- Nói với các ngươi một chuyện, ta dự định ra ngoài tu luyện một thời gian, lúc ta không có mặt ở đây, Liễu Mộng Vân sẽ xử lý công tác của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn về phía Liễu Mộng Vân, Liễu Mộng Vân gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, ngươi đi mau đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hách Nhân cũng gật đầu, dường như không hề để ý việc Tô Dương đi hay ở, Điền Văn thì cười cười, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Không ai giữ Tô Dương lại... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau mười ba ngày, Tô Dương trở lại doanh địa tiểu đội số 14, chỉ trong mười ba ngày, toàn bộ tiểu đội 14 đã thay hình đổi dạng. Hai bên cửa có thủ vệ thi hành nhiệm vụ gác trạm, trước cửa còn có đám Ngự Thú sư ra ra vào vào, Tô Dương biết, những Ngự Thú sư này chính là các thành viên được điều tới từ Tiểu Đội Khẩn Cấp số 13. ͏ ͏ ͏ ͏
Mới vừa đi vào cửa doanh trại, thủ vệ đứng gác lập tức ngăn Tô Dương lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thủ vệ kia cung kính hành lễ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, nơi này là doanh địa của Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14, xin hỏi ngài tìm ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Dựa theo quy định, dù là thành viên của Đại Đội Khẩn Cấp cũng không được tự ý đi loạn ở các Tiểu Đội Khẩn Cấp khác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là Tô đội trưởng của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, phía sau Tô Dương có người lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi, Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị thủ vệ kia lập tức áy náy xin lỗi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, không có việc gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương lúng túng sờ mũi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gần đây ta bận những việc khác, ngươi không biết ta là rất bình thường! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cùng Hách Nhân đi vào doanh địa, Hách Nhân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Công tác hậu cần đã được sắp xếp ổn thỏa, Mã phó đại đội trưởng cũng đã điều bốn mươi vị Ngự Thú sư có kinh nghiệm qua đây, chúng ta đã nhận toàn bộ, cũng an bài thỏa đáng rồi. Cụ thể mọi việc ngươi cứ hỏi Liễu Mộng Vân, cô ấy xử lý công việc rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mọi người cực khổ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Hách Nhân lắc đầu, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn nói khổ cực, phó quan của ngươi vẫn khổ hơn ta nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đi về phía phòng làm việc của mình, hắn nhìn thấy Liễu Mộng Vân. Từ khi trở thành phó quan, phòng làm việc của Liễu Mộng Vân ở ngay bên ngoài phòng làm việc của hắn, giờ cô đang ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chú xem văn kiện, cây bút trong tay không ngừng viết viết vẽ vẽ, biểu tình hét sức nghiêm túc, chân mày cũng nhăn lại, bên cạnh là một chồng văn kiện lớn, còn có một ly trà đã nguội. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn thấy được cái bóng của Chúc Hiểu Sương trên người Liễu Mộng Vân, Đội trưởng Đại Đội Khẩn Cấp không chỉ phụ trách có mỗi chiến đấu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, ngươi đã trở về? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân trực tiếp đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi bận rộn thật! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đi tới bàn công tác của mình, trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, còn đặt một chậu cây nho nhỏ, vừa nhìn là đã biết Liễu Mộng Vân dọn dẹp mỗi ngày, khiến Tô Dương không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngồi còn chưa nóng ghế, Liễu Mộng Vân đã mang ấm trà tới, rót cho hắn một ly. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mọi chuyện xử lý đến đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Giai đoạn bận rộn nhất đã qua, sau khi sắp xếp xong cho số người mới đến, mọi chuyện sẽ dần đi vào quỹ đạo, hắn là sẽ không bận như thế này nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cực khổ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là việc ta nên làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nói câu này, Liễu Mộng Vân không hề có biểu tình gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Thiếu tá, buổi tối tập hợp đội viên, nhân dịp bọn họ đều ở đây thì gặp mặt bọn họ một lần đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đề nghị. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có cần phải thế không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương sợ phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất nhiều người trong bọn họ chỉ biết Hách đội phó chứ không biết ngươi, nếu để bọn họ cảm thấy ngươi thật sự là một cấp trên không quan tâm đến công việc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy gặp mặt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sẽ an bài! ͏ ͏ ͏ ͏
Vào ban đêm, tiếng chuông tập hợp vang lên, toàn bộ thành viên của Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14 đều tập hợp tới quảng trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gõ cửa phòng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, đã xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, thật ra hắn cũng không cảm thấy khẩn trương gì mấy, hắn còn từng gặp qua hàng ngàn hàng vạn hung thú công thành nữa là, sao có thể sợ bốn mươi cấp dưới của mình cơ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân gọi Tô Dương lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, chờ một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân chỉ vào vị trí dưới nách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đổi bộ đồ khác đi, bộ này của ngươi bị rách rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Với lực lượng của Tô Dương, trong lúc chiến đấu làm rách đồ là chuyện không thể bình thường hơn được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vào trong phòng ngủ, lấy một bộ quân phục khác ra thay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ổn rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân quan sát tỉ mỉ một phen, lại đi tới phía sau Tô Dương, giúp hắn chỉnh áo cho thẳng thớm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có thể cảm giác, ngón tay cô có chút lạnh như băng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ổn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