Chương 63: Thế giới của chúng ta.
2 người đàn ông im lặng nhìn nhau, rồi cả 2 tìm lấy chỗ để ngồi xuống. Vũ lúc này cực kỳ tò mò về vị luân hồi giả trước mặt này, dù sao đây cũng là người đầu tiên cậu gặp trong cuộc đời này.
''Xem ra em là người mới nhỉ. Vậy thì mọi thứ dễ hiểu hơn rồi.''
''Hiểu gì cơ?''
''1 vài câu chuyện nhỏ mà sau này em sẽ biết thôi.''
Thầy Hải như gặp phải chuyện vui gì đó mà nở 1 nụ cười mãn nguyện, rồi lại kéo Vũ vào chủ đề khác:
''Thế e đã chuẩn bị những gì vào năm sắp tới?''
''Ý thầy là?''
''Hửm! Trận chiến con quạ, em không có ký ức về điều này sao?''
Khuôn mặt của Vũ nghệch ra, những phần ký ức bị lãng quên tại đời trước của cậu dần dần ùa về. Những lời bàn tán của Huân và Trang ngay trong thư viện bắt đầu hiện ra trước mắt Vũ, giờ cậu mới nhớ mình đã quên điều gì.
''Cái đ@ má! Ơ những mà chúng không phải đã tách ra khỏi lục địa loài người sao, cuộc chiến con quạ phải vì vậy mà biến mất chứ.''
Thầy giám thị lại rút 1 điếu thuốc bỏ vào mồm, phì phèo chút khói rồi mới nói tiếp:
''Đúng là cuộc chiến con quạ sẽ không còn xảy ra nữa, thay vào đó sẽ là cuộc chiến thành gia định. Quy mô đã lan tới toàn thành phố rồi, đó là chúng ta đã cố gắng kiềm chế nó lại đấy nhé.''
''Kinh khủng đến vậy sao, làm sao việc tách ra khỏi loài người lại khiến cho sự kiện này trở nên tệ hơn chứ''
Nghe được những lời nói của Vũ, thầy giám thị không khỏi đăm chiêu. Cuối cùng ông quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
''Việc tách ra khỏi xã hội loài người không đơn giản như em nghĩ đâu, mặc dù chúng ta có thế mạnh về sức mạnh con người nhưng đừng quên công nghệ của bọn họ cực kỳ phát triển. Em chưa nhìn thấy những cổ máy chém g·iết trong bộ giáp sắt khổng lồ màu xanh kinh khủng đến cỡ nào đâu, đám ấy giống như mấy con chó dại ấy lao vào đánh với bọn ta mà không thèm quan tâm đến mạng sống của mình. Chúng ta phải dùng đến nhiều con át chủ bài mới thành công mang tất cả dị nhân thoát khỏi xã hội loài người đó đấy, vì tiêu hao rất nhiều nên chúng ta hụt hơi trong việc phát triển khoa học kỹ thuật. 1 số máy móc chúng ta đang dùng vẫn còn đến từ thời đại cũ, nên việc phòng ngừa các thảm hoạ như thế này đa phần vẫn cần dựa vào các thợ săn cùng người dân chiến đấu hơn.''
''Em vẫn có 1 câu muốn hỏi rất lâu rồi. Ở kiếp trước của em, con người và dị nhân mặc dù không phải gọi là quá hoà hợp những ít nhất ở đất nước của chúng ta tình trạng phân biệt rất ít khi xảy ra, mọi người vẫn dựa vào nhau để cùng vượt qua hoạn nạn. Thế nhưng tại sao ở kiếp này, 2 bên lại trở thành kẻ thù không đội trời chung hơn nữa là còn tách các lục địa ra?''
Thầy giám thị im lặng 1 lúc lâu khi nghe được câu hỏi này, khiến cho Vũ tưởng cậu đã đụng phải điều gì đó cực kỳ n·hạy c·ảm của thầy. Đang định nói lời xin lỗi, thì thầy Hải lại nói tiếp:
''Nguyên nhân sao? Có rất nhiều, có lẽ là vì 2 bên vẫn chưa hiểu nhau, sự hoảng sợ bị đào thải của loài người dành cho 1 sinh vật giống như họ về mọi mặt nhưng lại mạnh hơn, hay sinh khinh bỉ của dị nhân dành cho giống loài vô dụng luôn cần họ hi sinh bản thân để bảo vệ chăng. Ta không biết, nhưng ta có thể chắc chắn với em rằng đây đều là lỗi đến từ 2 phía và là điều sẽ xảy ra cho dù là sớm hay muộn. Em nói kiếp trước của em 2 bên vẫn hoà hợp vậy khi đó em mất lúc mấy tuổi?''
