Sau khi dọn dẹp xong, cảnh báo ở An Long Thành mới được giải trừ. Dân thường lục tục đi ra từ trong công sự phòng ngự, ngắm nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, bọn họ có cảm giác như đã dành được sự sống vào tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong năm ngày đó, toàn bộ phòng nghiên cứu dưới lòng đất của tổ chức Hắc Vũ được Liễu Mộng Vân chỉ huy, phối hợp với lão giáo sư kia di dời hết ra ngoài. Tất cả máy móc thực nghiệm quý giá cùng các khí tài, số liệu báo cáo thực nghiệm đều được vận chuyển lên trên đoàn tàu Nhuyễn Trùng. Đoàn tàu Nhuyễn Trùng đã chạy đến đây hai ngày trước, nhưng lại bị Tô Dương phái người chặn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng thế! Đại Đội Khẩn Cấp bọn họ có quyền chặn dừng đoàn tàu Nhuyễn Trùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại, đoàn tàu Nhuyễn Trùng cũng không phải thật sự chạy theo lộ tuyến nhất định, sẽ không vì một vài sự cố nho nhỏ nào đó mà đánh nhau với ai, huống hồ chuyện tới trễ cũng hết sức bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tổng cộng 400 tù binh đến từ tổ chức Hắc Vũ được mang còng tay xiềng chân toàn bộ, được sắp xếp lên trên từng toa tàu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta mua vé! Đây là vị trí của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Một hành khác lớn tiếng hô. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành viên Tiểu đội số Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14 nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi, chỗ của ngươi tạm thời bị trưng dụng, chúng ta đã bảo trưởng tàu bố trí cho vị trí khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hành khách kia cứ kiên trì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là quyền của ta! Ta đã mua vé rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì xảy ra! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân phát hiện phía trước có ồn ào, liền bước đến chỗ đó, lạnh lùng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan, hắn không muốn đi xuống! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân phất tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kéo đi, không nên trễ nãi thời gian! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng cực kỳ lười nói lý với người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị Ngự Thú sư của Tiểu Đội Khẩn Cấp lập tức kéo hành khách đó xuống toa tàu, hắn còn định giãy dụa, đã bị một đấm đập ngất đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại người cố chấp như thế thật đúng là hiếm thấy, có thể sống đến bây giờ cũng xem như kỳ tích. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu sau khi hắn tỉnh lại còn dám xằng bậy, liền áp giải hắn đến Đại Đội Khẩn Cấp trước, nhốt hắn một tháng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Liễu phó quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ tù binh được bố trí xong, trong mỗi một khoang tàu đều an bài năm vị Ngự Thú sư Hoàng Kim cấp trông giữ. Các loại máy móc quý giá thì được xếp lên trên nóc tàu, ngay cả trưởng tàu cũng phái ra một vài nhân viên tàu trợ giúp Liễu Mộng Vân sắp xếp hàng hóa chuyên chở. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài An Long Thành, trong một nơi hoang dã rộng lớn, Hồ Long nhìn về ngọn núi phía xa, trông hắn như một bức tượng điêu khắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đứng sau lưng hắn, nhìn thư nhận tội trong tay hắn, liền nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thật sự muốn như vậy? Nói không chừng ngươi còn có cơ hội lấy công chuộc tội thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta đã phụ sự tín nhiệm của Mã phó đại đội trưởng, ta không có tư cách nào gặp hắn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồ Long không quay đầu lại, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm đó, sau khi ta thua dưới tay Thân Nham, là Mã phó đại đội trưởng đề cử ta tới An Long Thành đảm nhiệm chức Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có lỗi với Mã đội phó, cũng có lỗi với con gái của mình, có lỗi với những người đã chết trong An Long Thành... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy sống quan trọng hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không giống nhau! ͏ ͏ ͏ ͏
Hồ Long nức nở nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hít một hơi thật sâu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tôn trọng ý nghĩ của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cám ơn ngươi, Tô đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Từng sủng thú Bạch Kim cấp bị Hồ Long triệu hoán ra, cả năm con sủng thú đều vây quanh người Hồ Long. ͏ ͏ ͏ ͏
Thương Vân Chi Ưng đứng trên mặt đất, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt Hồ Long. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đều rời đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hồ Long đứng tại chỗ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Những sủng thú kia đều hiểu quyết định của Hồ Long, lần lượt từng con rời khỏi hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi con Thương Vân Chi Ưng cuối cùng biến mất phía chân trời, Hồ Long móc ra một khẩu súng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô đội trưởng, thay ta nói lời xin lỗi với Mã phó đại đội trưởng... Ta đã phụ sự kỳ vọng của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn đưa nòng súng vào trong miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng súng vang lên, Tô Dương thấy con Thương Vân Chi Ưng kia lại bay trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thu xếp thi thể Hồ Long xong liền nhảy lên Bạo Phong Chi Ưng, bay thẳng tới nhà ga Nhuyễn Trùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện ở An Long Thành xem như đã kết thúc, việc áp giải tù binh tổ chức Hắc Vũ sẽ do hắn tự mình phụ trách, mà Hách Nhân cùng với bốn mươi thành viên của Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14 thì tạm thời ở lại An Long Thành, ổn định lại cục diện An Long Thành, chờ đợi quân bộ cắt cử Thành chủ nhiệm kỳ tiếp theo đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhảy lên trên đoàn tàu Nhuyễn Trùng, chào hỏi với trưởng tàu một tiếng, đoàn tàu Nhuyễn Trùng bắt đầu chạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương là vị khách cuối cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồ Long đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhẹ giọng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ tội tự sát, ta đã mang theo thi thể của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