Chương 12: Chính thức trở thành nhà huấn luyện
Dưới khói bụi mù mịt giữa sàn thi đấu, những người có mặt trong phòng đều không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.
Duy chỉ thầy Phương bên dưới là có chút kinh ngạc khi dõi theo trận đấu này, không ngờ một người mới chập chững bước chân vào con đường huấn luyện lại có thể hiểu rõ về Pokemon, và cách chiến đấu của chúng.
Chắc hẳn suốt thời gian quan cậu ta đã nghiên cứu rất nhiều về Pokemon, từ tính cách cho đến khả năng riêng biệt của từng loài.
Tuy nói hơi quá, nhưng quả thật không thể không nói Long hiểu rất rõ về Pokemon, giống như những kiến thức liên quan đến bọn chúng ăn sâu vào tâm trí cậu ta, một người như vậy sao bây giờ mới xuất hiện?
Thầy Phương tò mò muốn biết suốt khoảng thời gian qua Long đã làm những gì, là nghiên cứu chuyên sâu về Pokemon, hay làm một chuyện khác, thật sự vẫn còn quá nhiều bí ẩn ở phía sau.
Chậc, không thể nhìn rõ gì cả, ai là người giành chiến thắng cuối cùng?
Bên trên sàn thi đấu, Long thở nhẹ một hơi, tự cảm thấy dằn vặt trong lòng, bản thân mình vẫn còn quá yếu kém!
Khi màn khói bụi biến mất, bóng dáng của hai Pokemon đang đứng đối diện nhau, trông như thể cả hai bất phân thắng bại.
"Lẽ nào hoà rồi?" Thầy Phương chăm chú nhìn lên, liên tục liếc nhìn sang hai Pokemon.
Vài giây sau đó, bóng dáng của Infernape hiện rõ ra bên ngoài, chỉ thấy nó ngã xuống đất, hai mắt xoay tròn, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Trong khi đó, phía đối diện, Blastoise vẫn đứng vững, mặc dù trên người xuất hiện không ít v·ết t·hương, nhưng suy cho cùng thì nó cũng đã chiến thắng trận đấu này.
"Long, học viên Long thất bại rồi? Quả thật có chút đáng tiếc, dẫu vậy thì đối thủ của cậu ta cũng là người dày dặn kinh nghiệm, khó tránh khỏi một trận thua."
Thầy Phương vừa thất vọng, vừa hài lòng với kết quả này, xem như Long không phải dựa vào những mối quan hệ trên cao để bước chân vào học viện, thật sự dựa vào tài năng của mình để đến học viện.
Lúc này, thầy Phương nhìn người của trung tâm mang hai Pokemon ra khỏi sàn đấu, hướng tới phòng y tế, nhanh chóng chữa trị cho chúng, tránh xảy ra vấn đề phát sinh.
Sau đó, thầy lập tức quay lại nhìn về phía Long, trông khuôn mặt cậu ta không có gì là thất vọng, nhưng lại cảm thấy điều đó khó chịu trong con người cậu ta.
Thầy Phương chậm rãi bước tới chỗ Long, cùng lúc đó chú Lương cũng đến trước một bước, và bắt chuyện với anh ta.
"Long, cậu có biết mình mắc sai lầm ở chỗ nào không?" Chú Lương bình tĩnh, không chút kiêng kỵ nào, trực tiếp nói thẳng.
Khuôn mặt của chú Lương vô cùng nghiêm túc, đương nhiên phải có lý do chú ấy mới hỏi thẳng như vậy. Vì trong trận chiến vừa rồi, Long chỉ thể hiện sự liều lĩnh chứ chưa hề đưa ra kế sách vẹn toàn nào cả.
Một chiến lược liều lĩnh, khi đưa Pokemon của mình vào thế nguy hiểm rồi trực tiếp chống chọi với các đòn t·ấn c·ông tầm xa từ phía đối phương.
Hơn nữa, chiến lược này diễn ra xuyên suốt trận đấu, tính đột phá thì chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy Infernape cứ lao vào những luồng nước mạnh mẽ của Blastoise.
Chẳng qua, chú Lương không khó chịu vì sự liều lĩnh của Long khi đưa Pokemon vào thế nguy hiểm, mà là suy nghĩ. Long liên tục suy nghĩ các đối sách, điều đó để lộ quá nhiều sơ hở cho đối thủ khai thác, cũng như đoán được ý định tiếp theo.
Thầy Phương nghe thấy câu hỏi trực tiếp của chú Lương, phần nào đó hiểu rõ ý của chú ấy. Quả thật vấn đề suy nghĩ quá nhiều khiến Long không thể phát huy tối đa sức mạnh của Pokemon. Đặc biệt là khi đang đối đầu với người dày dặn kinh nghiệm, việc suy nghĩ đối sách chỉ làm chậm khả năng t·ấn c·ông lẫn phòng thủ của Pokemon.
