Chương 99: Đây là đất của bọn ta (3)
Chương 99: Đây là đất của bọn ta (3)
''Grào....''
Tiếng rít gào của Vũ cất lên, đi theo đó là mặt đất xung run lắc dữ dội.
Trước ánh mắt ngơ ngẩn cùa mọi người, 1 đường hầm được dựng lên ngay dưới chân lũ quái vật.
''Mau chạy!!''
Vũ dùng ngoại cảm để giao tiếp với mọi người, trong khi đó cậu đã lao về phía trước. Lợi dụng thân hình khổng lồ để thu hút quân địch.
''Gràooo!!"'
Khỉ con dùng lực vào chân bật nhảy lao vào trận hình quân địch, trên tay mang theo quả cầu năng lượng.
Nhìn quả đạn pháo hình người khổng lồ kia sắp đánh xuống, mọi người trong tổ đội của cậu không khỏi hoảng loạn. Đặc biệt là đội trưởng, bởi vì ông cảm nhận được sự nguy hiểm từ quả cầu kia.
''Nhanh! Mau chạy xuống hầm!''
Rống to hết cả cổ họng, ông cầm kiếm lao về phía trước mở đường. Theo sau còn có anh họ của Vũ cùng 2 dị nhân khác, những người còn lại thì vội vàng chạy theo.
Trong lúc chạy trốn, đội trưởng vẫn không nhịn được nói:
''Cmn, Là ta điên hay thế giới này điên Trẻ con bây giờ đều hung dữ tới vậy sao.''
''Hừ! Nói gì đó? Đây chính là thiên tài của gia tộc chúng ta, làm được điều này không phải bình thường sao?''
''Cmn! Đừng có nói đùa, lão tử thời còn trẻ cũng được gọi là thiên tài a. Nhưng lúc 16 tuổi ta còn đang đi tán gán với trốn học a, nào giống thằng nhóc kia đã đi g·iết quỷ rồi...''
Đội trưởng lúc này ngẩn ngơ thì thầm vài cái.
Tuấn (tên anh họ của Vũ) chỉ nở nụ cười khinh bỉ bảo:
''Đội trưởng thời đại biến. Đừng lấy góc nhìn già cỗi của ngươi áp đặt vào người trẻ bọn ta.''
''Mày nói ai già!!!"'
2 bên bắt đầu hỏi hang phụ huynh của nhau, thiếu chút nữa là động tay động cước. Nếu không phải có mấy tên đồng đội can ngăn, thì Tuấn đã bị đội trưởng treo lên đánh rồi.
Cãi nhau 1 hồi, đội trưởng cùng Tuấn đều chạy về phía chiến trường.
Tất nhiên là không thể để 1 đứa nhỏ 16 tuổi ở lại bọc hậu cho bọn hắn rồi, không nói đến chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi của bọn hắn tới cỡ nào. Chỉ dùng lương tâm đến xem thì đây không khác gì nói rằng bọn hắn đều sống đến thất bại.
Vừa mới đập c·hết 1 con quỷ gấu về sau, Vũ hưng phấn xông tới 1 con qủy khác.
Thứ báng bổ này có hình dáng của 1 con rết, với những cái chân được làm bằng tay người. Ở giữa khe miệng của nó lại có 1 cái đầu đang liên tục thay đổi thành các khuôn mặt khác nhau.
Khi thì là ông lão tóc bạc trắng, khi lại là 1 cô thiếu nữ đôi mươi, sau đó lại trở thành 1 tên đồ tể.
Cơ mà bộ dáng này xem ra có thể hù không ít người, nhưng vô hiệu với khỉ con a.
Thằng chó này đều đã g·iết điên rồi, còn sợ gì mấy cái bộ dáng này nữa.
1 quyền đi ra liền tan biến a.
''Karate người cá: Hyakumaigawara Seiken''
Lại thêm 1 tồn tại báng bổ đi về với vị chúa của nó.
Giải quyết nhanh gọn 2 con quỷ có thực lực mạnh trong đội quân, Vũ đã dọa thành công đạo quân quỷ này.
Ban nãy bởi vì sống lượng khổng lồ của quân địch mà hoảng sợ không để ý, chỉ là bây giờ có thời điểm nhìn lại mới nhận ra. DCM bọn chó này toàn là 1 đám lâu la a.
Cơ mà vẫn là không chịu được người đến nhiều tới vậy, với cả trong lòng khỉ con cũng có cảm giác mình đã gây tới chú ý từ kẻ địch. Nhớ đến tạo ngộ lần trước, cậu không khỏi thấy cảm lạnh.
''Đánh nhanh thắng nhanh.''
