Chương 100: Cao tầng đánh nhau (1)
Chương 100: Cao tầng đánh nhau (1)
Ngay khi Vũ cùng đồng bọn thoát khỏi chiến trường,
Mặt đất bên kia liền vang lên tiếng sụp đổ, đồng thời còn tạo nên vết nứt chia cắt 2 nơi.
Đội trưởng vừa nhìn thấy còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại trong người liền vang lên.
''Ở chỗ này còn có sóng sao?''
Vũ nhìn thấy không khỏi ngẩn người, nơi này đều đã chia cắt với thế giới bên ngoài. Làm sao điện thoại còn có thể hoạt động được cơ chứ.
''Đó là máy truyền tin đặc biệt của q·uân đ·ội, khác với cái lính truyền tin dùng. Thứ này không có độ trễ thời gian, chỉ là khi sử dụng liền tiêu tốn rất nhiều năng lượng để phá lớp ngăn cách. Nên chỉ khi nào có tin quan trọng bên q·uân đ·ội mới vận dụng thứ này. Xem ra chúng ta có thể về nhà rồi.''
Tuấn không biết từ lúc nào xuất hiện kế bên cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại kia. Sau đó thở phào 1 hơi, lăn lộn trên chiến trường thời gian làm cho anh rất mỏi mệt, Cho nên nhìn thấy cái máy truyền tin kia vang lên, cậu biết thứ này đại biểu cho điều gì, chỉ là cậu vừa mừng vừa lo.
Mà nhìn thấy khuôn mặt đội trưởng trở nên cứng đờ, trong lòng Tuấn không khỏi lộp bộp vài cái.
''Nhiệm vụ của chúng ta ở đây đã xong rồi, cấp trên đã đưa xuống địa điểm khác cần mọi người lập tức đến đó thực hiện nhiệm vụ.''
''Có chuyện gì đã xảy ra sao, nếu chỉ là phân nhiệm vụ thì không cần dùng tới cổ máy này mới đúng.''
Khuôn mặt lính liên lạc trở nên thận trọng, xuất phát từ nhiều năm làm việc cậu đánh hơi được điều không ổn. Đúng như dự đoán, đội trưởng đưa ra 1 cái kết quả làm tất cả mọi người ở đây kinh sợ:
''Quân địch phát động xâm lược từ phía Tây ý đồ cứu lấy đồng đội, bọn hắn thành công phá hủy hàng phòng ngự đánh thẳng vào khu căn cứ. 2 vị á thần hi sinh, 1 vị trọng thương không còn khả năng chiến đấu. Đại đội 3 và 4 bị tổn thất 9 phần, hiện tại vẫn chưa ước lượng được số lượng thường dân t·ử v·ong.''
Tin xét đánh ập tới làm tất cả mọi người không kịp phản ứng, có vài tên đồng đội có người thân đang ở căn cứ phía Tây ngay lập tức gụt đầu xuống òa khóc. Vài tên không khỏi run rẩy, lo sợ người thân của mình cũng dính vào trong đó.
Vũ khá hơn 1 chút, bởi người thân cậu không ở bên đó. Chỉ là lúc nghe được tin tức này khuôn mặt cũng trắng xám vài phần, nghĩ xem nếu q·uân đ·ội kia chọn tiến công bằng con đường khác thử đi. Hậu quả làm cho Vũ không dám nghĩ, cũng xin ra vài phần hối hận khi lúc trước bắt gia đình mình đi tới nơi này.
Nếu chỉ có 1 mình cậu thì thôi, đây là Vũ tự làm tự chịu. Nhưng cậu còn 2 đứa em nữa a, nếu bọn nó có mệnh hệ gì....
Không khí xung quanh bắt đầu chùm xuống, làm mọi người không khỏi rét lạnh. Tuấn liền phát hiện điều bất thường ở Vũ, vội vàng đánh lên bã vai cậu:
''Này bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó....''
Hít 1 hơi thật sâu, đôi mắt đã trở nên đỏ rực của Vũ mới trở lại bình thường. Quay đầu nhìn về phía đội trưởng hỏi:
''Nhiệm vụ của chúng ta là đi tới điểm phòng thủ phải không?''
Không để ý lời nói hơi có phần vô lễ của Vũ, đội trưởng gật đầu đồng thời còn bổ xung:
''Không chỉ chúng ta mà còn có 4 đội khác đồng hành để thành lập 1 đại đội, nhiệm vụ chính của chúng ta là phòng ngự và xây dựng lại cứ điểm.''
