Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Pokemon: Vinh Quang Nhà Huấn Luyện

Chương 4: Pokemon đầu tiên và lớp Ruby




Chương 4: Pokemon đầu tiên và lớp Ruby

Tất cả mọi người trong phòng tập đều hướng mắt về phía Long.

Có người nghĩ anh sẽ chọn Cyndaquil, khi anh chỉ đạo nó rất thành thục, như thể đã từng thu phục một con Cyndaquil.

Có người nghĩ anh sẽ chọn Bulbasaur, vì anh muốn chọn Pokemon của đối thủ làm Pokemon của mình.

Nhưng tất cả mọi người đều nghĩ sai hoàn toàn, thậm chí Long bỏ qua cả Chamander, một Pokemon được yêu thích bậc nhất ở giới huấn luyện, cũng như cực kỳ mạnh khi tiến hóa ở hình dạng cuối cùng là Charizard, đặc biệt là khi Charizard còn có thể tiến hóa Mega.

Chỉ một số ít Pokemon có thể tiến hóa Mega, chúng mang sức mạnh vô cùng lớn, chẳng qua mỗi một trận đấu, nhà huấn luyện chỉ được phép dùng Mega một Pokemon duy nhất, đây là quy định nhằm mang lại tính công bằng cao nhất, tránh cho người ta thu phục nhiều Pokemon có khả năng tiến hóa Mega.

Long chầm chậm tiến tới chỗ đám Pokemon, từ lúc giảng viên đưa đám Pokemon này ra ngoài, hắn luôn chú ý đến một Pokemon, nó khác biệt hoàn toàn so với những con Pokemon khác.

Trông nó cực kỳ lười!

Long chỉ tay vào con rùa nước, nói: "Viện trưởng, em chọn Squirtle!"

Mọi người đều bất ngờ trước quyết định của Long, Squirtle này chỉ nằm một chỗ, hoàn toàn không quan tâm tới thế giới xung quanh.

Ngay cả dáng vẻ bất cần đời của nó, cho dù nhà huấn luyện nào nhìn thấy cũng đều chỉ nhìn một cái rồi lướt qua, ai có thể huấn luyện một Pokemon lười như thế này chứ?

Vậy mà Long lại đưa ra lựa chọn không giống ai chút nào, phải nói là rất dị biệt, như thể muốn thử thách bản thân, xem thử có đủ khả năng huấn luyện nó hay không.

Viện trưởng không phản bác lại quyết định của Long, ngược lại còn cảm thấy anh rất cá tính, dám lựa chọn một điều mà ai cũng bỏ qua.

"Chọn là một chuyện, còn thu phục được hay không lại là câu chuyện khác, cái này phải xem khả năng của em rồi!" Viện trưởng vừa nói, vừa lấy một quả Pokeball đưa cho Long.

Long nhận lấy Pokeball, lập tức ném về phía Squirtle, quả cầu màu đỏ chậm rãi chạm vào người nó, ngay tức khắp thu nó vào trong.

Khung cảnh này thật sự rất kỳ diệu, bình thường không có khả năng làm được, từ tưởng tượng trở thành hiện thực, quả thật khiến người ta vô cùng phấn khích.

Nhìn quả Pokeball nhấp nháy ánh đèn, ban đầu là một màu đỏ, báo hiệu Pokemon có thể từ chối bị thuần phục, cho đến khi nó chuyển sang màu xanh, cả đám người mới lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lẽ nào nói Squirtle quá lười biếng để từ chối?



Thông thường, có một số loài Pokemon rất ghét sống trong không gian của Pokeball, giống như Pikachu của Ash, vì không gian bên trong rất ngột ngạt, khó chịu, chỉ trừ khi chúng muốn nghỉ ngơi mà thôi, bởi không gian bên trong giúp chúng nghỉ ngơi vô cùng tốt.

Pokemon b·ị t·hương nặng cần đến cơ sở y tế để chữa trị, Pokemon b·ị t·hương nhẹ thì chỉ cần vào trong không gian Pokeball, nghỉ ngơi một đêm là sẽ bình phục hoàn toàn.