Đương nhiên suy nghĩ không phải điều sai, nhưng phải suy nghĩ nhanh, và phản ứng với các vấn đề thật nhanh thì mới hiệu quả, còn chần chừ hay nghĩ không thông sẽ rất khó đạt được điều bản thân mong muốn.
Hai người thầy Phương và chú Lương im lặng nhìn về một hướng, bọn họ muốn nghe câu trả lời từ Long.
Khoảng mười mấy giây sau, Long mới hoàn toàn bình ổn trở lại, lập tức đáp: "Thầy Phương, chú Lương, cháu biết mình sai lầm ở đâu!" Long bình tĩnh nhìn họ, nói tiếp: "Sai lầm chính là suy nghĩ quá nhiều mà không đưa ra được đối sách an toàn trong trận đấu, dẫn đến kết quả không mấy khả quan."
Bọn họ khá kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời từ Long, cậu ta thật sự biết rõ điểm yếu của mình.
Chú Lương cười nhẹ nói: "Nếu cậu đã biết sai lầm của mình thì tốt quá rồi, chuyện còn lại cậu phải tự mình xoá bỏ điểm yếu ấy đi, chỉ như thế mới mạnh lên được."
Chú Lương nghiêm túc nhìn Long, tiếp tục nói: "Mặc dù suy nghĩ quá nhiều là điểm yếu, cũng như sai lầm của cậu trong trận đấu. Tuy nhiên, chú đây không có ý định bảo cậu phải dừng việc suy nghĩ các đối sách. Thay vào đó, cậu nên mường tượng đến cảnh chiến đấu của Pokemon nhanh nhất khả năng có thể. Tức là, cậu phải nhìn được tổng thể trận đấu, từ cách đối phương t·ấn c·ông cho đến cách gài bẫy, phản công, và chiêu thức sẽ hướng tới vị trí nào."
Mường tượng đến cảnh chiến đấu của Pokemon?
Đối với một người mang tâm hồn mười ba tuổi, thân xác mười tám tuổi như Long, thì vấn đề này hơi khó hiểu.
Nhưng không phải Long chưa hiểu hoàn toàn, mà hiểu theo một cách khác, "Nó tương tự như Haki quan sát phải không ạ?"
Chú Lương bỗng phụt cười, sau đó ngẫm nghĩ lại, đồng ý với câu hỏi của Long: "Ừm, có thể hiểu là như vậy, một kiểu quan sát tổng thể, từ hiện tại đến tương lai gần."
Thầy Phương nghe họ nói nãy giờ, bất ngờ lên tiếng: "Những nhà huấn luyện trong tốp đầu thế giới đều dùng cách này để giành chiến thắng. Dĩ nhiên là đối với những nhà huấn luyện yếu hơn mình rất nhiều lần thôi. Khi một trận chiến giữa những nhà huấn luyện đoán được tương lai gần, góc nhìn tổng thể sẽ mất phương hướng. Nghĩa là bọn họ không thể nhìn được tương lai gần hay cách t·ấn c·ông của Pokemon nữa, mà quay về trận đấu của những người bình thường."
Mình biết họ có ý tốt, nhưng nói những điều này với mình chẳng phải quá sớm rồi sao?
Mình còn chưa được tận mắt nhìn thấy những nhà huấn luyện tài ba nhất thế giới thi đấu, thì làm sao hiểu được ý của hai người họ đây?
Nghĩ là thế, nhưng Long vẫn cố ghi nhớ những lời này, thậm chí còn dùng điện thoại ghi chú lại toàn bộ, chắc chắn rất nhanh thôi sẽ cần đến chúng.
"Cảm ơn chú Lương và thầy Phương đã chỉ dạy, cháu thật sự rất biết ơn, nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ ạ." Long vui vẻ cúi người đáp.
Chú Lương bỗng vỗ lên lưng anh vài cái, cười cười nói: "Được rồi, tạm thời nhớ nhiêu đó là được, khi bước chân với giới huấn luyện rồi thì cậu sẽ cảm nhận được những điều mới mẻ, cũng như những thứ cậu chưa từng nghĩ tới, giống việc mường tượng góc nhìn tổng thể. Còn bây giờ thì nhanh chóng theo chú đây xuống dưới xác nhận hồ sơ và nhận giấy chứng nhận nhà huấn luyện!"
Mình, mình chính thức trở thành nhà huấn luyện rồi? Tuyệt quá!
Mới nãy nhìn sắc mặt của chú Lương rất nghiêm trọng, còn tưởng sẽ bị quở trách và không được công nhận là nhà huấn luyện, mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy!
