giọng hai người lúc nhìn thấy người đối diện giống mình như đúc thì im bặt đi.

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau Diệp Tu bỗng nhiên mở ra.

Mọi thứ trước mắt làm Diệp Tu phát hoảng, thậm chí ý nghĩ "Tôn Tường không bình thường" mới nãy cũng hơi lung lay, tưởng rằng mình vẫn đang ở trong mơ. Hắn nghe "Hoàng Thiếu Thiên" kia nói, đầu óc rối tinh rối mù, nhưng cảm giác không thể nói rõ cũng chẳng thế miêu tả bằng lời cùng với tiếng mở cửa sau lưng vẫn lấp đầy lồng ngực.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Gương mặt quen thuộc kia xuất hiện ngay trước mắt, không khác ngày xưa lấy một chút, chỉ có mười năm bình an vô sự trưởng thành, có vẻ chững chạc hơn.

Diệp Thu gần như lỡ mất một nhịp thở, nhưng có lẽ nét mặt vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, hắn đã biết cách che giấu cảm xúc của bản thân từ lâu, từ sự mài giũa trong những tháng năm dài đằng đẵng. Chút gì đó lặng lẽ trở về với yên tĩnh, chỉ còn lại cảm xúc bên trong ánh mắt hắn, vẫn cuồn cuộn không ngừng, chẳng thể hiểu thấu.

Tô Mộc Thu không ngờ ra cửa sẽ gặp cái cảnh này, anh nhìn Diệp Tu, sau đó ngờ vực mà lịch sự hỏi: "Xin hỏi, cậu là?"

Cuối cùng cũng hiểu rồi. Những điều vẫn còn ngập ngừng bên cửa miệng, cảm xúc thở không ra hơi đọng lại trong lồng ngực thì ra còn có một cái tên riêng biệt.

Gọi là ảo tưởng trở thành sự thực.

"Lĩnh đội...bà mẹ nó quái vật a a a!!!" Không đợi Diệp Tu lấy lại cảm xúc đã lâu không gặp, trong phòng Tô Mộc Thu bỗng nhô ra một cái đầu. Nếu như không phải do cái đầu kia giống Phương Duệ như đúc và người với cái đầu đó giờ này đang hét lên "Ác linh siêu thoát đi" thì cảnh tượng trước mặt hắn cũng coi như bình thường.

Phản ứng của Phương Duệ chẳng tốt hơn chút là bao, hắn ta nhìn gương mặt có thể so sánh với anh em song sinh trước mắt mình kia, cứng ngắc như búp bê dây cót: "Lão Diệp, tui cảm thấy tui đang nằm mơ..."

"A a a a a a!" Mà Hoàng Thiếu Thiên ở hai bên sau một cung phản xạ dài đằng đẵng cuối cùng cũng như đứt mất cái dây nào đó rồi nổ tung chỉ vào đối phương, run rẩy không nói nên lời, chỉ có thể há miệng lập cập lại gần Diệp Tu và Tô Mộc Thu bên cạnh.

Diệp Tu tỉnh táo nhìn về phía Phương Duệ "...Chú có thể nhéo chân một chút xem thử có đau không"

Nhưng mà Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu rõ ràng cũng không kịp hiểu ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì phía trước, rồi lại nhìn một đám người lũ lượt kéo nhau ra khỏi phòng họp từ bên kia, cùng với một đám người khác trong phòng cạnh Tô Mộc Thu từ bên này...Mặc dù hắn vẫn nhớ rằng căn phòng trước khi hắn bước ra vẫn là của hắn, nhưng tư nhiên hắn lại cảm thấy.....

Có lẽ hắn đang nằm mơ.