''Thế còn nơi này?''
1 người khác trong nhóm hỏi, đây xem như là dò xét thế cục. Nếu bọn hắn chỉ bị động phòng thủ, vậy có nghĩa thành phố đã đứng trước nguy cơ tồn vong.
Chẳng qua tình huống còn chưa tồi tệ đến mức đó, bởi vì theo như tin tức mà đội trưởng nhận được. Phía lãnh đạo q·uân đ·ội đã bắt đầu tiến hành triệt hạ căn cứ quân địch bằng đội quân tinh nhuệ, mà thông qua tin tức từ quân tiên phong bọn hắn. Bên q·uân đ·ội cũng đã hoàn toàn nắm đầy đủ thông tin để tiến hành chiến dịch, chứ không phải vội vàng đánh trả.
Dù sao đã bắt được lãnh đạo của đối phương tự nhiên là sẽ tìm cách bắt hắn khai ra bí mật, cho dù đối phương là 1 con quỷ đi chăng nữa. Mà dựa theo hành động lần này, mọi người ít nhiều đều suy đoán thành phố đã từ trong miệng con quỷ biết được điều gì đó.
Bởi vì tin nhắn bọn hắn nhận được ngoại trừ thông báo về thiệt hại ra thì không còn gì khác, cho nên cả bọn cũng chỉ có thể đoán gìa đoán non.
Gác lại những chuyện ''vặt vãnh'' này, cả đám đi qua chỉnh đốn đồ đạc trong 30 phút, sau đó liền khởi hành chạy về căn cứ.
Khác với lúc ban đầu, mỗi khi bọn hắn tiến lên 1 tất đất vậy thì phải có hàng chục thậm chí hàng trăm con quỷ ngã xuống trải đường cho bọn hắn.
Nhưng mà hiện tại nha, đường về nhà sao mà êm đềm. Không hề gặp phải trận tập kích nào, thậm chí là bóng dáng của lũ quỷ. Hiếm lắm thì mới thấy được vài con ngạ quỷ trong hình thù con chó lảng vảng bên đường.
Hiển nhiên là tổ đội bọn hắn không buôn tha đám rác rưởi này rồi, 2 pháo qua đi liền hóa kiếp cho bọn nó.
Dày vò 2 ngày đi đường không dừng chân, tổ đội bọn hắn cuối cùng cũng chạy về căn cứ điểm bên này.
Vừa về đến nơi, đội trưởng liền cho đội ngũ gỉai tán để làm việc cá nhân.
Vũ và Tuấn tranh thủ chạy về tìm gia đình báo bình an,
Khi nhìn thấy mấy đứa em cùng cha mẹ đều an toàn, mọi lo lắng trong lòng Vũ mới tan thành mây khói.
Chỉ là nghe được ba mẹ cậu chuẩn bị gia nhập quân chinh phạt, Vũ kém chút lên cơn đau tim. Cũng may cậu nhanh chóng chấp nhận hiện thực, 1 nhà thông thái từng nói:
''Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn.''
Ba, mẹ cậu đều là dị nhân tiệm cận á thần. Vì thế mà 2 người bọn sẽ phải gánh nhiều thứ hơn những người khác, đối đầu với kẻ địch mạnh hơn những người khác. Đổi lại chính là lãnh đạo thành phố cũng như q·uân đ·ội sẽ cung cấp cho họ những thứ tốt nhất, cùng với đó là bảo vệ gia đình của bọn họ.
Cơ mà cái đầu chính quyền còn có thể đưa ra, cái sau thì coi như không bàn tới. Bởi ngay khi được tin gia đình Vũ lâm vào trận t·ai n·ạn này, 2 bên nội ngoại đều nhất trí cữ người đem 2 cục vàng đào về nhà. Ban đầu bọn hắn còn dự tính đem luôn tiểu tổ tông về, chỉ là khỉ con lúc này đã trốn đi làm nhiệm vụ.
Chỉ có thể ấm ức cùng cầu mong không có chuyện gì xấu xảy ra mà thôi, mà cũng từ miệng mẹ cậu Vũ mới biết được tình trạng 3 thằng bạn của cậu.