Long vui mừng đến mức nghĩ đây không phải hiện, mà như ở trong mơ, liên tục véo má mình, sờ mó và cảm nhận độ ẩm cơ thể, để chắc chắn trăm phần trăm rằng mình đang sống trong thực tại.
"Đừng lo lắng quá, mọi chuyện đang diễn ra đều là thật, không phải mơ như em nghĩ đâu." Thầy Phương ở bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Đi theo chú Lương và thầy Phương tới phòng chứng nhận, Long vô cùng hồi hợp, bản thân từng mơ ước trở thành nhà huấn luyện như Ash và những người xuất hiện trong phim Pokémon,
Đối với Long mà nói, từng có khoảng thời gian anh mơ hồ về thế giới này, luôn nghĩ rằng sẽ có cách để bước chân vào thế giới giả tưởng, trở thành một phần trong đó.
Nhưng bây giờ thế giới giả tưởng đã trở thành hiện rồi, cảm giác này vô cùng tuyệt vời, khiến cho người ta càng lúc càng phấn khích, muốn trải nghiệm thật nhiều về thế giới mới.
Bước vào trong phòng, bên trong cực kỳ gọn gàng, không chút bụi bẩn nào bám lên bàn ghế, chỉ thấy một thứ đặc biệt đập thẳng vào mắt.
Một cỗ máy!
Chú Lương đi tới bên cạnh cỗ máy kỳ lạ, nhìn Long nói: "Vào trong đi, cậu sẽ biết được đây là mơ hay hiện thực."
Chậm rãi bước về phía trước, tim Long đập lên liên hồi, sau đó anh bước vào trong cỗ máy, trông giống như cỗ máy dùng để h·ành h·ạ người khác bằng điện, liệu mình có bị giật điện khi nó bắt đầu hoạt động?
Long khá căng thẳng, cuối cùng lấy hết can đảm bước vào trong, ban đầu không xảy ra bất cứ chuyện gì, còn được ngồi lên cái ghế êm ái, tương đối thoải mái.
Chú Lương bước sang phải vài bước, vừa gạt cần vừa nói: "Cậu bình tĩnh chút, có hơi tê một chút nhưng sẽ xong ngay thôi."
Huh? T- Tê sao?
Xoẹt!
Chớp mắt một cái, một nguồn điện bất ngờ truyền tải thẳng vào dây thần kinh của Long, khiến cơ thể anh hơi co giật, nhưng không quá đau, giống như bị kiến cắn vậy.
Đồng thời xung quanh anh xuất hiện màn chắn kỳ lạ bao phủ lấy toàn thân, liên tục chạy lên chạy xuống, như thể đang cố quét dữ liệu từ cơ thể anh.
Rất nhanh sau đó, cảm giác tê tê ở thần kinh và toàn thân dừng lại, Long giật mình bật dậy khỏi ghế, liên tục thở dốc.
"Hộc, hộc... Chú Lương, xong rồi đúng không ạ?"
"Ha ha, xong rồi, từ giờ cậu có thể bước vào cánh cổng không gian để thu phục Pokemon! Mỗi một cánh cổng không gian đều được bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi người đều phải đi qua khu vực kiểm tra rồi mới được phép tiến vào. Vì cậu đã chính thức trở thành nhà huấn luyện nên đừng quá lo lắng về chuyện đó, cứ bình tĩnh làm theo những gì người bảo vệ nói thì mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi. " Chú Lương lấy ra một tờ giấy, tiếp tục nói: "Còn đây là giấy chứng nhận nhà huấn luyện, với thứ này cậu sẽ được phép đăng ký tham gia các giải đấu lớn nhỏ trên cả nước, cũng như thế giới. Tuyệt đối đừng làm mất nó, hãy giữ thật kỹ, ngộ nhỡ đến lúc giải đấu diễn ra mà lại lạc mất thì quá trình làm lại giấy chứng nhận có thể phải mất nhiều thời gian vì cần xác minh nhiều vấn đề!"
Long cầm lấy tờ giấy, trông nó rất giống giấy căn cước, bên trên có in hình của nhà huấn luyện, số ID cá nhân, mã QR và một loại mã nào đó rất lạ, mặt sau in hình quả cầu Pokeball có con chip nằm chính giữa.
Cuối cùng thì mình đã chính thức trở thành nhà huấn luyện rồi, ước mơ giành lấy vinh quang nhà huấn luyện, mình nhất định sẽ giành được nó!
Sau khi nhận xong giấy chứng nhận nhà huấn luyện, Long cùng thầy Phương quay về học viện, tiếp tục buổi học vẫn còn đang dang dở.