Chương 6: Buổi tập huấn.
Chương 6: Buổi tập huấn.
Trở về nhà,
Ba mẹ của Vũ đã ở nhà từ lúc nào, khi thấy xe của chú năm dừng trước nhà 2 người liền đi ra đón bọn nhỏ. Vũ vẫn còn chưa hồi phục từ tin tức chú năm đưa tới nên hắn như người mất hồn, còn 2 đứa nhỏ kia thì sau 1 ngày chạy nhảy lúc này cũng đã mệt mỏi.
Bi liền ngủ quên trời quên đất trên xe, Hoa đỡ hơn 1 tí những đầu vẫn gật gà gật gù. Ba mẹ bọn hắn cũng chỉ có thể cười cho qua chuyện, sau đó đưa bọn nhỏ vào nhà. Ba Vũ càng là ở ngoài nói chuyện với chú năm 1 chút, khi mấy đứa nhỏ vừa vào nhà xong.
Khuôn mặt lúc này còn tràng ngập tươi cười nay đã hoá thành nghiêm túc, chú năm nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài. Xem ra 2 người này biết thêm được điều gì rồi, gã đưa tay làm dấu hiệu im lặng sau đó ra hiệu cho ba Vũ đi vào xe.
2 người đàn ông vào trong chiếc xe không biết nói về điều gì bên trong.
Trở lại với Nguyên Vũ,
Cậu lúc này đã nằm trên giường của mình, đôi mắt thẩn thờ nhìn lên trần nhà trong đầu còn không ngừng lập lại thanh âm của chú năm.
''Trường Phương Sơn là trường dự bị của năng lực giả, khu phương sơn cũng là nơi năng lực giả sống. Vậy mình làm sao thoát khỏi đây,....''
Càng suy nghĩ Vũ càng tuyệt vọng, đây không phải là ván đã đóng thuyền rồi sao làm sao còn sửa được nữa. Đôi mắt cậu như đ·ã c·hết, suy nghĩ của cậu lúc này đã tung bay chỉ đến khi mẹ cậu gọi cậu xuống nhà. Vũ mới lấy lại tinh thần rồi từ từ đi xuống, 2 đứa em của cậu lúc này đã nạp lại năng lượng hiện tại đang không ngừng chạy nhảy khắp nơi.
Mẹ Vũ như cảm nhận cảm xúc của cậu không khỏi lo lắng hỏi:
''Có chuyện gì sao Vũ? Hôm nay nhìn con có vẽ mệt mỏi vậy.''
Vũ đi tới ngồi kế bên sau đó im lặng không nói gì, mẹ hắn nhìn khuôn mặt của cậu càng trở nên đồi phế liền không khỏi hoảng loạn:
''Sao thế con? Có gì muốn nói với mẹ không.''
''Mẹ ơi con không chắc con có muốn trở thành năng lực giả hay không?''
Mẹ Vũ khi cậu nói câu này hiển nhiên rất bất ngờ, sau đó khuôn mặt tràn đầy khó hiểu hỏi:
''Không phải hôm qua con còn hứng thú muốn thi vào trường đại học sao. Sao tự nhiên suy nghĩ lại rồi.''
Vũ lúc này không nhịn được nữa nói ra hết suy nghĩ của cậu về năng lực giả, mẹ Vũ lúc đầu còn tưởng gì nhưng sau khi nghe xong tâm sự của cậu. Mẹ cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể đặt tay lên bã vai cậu giọng tràn đầy bất đắc dĩ.
''Có những chuyện con phải trải qua mới hiểu được, mẹ cũng không muốn cho con đi con đường này. Nhưng mà...''
Còn chưa đợi mẹ cậu nói hết câu, đã có 1 giọng nói khác chen ngang vào:
''Nhưng mà chúng ta không muốn con trở thành cá nằm trên thớt cho người ta muốn làm gì thì làm. Ba và mẹ không thể bảo vệ các con 1 đời được, rồi cũng đến lúc các con phải tự bước đi bằng đôi chân của mình.''
Vũ nghe vậy cũng biết bản thân quá vội vàng đưa ra kết luận, hắn chỉ có thể gãi đầu xin lỗi sau đó nói qua vấn đề di tản của thành phố. Hiện tại ngoại trừ gia đình của năng lực giả ra, dân thường vẫn chưa nhận dược lệnh s·ơ t·án chính thức mà chỉ có qua các tin đồn truyền trên mạng.
Ba và mẹ của Vũ cũng không đề cập quá nhiều về thứ này mà mơ hồ bảo rằng thông tin sẽ được thông báo vào ngày, sau đó Vũ liền nói đến nỏ cùng rìu. Ba của Vũ bảo tối này sẽ hướng dẫn hắn cách sử dụng 2 thứ này, sau đó gia đình hắn bắt đầu dùng bữa tối như bình thường.