Khỉ con liền bay người lên cao, 2 tay cậu bắt đầu chụm lại đặt ngay vào thắt lưng, nguồn năng lượng Ki được cậu tích tụ vào tạo thành quả cầu năng lượng màu xanh.
Vùng đất mà bọn hắn đang ở đã bị ô nhiễm bởi thế giới tâm linh thứ đại diện cho c·ái c·hết, cho nên nơi này gần như không còn tồn tại nguồn năng lượng Ki thứ đại diện cho sự sống.
Ki mà Vũ đang sử dụng chính là lấy từ bản thân, bởi vậy việc tích tụ chiêu thức phải mất 1 thời gian.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho việc tiến công vào vùng đất này luôn gặp khó khăn. Bởi thứ 1 trong những thứ mạnh nhất của dị nhân, các kỹ thuật dùng Ki đã bị vô hiệu hóa.
Đây cũng chính là lý do từ lúc xuất hiện tới nay đội quân này rất ít khi thua trận, đặc biệt là khi bọn hắn dựng được sân nhà.
Cũng may bọn hắn vẫn còn súng đạn và máy móc làm át chủ bài có thể đánh nhau với đám quỷ dữ này.
Tụ xong chiêu thức, Vũ cũng không hề chần chừ, nhắm thẳng vào nơi có nhiều quái vật tụ tập nhất. Cậu hét lớn đồng thưa 2 tay đưa ra
''Ka....me....ha...me...haaaa!!!!!''
Đòn năng lượng trắng xanh từ tay Vũ đi ra lao thẳng vào bầy quái, làm cho bọn chúng không khỏi hoảng sợ. Chỉ là cảm xúc này chỉ duy trì được vài giây liền bị bản năng khát máu của bọn chúng dập tắt.
Đám quái vật này cũng không phải đưa mắt chờ c·hết, từng cái liền lấy ra tuyệt kỹ của mình tìm hi vọng sống.
2 đòn năng lượng v·a c·hạm với nhau tạo thành v·ụ n·ổ mãnh liệt, ngay cả khi đã thành công trốn ra ngoài. Tổ đội của Vũ vẫn bị sóng xung kích phát ra làm cho choáng váng.
Còn đang nằm trong phạm vị trận đánh như đội trưởng cùng Tuấn thì thôi, 2 người này đều không chuyện gì bởi cấp độ của bọn hắn rất cao a.
Chỉ là trong lòng không khỏi cảm thấy bản thân già đi đôi chút, dù sao tuổi Vũ cách bọn hắn có chút xa a.
''CMN! Không mang đầu vài tên trở về thì mặt mũi mất hết mất''
Đội trưởng giống như bị kích thích, kiếm trên tay phát ra khí tức ngày càng trở nên lăng lệ. Phi thân vào bãi chiến trường khác, khiến cho nơi kia nhanh chóng hỗn loạn trở lên. Chó gà không yên.
Anh Tuấn thì bình tĩnh hơn 1 chút, cầm lấy thanh kiếm đi tới nơi vắng vẻ ngồi hổm xuống. Tự giác trở thành bảo vệ cho 2 người này, chỉ cần cảm thấy tình huống không đúng, anh sẽ liền rút kiếm tương trợ.
''Grào.....''
Vừa mới đập nát đầu 1 con quỷ xong, Vũ cảm nhận được 1 nguồn năng lượng khổng lồ đang lao tới đây.
Ngay cả đội trưởng và Tuấn cũng cảm nhận được, 3 người trong lòng đều thầm hô:
''Boss tới!''
''Lũ côn trùng tụi mày dám tới đây quậy phá ư?''
1 ngọn lửa đỏ rực từ trên trời hạ xuống hướng về nơi Vũ đang đứng. Lông gáy của khỉ con đều dựng đứng cả lên, bản năng của Vũ đều đang gào thét mau tránh khỏi đòn t·ấn c·ông này.
Không tin tà, Vũ ngay lập tức tung ra 1 đòn kamehameha đáp trả.
''Nhỏ đừng cậy mạnh mau lùi lại.''
Đội trưởng ngay khi nhìn thấy q·uả c·ầu l·ửa liền hô không ổn. Vội vàng đẩy lùi bọn quái vật, phi người chạy thẳng đến bên Vũ.
Cùng lúc anh Tuấn chạy đến, 2 người không hẹn mà gặp ra tay cùng lúc.
Người trước chỉ đơn giản rút kiếm rồi chém.
Người sau thì hưng phấn hô to, 2 tay còn múa may 1 hồi mới kết thúc:
''Vạn kiếm quy tông.''
Tuấn vừa hô xong, thì sau lưng cậu liền xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm năng lượng bay lượn xung quanh.