Đối với Squirtle, đám người tin rằng bởi vì nó quá lười để quan tâm tới những chuyện khác, nó chỉ muốn nằm yên một chỗ, lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua.

Có điều, Long cũng chẳng quan tâm quá nhiều tới chuyện Squirtle lười, ngược lại anh còn thấy rất vui vì đã thu phục được nó, đây là Pokemon đầu tiên anh thu phục được, bằng mọi giá anh sẽ biến nó trở nên mạnh hơn.

Chuyện này sẽ khó khăn lắm đây!

Tự bản thân Long hiểu rõ điều này, nhưng anh tin một điều rằng, trên thế giới này, chỉ cần nỗ lực, chẳng có việc gì là không thể làm được!

"Đây là lựa chọn của em, em phải chăm sóc và huấn luyện Squirtle thật tốt." Viện trưởng cười nhẹ nói.

Long gật đầu, đáp: "Vâng, em sẽ cố hết sức."

"Ừm, vậy em theo thầy Phong đến lớp đi, cố gắng làm quen với bạn bè, có chuyện gì khó khăn thì cứ đến phòng viện trưởng, có viện trưởng đây giải quyết, cho dù đối phương quyền lực thế nào cũng không phải lo sợ!" Viện trưởng nghiêm túc nhìn Long, thẳng thắn nói một câu.

"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn viện trưởng rất nhiều." Long nhẹ cúi đầu đáp, sau đó quay sang nhìn cha, nói tiếp: "Cha đến công ty đi, khi nào học xong con có thể tự đi xe buýt về."

Cha Long nhìn anh một cái, rồi gật đầu nói: "Ừm, vậy cha đi trước đây."

Sau đó, cha Long rời khỏi học viện, còn Long thì theo chân thầy Phong đi đến phòng học.

...

Từ khi nhìn thấy học viện, Long biết rằng nơi này vô cùng đồ sộ, diện tích phải nói là cực kỳ rộng rãi, rất nhiều phòng được lắp đặt nhiều thiết bị công nghệ cao, cũng như nhiều Pokemon bay lượn, đi dạo quanh học viện một mình mà không cần nhà huấn luyện.

Có điều, từ lúc bắt đầu không nhìn thấy bất kỳ học viên nào ngoài các giảng viên, dường như bọn họ vào phòng học rất sớm, không biết bên trong có gì mà bọn họ lại siêng năng đến vậy?

Long khá tò mò, nhưng anh không hỏi thầy Phong, thay vào đó lại muốn tự mình kiểm chứng, như vậy sẽ kích thích hơn so với việc đã biết trước.



Hơn nữa, để tránh người ta hiểu lầm anh gặp vấn đề về não bộ, do bản thân anh vẫn đang sống trong độ tuổi 13, chứ không phải 18 như hiện tại, nhất thời rất khó kiểm soát cảm xúc như một người trưởng thành.

Lại nghe viện trưởng nói nếu gặp chuyện gì khó khăn có thể đến tìm viện trưởng, thì có lẽ trong học viện này chẳng bình thường chút nào, khả năng cao việc bắt nạt, hoặc xem thường người khác diễn ra thường xuyên ở nơi này.

"Đến rồi, em vào trong làm quen với mọi người đi, bên trong có giảng viên phụ trách, có chuyện gì không hiểu cứ hỏi giảng viên là được, không cần câu nệ gì cả đâu." thầy Phong mở cửa chỉ tay vào trong, nói.

"Dạ vâng." Long nhẹ cúi đầu đáp.

Sau đó, Long bước vào phòng, lúc này mới thật sự hiểu rõ mức độ đồ sộ của học viện kinh khủng đến mức nào, có đến mười sàn đấu trong phòng, mỗi sàn đấu là một địa hình khác nhau.

