Chương 62: Cuộc chiến của những kẻ tí hon (3).
''Hơi đau nha thầy Hải.''
[All Might] từ trong đ·ống đ·ổ n·át đi ra mà không có thương tích gì, phủ trên người đống bụi xuống anh mới quay đầu lại nhìn thầy giám thị với ánh mắt cực kỳ khó hiểu. Dù là mới vào làm việc ít lâu thôi, nhưng anh cũng biết tính nết của người đàn ông trước mặt này. Anh ta không phải là 1 người thích dùng b·ạo l·ực trừ khi điều đó là bắt buộc.
''Khi nghe tin anh làm giáo viên lớp chọn tôi đã thấy không ổn rồi, quả nhiên đúng như tôi dự đoán.''
''Ý thầy là sao chứ?''
''Cậu vẫn còn chưa nhận ra chúng ta đã không còn ở trong xã hội cũ rồi mà phải không, đây là xã hội do chính dị nhân điều hành và làm chủ đấy?''
''???''
Nhìn thấy [All Might] vẫn chưa hiểu ý của mình, thầy Hải chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.
''Cậu nghĩ rằng xung quanh cậu vẫn là những đứa trẻ 5 tuổi bình thường sao? Chúng đều là dị nhân đấy, mà cậu không biết tính cách của dị nhân thế nào sao? Chúng ta luôn là những kẻ bị cảm xúc chi phối mạnh, cậu thật sự nghĩ lấy 1 đứa nhóc làm bia ngắm cho mọi người sẽ là điều đúng đắn sao? Cậu thật sự có dành thời gian đi học tâm lý dị nhân không vậy? Lỗi căn bảng như vậy cũng mắc phải, nếu không phải tôi ra tay đánh cậu. Thì hiện tại cậu đã đắc tội với người còn khủng kh·iếp hơn nữa rồi.''
Nhìn khuôn mặt cực kỳ của thầy giám thị [All Might] cũng không dám nói lại, anh chầm chậm hồi tưởng lại những gì mình đã làm. Thì chợt nhận ra, ngay từ ban đầu anh đã ép Nguyên Vũ làm những điều cậu bé không muốn, hơn nữa còn biến cậu bé thành đích ngắm của nhiều người.
''Nhận ra rồi sao! Thầy giáo chủ nhiệm lớp chọn khẳng định 1 học sinh từ lớp đội sổ là kẻ mạnh nhất trong khối. Anh nghĩ xem gia đình của những học sinh khác sau khi nghe được lời này thì sẽ có cảm giác gì?''
Mồ hôi trên trán [All Might] ngày càng nhiều, anh biết mình đã quá ngây thơ khi không nghĩ tới bậc phụ huynh của các em học sinh, nhưng người là dị nhân hơn nữa trong số đó còn có các ông lớn trong nhiều ngành nghề hoặc trong bộ máy nhà nước. Lời anh bảo chẳng khác gì đang chửi xéo những người ấy cả, mà cậu bé bị anh dùng làm bia ngắm cũng không phải đơn giản.
Nhìn khuôn mặt đang ngày càng trở nên trắng xám của [All Might] thầy Hải lúc này mới gật đầu hài lòng, xem ra còn có thể cứu được. Đi tới kéo tên giáo viên chủ nhiệm lên, sau đó mới áp sát vào tai gã mà nói:
''Chuyện này giải quyết cực kỳ đơn giản, lời anh nói ra đã không thể rút lại được. Vậy thì đi thuyết phục người anh lấy làm bia ngắm chịu trở thành bia ngắm đi, nếu cậu bé đấy chấp nhận vậy thì mọi thứ lại quay trở về chỉ là 1 cuộc cạnh tranh giữa những đứa trẻ. Mong muốn của anh vẫn sẽ thành hiện thực mà không lo đắc tội với ai cả.''
''Nhưng em ấy có chấp nhận không? Mặc dù chuyện này do tôi không suy nghĩ chu đáo, nhưng tôi biết em ấy không phải 1 đứa trẻ 5 tuổi bình thường đâu...''