Chỉ đến khi ngón tay của cậu di động chỉ thẳng vào hướng q·uả c·ầu l·ửa, cả ngàn thanh liền rít lên tiếng long ngâm đem tất cả quái vật xung đánh thành bột nhão.
''Thằng khỉ này, giờ phút nào rồi mà còn múa may.''
Đội trưởng nhịn không được chửi nhỏ 1 tiếng, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng tới động tác của ông.
Kiếm của ông vừa mới chém xuống, không trung ngay lập tức phát ra tiếng vỡ nát.
1 mãnh không gian màu tím được ông triệu hồi tới, giống như hố đen đang tham lam hút hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Ngay cả q·uả c·ầu l·ửa, kamehameha, hay mấy thanh kiếm năng lượng đều bị lực hút của nó kéo chệch quỷ đạo..
Vũ bây giờ mới biết được thực lực của mình nằm ở đâu.
Cho dù cấp độ của cậu có cao đến mấy, thậm chí là vượt qua 2 người này (trong hình dạng khỉ đột).
Thì vẫn sẽ bị 2 người này đè đầu mà đánh thôi, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ thật quá phong phú.
Cmn, lần đầu tiên cậu mới nhìn thấy kiếm pháp có thể chơi ra dạng này đấy. DCM, khác éo j tu tiên đâu, đã vậy còn vạn kiếm quy tông nữa chứ. Nếu không phải bản thân ở thế giới này hơn 30 năm (mấy tiền kiếp trước) Vũ có thể lầm tưởng rằng mình lại đầu thai vào thế giới khác rồi.
Đỡ lấy 1 đòn này về sau, 3 người không dám nhây dưa quay đầu liền chạy.
Vũ còn lấy ra dịch chuyển tức thời, mang theo đồng đội chạy trốn.
Cơ mà trước khi chạy, anh Tuấn vẫn không quên quay đầu nói:
''DCM LŨ SÚC SINH DÁM CHIẾM ĐẤT BỌN TAO, Đợi bố mày về mài đao sẽ lên gặt đầu từng thằng!!!"
Những lời nói này của anh Tuấn đã thành công chọc giận tên chúa quỷ kia, hoặc xem như là đổ thêm dầu vào lửa đi dù sao ý định ban đầu của người ta là g·iết bọn hắn rồi.
''Grào!!!! Súc vật ngươi dám xúc phạm thần linh.''
Ngay khi 3 người bọn hắn sắp biến mất khỏi tầm mắt các bọn quỷ kia, thì tên lãnh chúa mới xuất hiện.
1 cái chuông khổng lồ được di chuyển bằng 4 cái chân mọc ra từ dưới miệng, bên hông của nó thì được dán đầy bởi nhiều khuôn mặt khác nhau từ người già tới trẻ nhỏ. Mỗi 1 khuôn mặt lại mang 1 biểu cảm khác biệt, có vui, buồn, giận, khóc...Chỉ là những khuôn mặt này đều có điểm chung, chính là cặp mắt bị bịt kính bởi những sợi chỉ.
Con mắt mà nó dùng để nhìn được gắn ở trên đỉnh chiếc chuông, 1 con mắt duy nhất được bao bọc bởi những khối thịt đã bị thối rửa và chảy mủ. Những cái miệng ở bên hông liên tục rít gào cho đến khi thân hình 3 người bọn hắn biết mất.
Cuối cùng chỉ để lại 1 tiếng im lặng, những con quỷ xung quanh lo lắng hoảng sợ nhìn về phía quỷ chuông. Còn không kịp để bọn nó mở miệng xin tha, thì tất cả đã ngay lập tức biến thành biến thành thịt nát máu tươi từ lũ quỷ nhuộm đỏ cả mặt đất cùng nước. Thịt xương, hay những gì xót lại của lũ quỷ thì được những cánh tay chui ra từ miệng quỷ chuông cầm lấy, đem đút vào những cái miệng trên người.
Dọn dẹp xong bải chiến trường về sau, quỷ chuông mới kéo thân rời khỏi nơi này. Tên này lúc tới còn hò hét vài lần, cơ mà sau khi nhóm 3 người của Vũ rời đi thì trở nên im lặng không nói 1 lời.
Chiếc chuông khổng lồ cứ thế mà đi, để lại bải chiến trường nhuộm đỏ bởi máu và thịt, mặt đất không ngừng tiết ra khí tức t·ử v·ong. Nếu có người làm ở bộ tài nguyên tới đây kiểm tra, liền sẽ hoảng sợ hô to bảo nơi này hết cứu. Mảnh đất này đã bị quyền rủa, không còn thích hợp cho người sống được nữa.