--------
Sau bữa tối hôm đó,
Vũ lên phòng thì nhận được thông báo trong điện thoại rằng ngày mai trường sẽ bắt mở tập huấn di chuyển đến hầm trú nạn. Vũ sau đó nhận tin nhắn từ hội bạn của cậu,
[Ê mày đọc thông báo của trường chưa?] (wibu chúa)
[Rồi nhà ta mới phổ cập cho tao những gì cần làm vào hôm di tản này] (Đầu cắt moi)
[Tao cũng vậy, sáng nay mới đi mua 1 đống đồ cho ngày di tản này.] (Vũ)
[Ơ tao cũng thế, nói nhỏ cho tụi mày đừng có nói ai. Ông già tao còn được tao 1 thanh kiếm để phòng thân này, vl chưa] (Dog)
[vl luôn] (tất cả mn).
Sau đó hội bọn hắn bắt đầu bàn về ngày mai làm gì cùng hẹn địa điểm cả nhóm tập hợp di tản vào ngày đó. Dù sao làm việc nhóm vẫn dễ dàng hơn là 1 mình.
''Vũ!!!!''
Đang mãi mê nhắn tin với hội bạn, Vũ liền nghe thấy tiếng ba mình gọi xuống. Cậu liền biết tối nay làm gì, tắt điện thoại cậu nhanh chóng chạy xuống dứoi.
----------------------
Ngày hôm sau,
Vũ lết cái thân thể mỏi nhừ của mình đi đến trường, buổi huấn luyện ngày hôm qua của ba cậu không khác gì địa ngục. Nhưng thành quả nó mang lại vẫn là cực kỳ rõ ràng, Vũ đã có thể quen với sử dụng nỏ 1, cùng với đó là khống chế bộ đẩy của cây rìu 1 cách chính xác. Mặc dù đa số là cậu đưa cây rìu theo 1 hướng rồi thuận theo nó, nhưng ít nhất là cây rìu vẫn chúng mục tiêu.
Cất chiếc xe đạp của mình, cậu nhanh chóng chạy tới lớp. Ngày hôm nay mặc dù không có tiết học, nhưng mọi người vẫn tính tụ họp ở đây để biết thêm về tình hình di tản. Công văn cũng mới được đưa xuống cho thường dân vào ngày hôm nay, khiến cho các báo đào không ngừng đưa tin.
Đám người bọn họ thì khác, đã nhận được thông tin từ trước nên hiện tại bọn họ quan tâm đến vấn đề làm sao giữ bản thân an toàn khi di tản. Bởi vì tất cả đều có gia đình là năng lực giả, nên bọn hắn biết tình huống phát sinh phía sau.
''Tao nói làm sao bên chính quyền đưa tin xuống trễ đến như vậy, đây là hầm ngục a. Làm sao bây giờ mới thực hiện việc di tản, mà hôm nay tại sao trường bắt tập huấn vậy mọi hôm có đâu.'' 1 cậu con trai trong lớp nói, mà lại cực kỳ hợp lý khiến cho cả lớp không khỏi tán đồng.
''Đúng a, tại sao hôm nay mới đưa công văn xuống...''
''Chịu luôn, bọn nhân viên bên giám định hầm ngục làm ăn kiểu gì vậy. Mọi năm húp bao nhiêu mà làm như thế này.''
''.....''
Giữa đám đông đang không ngừng phàn nàn về cách làm việc của chính quyền, lớp trưởng lúc này mới to giọng nói:
''Dm bọn mày có im hết không, muốn cả lũ bị bế lên phường à. Ngày hôm nay đưa công văn xuống hiển nhiên là bọn họ phát hiện vấn đề, chúng ta ở ngoài sao biết được. Mà ngày hôm nay nhà trường bắt tập huấn, vậy tụi bây tự biết chiến đi lần này không đơn giản như trước. Có thể sẽ m·ất m·ạng đấy, đứa nào trong đây cũng được gia đình đưa v·ũ k·hí phải không?''
Nghe tới đây mọi người liền im lặng, hiển nhiên bọn hắn biết vấn đề ở sau không đơn giản chỉ là lần đầu gặp phải sinh tử mọi người ai cũng có chút hoảng loạn. Cậu con trai vừa mới mở đầu kia cũng biết hành vi mình làm, liền đứng lên xin lỗi mọi người chỉ là sau đó cậu được lớp trưởng đưa tay dừng lại.
''Thôi đi ba, nói cho tụi mày hiểu chứ có phải bắt lỗi gì. Tao cũng đang sợ vãi tè ra đây, nhưng ít ra đám chúng ta phải giữ tỉnh táo. Dù sao cả lũ đều là dự bị cho ngành siêu năng lực a, phải bình tĩnh đối mặt với mấy điều này.''