Một căn phòng mà có đến mười sàn đấu lớn, thật sự số tiền bỏ là cực kỳ lớn, lại còn được trang bị vòng bảo hộ, cho thấy học viện tạo ra môi trường như một giải đấu Pokemon chính thức, thuận lợi cho học viên trải nghiệm trước cảm giác thi đấu.

Chẳng qua, phòng lớn là thế, nhưng bên trong chỉ có khoảng hai mươi lăm học viên, tính thêm cả Long vào thì vừa chẳn hai mươi sáu người, có thể chia cặp thi đấu với nhau.

Vừa nãy nhìn thấy trước cửa phòng có ghi "Ruby 1" không rõ học viện phân chia như thế nào, chẳng lẽ Ruby là cấp thấp nhất dành cho những tân học viên như mình?

Nhưng mà, nhìn bọn họ có giống như học sinh cấp một hay học sinh cấp hai đâu?

Bọn họ chắc chắn đều trên mười sáu tuổi, hơn nữa Pokemon đều ở dạng tiến hóa giai đoạn 2, hoặc thậm chí giai đoạn 3, trừ một số loài không thể tiến hóa mà thôi, khẳng định khả năng huấn luyện vô cùng tốt.

Ngay khi bước vào trong, hàng chục ánh mắt chăm chú nhìn vào Long, anh có một đôi mắt màu lam nhạt tựa bầu trời, mái tóc đen ngắn, dáng người tương đối cao, khoảng một mét bảy mươi lăm, có hơi ốm một chút, nhìn chung thuộc kiểu người ưa nhìn.

Có điều, không ai trong đây quan tâm tới ngoại hình của Long, thứ bọn họ chú ý đến là anh không có đai lưng chuyên thuộc dành cho nhà huấn luyện, không có Pokedex, mà chỉ duy nhất một quả Pokeball đang cầm trên tay.

Thoạt nhìn, người ta sẽ liên tưởng tới những nhà huấn luyện mới bước chân vào nghề, thậm chí là chẳng biết gì về Pokemon cả, thật sự quá kỳ lạ rồi!

Một vài người trong số họ bắt đầu ngẫm nghĩ, học viện Never Give Up tổng cộng có ba cấp, bao gồm Ruby, Sapphire, Padparasha, mỗi một cấp đều được chia thành nhiều lớp học khác nhau, giúp cho học viên có nhiều không gian luyện tập.

Hơn nữa, muốn từ Padparasha lên Sapphire, hay lên cao hơn là Ruby, thì cần phải trải qua các bài kiểm tra thăng cấp, dĩ nhiên Ruby là lớp cấp cao nhất của học viện, tượng trưng cho tiềm năng và khả năng của một nhà huấn luyện.

Thông thường chỉ những học viên đã tham gia ít nhất một lần các giải đấu từ cấp độ học viện cho đến cấp quốc gia, xa hơn nữa là cấp thế giới, thì bọn họ mới được xếp vào lớp Ruby, chứng tỏ lớp Ruby này toàn những nhân tài của đất nước, được huấn luyện bài bản nhất.

Cho dù gia cảnh nhà huấn luyện có quyền lực đến mức nào cũng đều phải chào thua trước sự kiên định của viện trưởng, muốn vào lớp Sapphire hay Ruby, trước hết phải thể hiện năng lực của mình đã, năng lực không đủ, vậy đành phải cố gắng nhiều hơn.

Chính vì vậy, cả đám người đều nghi ngờ Long, một người trông có vẻ bình thường, lại thiếu những dụng cụ quan trọng của một nhà huấn luyện, làm thế nào anh ta có thể vào được lớp Ruby?



Lẽ nào nói, anh ta là người nhà của viện trưởng?

Mặc cho đám người đang nghĩ ngợi về mình, Long vẫn hiên ngang bước tới chỗ giảng viên, anh nhẹ cúi đầu chào thầy giảng dạy: "Chào thầy, em là Long, viện trưởng bảo em đến đây học cùng mọi người." Sau đó anh xoay người nhìn về phía đám học viên kia, nói tiếp: "Chào mọi người, mình là Long, rất vui được làm quen, xin hãy giúp đỡ mình nhiều hơn trong tương lai."