''Lúc đó em mới học lớp 10. Thành Gia Định cũng gặp phải 1 cuộc thảm hoạ bất ngờ, quái vật đã tràn vào võ đường của bọn em. Em không thể làm gì khác ngoài dùng bản thân làm mồi nhử cho mọi người chạy, sau đó bất cẩn bị 1 con làm cho bay đầu.''
''Ra là vậy! Bảo sao em lại hỏi câu trên, ừm nói sao nhỉ kiếp trước nếu ta đoán không nhầm thì em mất vào năm 2017 thế là 5 năm trước khi loài người đưa ra công cụ d·iệt c·hủng dị nhân ra ngoài ánh sáng.''
''CÁI GÌ? Công cụ d·iệt c·hủng ý thầy là ....''
''Ngay trên mặt chữ đấy, nó là thứ nhắm vào dị nhân bất ngờ không. Chúng ta bị chính đồng minh của mình đâm lưng đấy, hơn nữa cuộc thảm hoạ vào Thành Gia Định năm ấy còn có sự nhúng tay của con người vào trong đó đấy.''
''Thầy không đùa chứ! Tại sao họ phải làm vậy? Thế không khác gì huỹ diệt môi trường sống của họ luôn sao.''
''Cái này sao ta biết! Hỏi mấy tên lãnh đạo loài người ấy, kiếp trước ta cũng không sống được lâu sau cuộc t·hảm s·át đấy. Ít nhất là ta còn sống trong khoảng thời gian chúng ta đã bắt đầu chống trả lại loài người rồi, em có thấy nó tuyệt vời không. Mà buồn cười cái là các vị thần ngay từ ban đầu đã không xem 2 chủng tộc chúng ta là đồng minh rồi, mấy tên luân hồi lúc đầu còn phải đối việc này nhưng sau khi biết được g·iết chúng ta cũng không có việc gì liền thay đổi bộ mặt.''
''Từ! Thầy cho em 1 chút thời gian...''
''Cứ bình tĩnh đi! Đây là lần đầu em luân hồi, nên có nhiều cái chưa biết đợi chuyển sinh vài lần nữa đi sẽ quen. Nói về mưu kế cùng đâm sau lưng đồng đội chưa ai vượt qua được loài người đâu, mặc dù nói thì có vẽ phân biệt. Nhưng kinh nghiệm những kiếp trước của ta là như thế, dù có người này người kia nhưng cuộc d·iệt c·hủng là do loài người gây nên là thật. Có lẽ điều ấy có 1 phần lỗi của chúng ta, nhưng bọn hắn là những kẻ bắt đầu trước. Nên kiếp này phe luân hồi bên chúng ta đã trả đũa.''
''Ý thầy là??''
''Lấy đạo của người trả lại cho người a! Dù sao chủng loài của chúng ta cũng vượt qua họ về mọi mặt mà còn đánh bất ngờ thì loài người sao mà chống trả nỗi, mấy cái quốc gia dẫn đầu trong cuộc d·iệt c·hủng kiếp trước đều được chúng ta chăm sóc đặc biệt đảm bảo không có 20 năm dưỡng thương thì đừng nghĩ việc phục hồi lại như cũ. Hơn nữa chúng ta còn phát huy truyền thống lâu đời của dị nhân đó là khả năng tự huỷ, thay vì chưa cắt lãnh địa như thông thường. Chúng ta chơi lớn, đem cả 2 đều đẩy vào vùng không gian hỗn loạn nơi các hầm ngục xuất hiện như cơm bữa. Cũng may trước khi điều này xảy ra, chúng ta đã lấy đi rất nhiều tài liệu liên quan đến công nghệ, v·ũ k·hí cùng các ngành nghề khác của loài người. Cho nên khi đi tới vùng đất mới này, chúng ta không có quay về thời kỳ đồ đá đấy.''