''A! Còn biết chuyện này nữa sao, vậy mà vẫn cầm thằng bé làm bia ngắm. Tôi nên gọi anh là gan dạ hay ngu ngốc đây...''
Nói tới đây thầy Hải chỉ có thể thở dài, sau đó vỗ vào bả vai của [All Might]:
'''Anh nợ tôi đấy nhé, tôi sẽ đứng ra giải quyết việc này cho anh. Việc của anh bây giờ là hoàn thành 1 khoá tâm lý trẻ nhỏ cùng 1 khoá phân tích hành vi con người đi. Nếu tới cuối học kỳ anh không có 2 cái chứng chỉ đó, vậy đừng có nghĩ làm giáo viên chủ nhiệm nữa.''
''Ah!! Xin lỗi đã làm phiền thầy.''
''Lần sau chú ý đi nhé! Chúng ta đã không còn sống chung với xã hội loài người rồi, có 1 số thứ không còn như trước nữa đâu.''
Sau cuộc trò chuyện của 2 người, 2 lớp ngày hôm đó lại tiếp có những trận đánh giữa các thành viên với nhau. Rồi được hướng dẫn các cách kiểm soát năng lực của mình, cũng như làm sao hạn chế các trường hợp mất kiểm soát.
Mặc dù bị lớp chọn đánh bại 1 cách áp đảo, nhưng tin thần của các thành viên lớp 1-10 lại cực kỳ vui vẻ cùng hưng phấn hơn cả các thành viên lớp chọn. Bởi bọn họ lần đầu tiên được tiếp xúc với các kiến thức này 1 cách bài bản và có tổ chức, 2 thầy cũng cực kỳ kiên nhẫn và chú ý tới bọn họ. Không như các giáo viên lúc trước, chỉ dạy cho có mà không quan tâm bọn họ đã thực sự hiểu bài hay chưa.
Khác với họ là các thành viên lớp chọn, ngày hôm nay bọn họ lại không có thu hoạch được gì nhiều ngoài việc được giáo viên chủ nhiệm khẳng định người mạnh nhất trong khoá lại không nằm trong lớp họ. Các kiến thức mà các thầy truyền đạt hôm nay lại chủ yếu nhằm về hạn chế năng lực mất kiểm soát, thứ mà bọn họ các thành viên lớp chọn ít khi gặp phải. Nên gần như tất cả học sinh lớp chọn đều cảm thấy buổi học ngoại khoá ngày hôm nay không thú vị như họ tưởng tượng.
Trên đường trở về lớp cùng đám bạn, Vũ nhìn thấy thầy giám thị đang ra hiệu mình tìm chỗ nói chuyện. Cậu cũng ngờ ngợ đoán ra ông ấy tìm mình vì chuyện gì, thế là đang cùng nói chuyện với mọi người cậu liền lấy lý do vào nhà vệ sinh để rời đi.
Đi ngược ra phía sau khu vệ sinh, Vũ nhìn thấy thầy giám thị đã đứng h·út t·huốc ở phía sau từ bao giờ. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn là sự tò mò không biết đến cùng người thầy trước mắt sở hữu năng lực gì mà có thể xuất hiện ở mọi nơi.
''Tại sao thầy lại h·út t·huốc trước mặt học sinh chứ! Thầy đang làm tấm gương xấu đấy.''
''Cái này không phải thuốc lá, chỉ là đồ pha ke thôi. Cái này dùng giống nước súc miệng ấy, nhưng mà dùng khí để khử mùi hôi.''
Hút được 1 nữa thầy liền ném điếu thuốc xuống dưới chân và dập nó đi, quay đầu nhìn về phía Nguyên Vũ lần này ông thật sự chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cậu bé trước mặt này.
''Đôi lúc thầy thật sự tò mò không biết các thiên tài được sinh ra bằng cách gì mà có thể khác biệt với đồng lứa đến vậy, cho dù là tuổi còn rất nhỏ thôi.''