Cả nhà đều sống sót không mất 1 ai, đã thế 3 đứa còn thành công gia nhập vào đoàn thanh niên xung phong do thành phố tổ chức. Chịu trách nhiệm cho 1 số công việc ở trong trại q·uân đ·ội cùng tị nạn, nghe kể là để vào được phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra từ lãnh đạo thành phố.
Ngặm đắng nuốt cay, bỏ ra mồ hôi và nước mắt. 3 tên kia mới bò qua được bài kiểm tra để có thể gia nhập vào tổ chức này. Theo như mẹ cậu nói, 1 khi thành công kết nạp vào tổ chức, bên đấy sẽ trực tiếp bao nuôi bọn hắn, từ chi phí đi lại tới sinh hoạt, thậm chí là tài nguyên tu hành cũng được bên đấy cung cấp.
Đổi lại bọn hắn sẽ thực hiện những nhiệm vụ do tổ chức đưa xuống, cũng như rời xa gia đình để hoạt động trong môi trường q·uân đ·ội .
Đối với Vũ mà nói, đây thực sự là 1 deal hời, thậm chí là không cần bỏ ra thứ gì mà vẫn nhận được lãi lớn. Đúng vậy, trong tư duy của Vũ những yêu cầu mà tổ chức kia đưa ra thật sự không là gì, thậm chí đây chính là điều mà các dị nhân vẫn luôn làm.
Trải qua c·hiến t·ranh gột rửa, Vũ mới nhận định rõ bản thân đang ở đâu. Mặc dù lý tưởng ban đầu vẫn chưa hề thay đổi (không làm người thường) nhưng mà cách thực hiện nó giờ đây đã khác (cẩu, không ảnh hưởng người thân).
Ở cùng với gia đình trong 1 ngày, Vũ mới lưu luyến cầm theo đồ đạc lên xe tải di chuyển tới căn cứ.
Nhìn bóng dáng con mình ngày càng xa, chị Dương (mẹ Vũ) không khỏi xúc động rơi nước mắt, biểu hiện của chị làm anh Trí (ba Vũ) không khỏi bối rối.
''Con nó chỉ mới vừa đi thôi, em đã không chịu nổi rồi sao!!''
''Đàn ông cách anh sao mà hiểu được, con nó có phải là đi chơi đâu. Nó đang khiêu vũ trên lưỡi hái tử thần đấy.''
Chị Dương đang xúc động gặp phải anh nhà không hiểu chuyện, liền hờn dỗi nói.
''Chúng ta cũng không phải đang làm vậy sao!''
''....''
Cảm xúc đau buồn lúc này dừng lại, thay vào đó là cơn giận dữ tột độ.
''Mẹ !#$@$!$!@$! cái tên trời đánh này, chuyện như vậy mà anh còn dám nói ra sao....''
''Từ đợi đã...anh nói sự thật mà....đừng....đừng đánh vào mặt....''
Không biết tại sao không khí lúc này tràn đầy cảm giác không thích hợp......
..................
Ở trên xe tải đi tới căn cứ,
Vũ cũng tiện thể quan sát những người xung quanh. Nếu không có gì xảy ra, những người này chắc chắn sẽ là đồng đội của cậu.
Không chỉ có Vũ suy nghĩ như thế, những người còn lại cũng là có ý nghĩ tương tự. Chỉ là phải đợi người có bề ngoài lớn tuổi nhất trong xe lên tiếng, mọi người mới bắt đầu giới thiệu bản thân.
Từ trong cuộc trò chuyện, Vũ cũng quen biết thêm được vài người, trong đó có người mở đầu cuộc trò chuyện.
''Ồ nhóc là học trò của thằng Hải ư? Chậc không nghĩ tới tên lưu manh kia lại có thể đào tạo ra 1 đứa như nhóc đấy.''
Ông Sơn không khỏi tấm tắt nói quái lạ, khi nghe được người bạn của mình là thầy giáo của tiểu quái vật trước mắt này.
''Haha.....''
Vũ cũng không tin được người trước mắt này lại cùng tuổi với thầy Hải, dù sao nhìn từ vóc dáng nói người này là ông nội của thầy Hải thì cậu vẫn tin.
''Được rồi! Nhỏ nên điều chỉnh lại đi, chúng ta sắp tới nơi rồi. Ngay khi xuống là làm việc thẳng luôn đó, không có thời gian nghỉ ngơi đâu.''