''Thế còn xã hội loài người?''
''Ai biết! Chúng ta không còn gặp đám người ấy sau cuộc chiến hỗn mang rồi, nhưng mà ta có thể đảm bảo với em rằng đám người ấy vẫn còn tồn tại ở đâu đấy trên vùng đất này. Mấy gã đấy cũng không phải dạng vừa đâu, bọn họ cũng có các siêu anh hùng cho riêng mình đấy. Mấy gã đấy ngoài việc không có khả năng tồn tại trong môi trường đậm đặc ki quá lâu ra, thì sức mạnh căn bản của bọn đấy đã không khác gì chúng ta rồi. Chứ đừng nói đến đống chiến giáp cùng chiến hạm của mấy tên đấy, em phải đối đầu với chúng 1 lần để biết sự khó chịu của đám v·ũ k·hí đấy.''
2 người trò chuyện rất lâu về nhiều chủ đề liên quan đến xã hội dị nhân hay cả người luân hồi, cho đến khi tiếng trống trường tan học vang lên. Cả 2 mới biết bây giờ đã là buổi chiều rồi.
''Xem thời gian kìa! Không thể tin được chúng ta đã nói chuyện cả ngày đấy, đến lúc đi về rồi. Hẹn gặp em ngày hôm sau nhé, những yêu cầu của em thầy sẽ đi tìm hiểu rồi nói cho em sau, chắc cũng sẽ có thôi nên đừng lo. Còn về gặp mặt người luân hồi, thì ở Thành Gia Định này có 1 hội nhóm ở khu Thành Cát thầy sẽ liên hệ với bọn họ để chuẩn bị làm buổi lễ chào đón người mới. Yên tâm đi người luân hồi mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít như em tưởng tượng đâu. Chỉ là bọn họ có muốn hiện thân hay là có cùng tư tưởng với em thôi. Nên tới đây nhé, tạm biệt.''
''Tạm biệt thầy! Ngày hôm sau gặp lại.''
Vũ đưa mắt nhìn thầy mình biết mất giữa hư không mặc dù không có sương mù hay thứ gì ở xung quanh che mất, ông đơn giãn là cứ biến mất như vậy. Chỉ để lại 1 Vũ đang chìm trong cảm xúc phức tạp, vui mừng, hưng phấn, hoảng sợ, lo lắng, nghi ngờ rất nhiều thứ pha trộn làm cho trái tim cậu không ngừng đập nhanh.
Vũ dùng tay xoa bóp lòng ngực của mình để khiến bản thân bình tĩnh trở lại, mặc dù hiệu quả không cao nhưng ít nhất cơn đau làm cậu biết mình không có mơ. Thật sự đúng như vị thần kia từng nói, người luân hồi luôn xen lẫn ở mọi nơi chỉ là bọn họ có muốn thay đổi cuộc sống của mình, hay chỉ đơn giãn chỉ là sửa lại những sai lầm của quá khứ và chìm đắm trong những cảm xúc cũ hay không thôi.
Cho dù bọn họ đứng trước món quà ban thưởng khổng lồ, nhưng trải qua nhiều mất mát cùng khổ đau ở từng kiếp. Tâm trí của họ sẽ trở nên bình tĩnh lại và trở nên thăng hoa khi nhìn thấy được mục tiêu của mình. Vì vậy mà các vị thần phải luôn tìm kiếm các luân hồi giả mới, chỉ vì căn bản muôn loài sau thời gian đầu bùng cháy ở vế đầu thì họ đều chọn cách trở lại là chính mình ở những kiếp cuối cùng.
Thậm chí có kẻ còn quyết định từ bỏ thay đổi mọi thứ xung quanh mà cứ sống 1 cuộc đời như vậy cho tới lúc phán xét. Đây chính là thứ khiến các vị thần đau đầu và khó hiểu ở muôn loài, sau việc tự g·iết hại lẫn nhau cùng tự huỷ. Nhưng đây cũng là thứ khiến các vị thần luôn yêu thích, khi các linh hồn nhỏ bé và yếu đuối này toả sáng 1 cách rực rỡ trong quảng đời ngắn ngủi cùng đìu hiu này.