Vũ đang ngồi trên bàn học khi nghe thấy cũng không ngừng gật đầu, đứa bạn kế bên của cậu càng là đưa ngón trỏ ra:
''Dm đúng là lãnh đạo của chúng ta, vỗ tay cho anh trung wibu của chúng ta nào.''
''Clap......''
Cả lớp đồng loạt vỗ tay làm cho trung không kịp thích ứng, cậu quay đầu nhìn chằm chằm về phía tên vừa bày đầu kia. Vinh nhìn thấy ánh mắt muốn đánh người của lớp trưởng liền ngay lập tức sủi.
Vũ thấy thế liền nhanh chóng hô to:
''Ê vinh xô tí nhớ ghé căn tin mua hộ ổ bánh mình nhé.''
''Ê tao nữa mua dùng hộp xôi, tí đưa tiền trả lại sau.'' Người bạn tên hoàng cũng nhanh chóng hô to.
''Ok mấy em.'' Vinh làm dấu ok sau đó bị trung rượt té khỏi khắp hành lang của trường, cũng may nay không có tiết học nên đám học sinh cũng cực kỳ sôi động. Tiếng trò chuyện vang rôm rả khắp nơi, trong lớp chỉ có Vũ và Hoàng trong đám bạn là còn ở lại nên cả 2 nhanh chóng tiến vào cuộc trò chuyện.
''Hôm qua mày có được ông già mày hướng dẫn sử dụng v·ũ k·hí không?'' Hoàng khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
Vũ nhìn thấy biểu lộ của tên này nhịn không được nhìn lên mái tóc, cũng may kiểu tóc cắt moi vẫn còn đấy làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Xem ra vẫn còn những thứ chưa thay đổi, sau đó nhanh chóng trả lời:
''Có! Ông ba tao chỉ tao cách dùng nỏ với rìu, mày hôm qua tập dùng kiếm à?''
''Ừa mày, ông già tao hôm qua bắt tao vung kiếm tới chảy máu luôn nhìn nè.'' Nói xong Hoàng đưa bàn tay đầy vết sẹo cùng băng dán ra, Vũ không tin được vào mắt mình mà hỏi:
''Mày nói hôm qua đùa ta à? Có 1 hôm tập thì làm kiểu éo gì mà b·ị t·hương thế này.''
''Thật! Ông ba tao cho tao vào phòng gia tốc thời gian, vãi l luôn nhà tao có phòng gia tốc đó mày.''
''Gì mày cũng có?''
''Gì nhà mày cũng vậy.''
Cả 2 như phát hiện điều bí ẩn gì đó, liền quay qua nhìn nhau 1 chút. Đợi đến lớp trưởng cùng Vinh quay trở lại với đồ ăn thì 2 tên quay đầu hỏi:
''Ê nhà tụi mày có phòng gia tốc thời gian không?''
''Có a!'' Cả 2 người đều đồng thanh hô.
''Vãi l luôn'' Sau đó 4 tên liền ngạc nhiên hô to.
........
1 thời gian ngắn sau,
Trung đẩy gọng kính của mình suy tính 1 chút rồi nói:
''Xem ra phòng gia tốc thời gian cũng không phải hiếm như trên Tivi nói, hoặc là nhà chúng ta dấu chúng ta điều gì đó.''
''Hay quá anh nói chí phải. Vỗ tay anh em, vỗ tay.''
''Đm anh nghĩ nảy giờ chỉ để nói ra câu này à.''
Vũ cùng Hoàng đang ngồi gặp đồ ăn cũng phải thán phục trước suy luận éo thể nào sai được của Trung. Trung cảm thấy mình đang bị vũ nhục nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, quân địch đông lắm mình ra tay đánh nó là mình thiệt.
4 đứa đang không ngừng trò chuyện thì nghe thấy tiếng loa thông báo của nhà trường:
''Alo 1..2...3...Các em học sinh chú ý, hiện tại mời các em đi xuống sân trường để thực hiện buổi tập huấn....xin nhắc lại...mời các em học sinh đi xuống sân trường để...... Yêu cầu lớp trưởng các lớp điểm danh lớp mình và thông báo cho thầy Huy...''
''Tới rồi kìa anh em.''
''Ừa xuống thôi. Nhớ nơi anh em mình bạn tụ họp rồi đấy.''
''Ok, lúc đó ta mang em tao theo nữa.''
''Ừa tao cũng vậy, hên thằng trung có ông anh lớp lớn đi cùng.''
''Anh em tin tôi, anh tôi cũng bảo nên đi nhiều người lần này. Xem ra ổng cũng biết điều gì đó.''