"Thầy tên Phương, cứ gọi thầy Phương là được, có gì khó hiểu cứ hỏi thầy." Thầy nhẹ giọng nói, sau đó hướng mắt về phía đám người đằng xa, nói tiếp: "Trước hết em cứ làm quen với vài người bạn đi, nếu được thì có thể so tài với nhau, ở lớp Ruby này không cần học nhiều, chỉ cần luyện tập với nhau thường xuyên, nắm rõ điểm yếu điểm mạnh của bản thân và đối thủ là được, như thầy đã nói, không hiểu gì thì cứ đến hỏi, đừng sợ gì cả."

Long cúi đầu đáp: "Dạ vâng, cảm ơn thầy."

Lúc này đám học viên kia dẹp bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, tiếp tục huấn luyện Pokemon của mình, dường như ai cũng có cặp rồi nên không quan tâm quá nhiều tới Long, người thân của viện trưởng cũng được, có tiềm năng cũng được, đều không quan trọng.

Đám học viên này chỉ muốn huấn luyện Pokemon thật tốt, còn những chuyện khác thì ngó qua một chút rồi lướt đi, xem như hiểu rõ ngọn nguồn rồi chú tâm vào việc của mình mà thôi.

Long lại chẳng phải người cởi mở gì, rất ngại tiếp cận người khác, mà trong đám học viên này lại không có bạn từng học chung, đều là người xa lạ, thật sự rất khó để làm quen với bọn họ.

Tuy nhiên, trong số đám người này, có một người vô cùng kỳ quái, là người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, mặc bộ quần áo đồng phục thể thao giống như những người kia, trên hông đeo một cái thắc lưng có treo vài quả Pokeball rất nhỏ, đang loay hoay tìm tòi thứ gì đó.

Nhìn lại mới thấy, lớp Ruby 1 này có hai mươi lăm học viên, chắc chắn sẽ thừa ra một người nếu bắt cặp thi đấu với nhau, thêm anh vào mới dư ra được một cặp.

Long tự hỏi, trước đây cô ấy đã huấn luyện Pokemon của mình kiểu gì, khi mà có vẻ như mọi người đều không quan tâm tới cô, thậm chí nói là cô lập cũng không sai, ngay cả thầy Phương cũng chỉ đứng nhìn chứ không hề tới giúp đỡ.

Ngay lập tức, Long tiến tới chỗ người phụ nữ, từ xa bóng dáng của cô ấy khá mảnh khảnh, làn da trắng nõn, trông giống như sống trong môi trường rất tốt.

Khi tiến lại gần, một mùi hương nước hoa dịu nhẹ bay vào mũi, chỉ mới nhìn thấp thoáng qua khuôn mặt thôi đã thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp, cho đến khi nhìn kỹ toàn bộ khuôn mặt, Long hoàn toàn chìm đắm vào nhan sắc ấy.

Rõ ràng cô ấy vô cùng xinh đẹp, có thể nói là thiên thần giáng trần, tại sao mọi người lại không chú tâm đến cô ấy?

Tuy Long mang tâm hồn mười ba tuổi, nhưng dù gì vẫn là đàn ông, khó tránh khỏi rơi vào lưới tình trước một người phụ xinh đẹp đến vậy.

Đặc biệt phải kể đến đôi mắt màu bạc, trông giống như là đục thủy tinh thể, có điều nó rất đẹp.

Long vứt mớ suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, tiến tới gần hơn, lúc này mới để ý người phụ nữ đang loay hoay cố tìm thứ gì đó, khi hai bàn tay cứ liên tục mò mẫn khắp cơ thể.

Khoảng vài giây sau, Long nhìn thấy người phụ tìm thấy một mảnh vải lụa màu đen, sau đó đeo lên trên mắt.

Cô ấy bị mù?