''Nữa sao! Em chắc chắn với thầy mấy cái tin đồn kia làm nhảm, và lời thầy chủ nhiệm trước kia nói đều là bịa đặt nha.''
''Có ai đã nói chuyện gì đâu mà em phản ứng giữ vậy?''
Vũ nghe được lời này liền cứng họng lại, cậu lườm thầy giám thị 1 chút vừa nãy trong đầu cậu vừa reo lên tiếng chuông cảnh báo cơ thể đang bị điều khiển. Nếu không phải năng lực của cậu đủ nhạy để phát hiện, thì có lẽ Vũ vẫn không hề hay biết mà đi theo tiết tấu của thầy giám thị soạn sẵn cho mình.
''Ồ! Phát hiện ra rồi sao, em nhạy bén hơn thầy nghĩ đấy. Vậy mới đúng với nhận định của bọn thầy chứ!''
''Tất cả chuyện này là sao? Thầy muốn làm cái gì?''
''Nó là 1 bài kiểm tra, để thầy xem thử em có thật sự là 1 người như thầy nghĩ không. Và em đã vượt qua bài kiểm tra, tên nhóc đến từ vườn địa đàng ạ!''
Nghe được những câu nói phía sau, Vũ ngay lập tức nỗi hết cả da gà đôi mắt còn ngây thơ ban nãy bổng chốc hoá thành 1 con thú đang trong giây phút sinh tử. Sát ý không còn kiềm chế nữa mà phát ra 1 cách bừa bãi, thầy giám thị nhìn thấy biểu hiện của Vũ thì càng hài lòng hơn nữa.
Cơ mà không đợi cho cậu bé t·ấn c·ông, anh đã ra tay trước. Cơ thể anh bỗng chốc trở nên mờ ảo đi sau đó liền biết mất, làm cho Vũ chở nên hoảng sợ tìm kiếm xung quanh. Giây tiếp theo, cậu liền cảm nhận được 1 bàn tay đặt ngay trên vai mình.
Tiếng báo động trong cơ thể không ngừng reo vang làm cho Vũ muốn giãy giụa cơ mà như có 1 sức nặng vô hình gì đó cản cậu lại. Làm cho Vũ hoá thành bức tượng không thể cử động được nữa.
''Bình tĩnh nào cậu bé! Không ai ở đây tới hại cậu cả, chúng ta là đồng minh mà. Quên điều luật của những kẻ chuyển sinh rồi sao, không được làm hại hay gây bất lợi cho những người cùng chiến tuyến. Ta và em đều là dị nhân làm sao có thể hãm hại nhau được, chẳng lẽ lúc đầu thai em không học kỹ các điều luật sao.''
Lời nói của thầy Hải như có ma lực làm cho dây thần kinh đang cực kỳ căng thẳng của Vũ dần trở nên bình tĩnh lại. Lúc này các ký ức về những điều luật cũng như kinh nghiệm mà vị thần tóc vàng truyền đạt cho cậu mới ùa về.
Trong lòng Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhàng, đúng là như thầy Hải bảo những người luân hồi trong cùng 1 chiến tuyến không thể tự hại lẫn nhau. Đó là 1 luật ngầm giữa những người luân hồi, cùng nhầm hạn chế tình trạng kẻ thù chưa tới mà đã tự động thua khiến cho các vị thần trở nên nhàm chán. Điều luật này cũng đã được bổ sung vào điều luật cho những người luân hồi, đây được xem như là 1 cách khẳng định lòng trung thành với giống loài mà mình đã quyết định đầu thai thành.
''Bình tĩnh rồi chứ! Giờ chúng ta có thể nói chuyện tiếp rồi chứ. Để dễ nói chuyện, có thể cho thầy biết đây là lần thứ mấy em đầu thai rồi không. Thầy trước nhé, đây là lần thứ 5 của thầy rồi.''
[VC gặp dân chuyên luôn à.] Trong đầu Vũ không khỏi toát lên những dòng suy nghĩ.
Sau đó cậu cũng thành thật khai báo:
''Đây là lần thứ 1 của em.''