Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 297: Không Phải Trốn Việc




Kỹ năng Xé Rách có thể đối phó kẻ địch, nhưng thân thể đối phương càng mạnh, Hư Không Du Linh tiêu hao càng lớn, mà kỹ năng Biến Hướng này thì Hư Không Du Linh chỉ hơi vặn vẹo không gian một chút thôi, làm cho quỹ đạo vận động cầu lửa của Hồng Bì Ma Viêm Trư thay đổi, không gian bị vặn vẹo, hiển nhiên nó sẽ chệch hướng. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Dương liền phát hiện, dùng kỹ năng Biến Hướng cho việc phòng ngự có chút “vô địch”, trừ phi sau đó đối phương tiếp tục công kích một đòn dài, lại có được kỹ năng khống chế quỹ tích vận hành, nếu không ngoại trừ đánh xuyên không gian ra, tuyệt đối không thể công kích trúng Hư Không Du Linh! ͏ ͏ ͏ ͏

Giết liên tiếp hai con hung thú Bạch Ngân cấp, Hư Không Du Linh có vẻ hơi suy yếu, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, Tô Dương vẫn để cho Bạo Phong Chi Ưng mang theo nó, tiếp tục giết sạch mấy con Hồng Bì Ma Viêm Trư nhỏ còn sót lại. Tuy số Hồng Bì Ma Viêm Trư đó đã bỏ chạy, nhưng vẫn không thoát nổi ánh mắt của Bạo Phong Chi Ưng. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong quá trình giết chóc, Bạo Phong Chi Ưng chỉ phụ trách điều tra cùng vận chuyển, chưa từng ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Hư Không Du Linh thành công tiêu diệt gia tộc Hồng Bì Ma Viêm Trư, nhiệm vụ hoàn thành!” ͏ ͏ ͏ ͏

- Chậc chậc, thật đúng là một hồi thảm án diệt môn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy âm thanh của Hệ thống, Tô Dương nhìn mười ba bộ thi thể được sắp xếp chỉnh tề trước mặt, nhịn không được cảm thán nói. ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Thiên phú Không Gian Cảm Ứng Hi hữu cấp của sủng thú Hư Không Du Linh của ngươi đạt được tăng cấp, tăng lên thành Không Gian Cảm Ứng Tuyệt thế cấp!” ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên phú Không Gian Cảm Ứng Tuyệt thế cấp, Tô Dương rất hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên phú Không Gian Cảm Ứng càng mạnh, phạm vi không gian mà Hư Không Du Linh có thể thao túng cũng càng lớn, năng lực thao túng không gian sẽ mạnh hơn, mà năng lực định vị không gian cũng tiến bộ rõ rệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu sau này Hư Không Du Linh thật sự có thể trưởng thành đến mức mở ra được Truyền Tống Môn, năng lực định vị không gian sẽ vô cùng quan trọng, bằng không, vượt qua Truyền Tống Môn lại phát hiện chạy sai phương hướng rồi... Lúc đó khá là xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không lâu lắm, Bạo Phong Chi Ưng báo cáo, có tiểu đội Ngự Thú sư đang tiến về phía này, Tô Dương liền trực tiếp nhảy lên trên Bạo Phong Chi Ưng bỏ chạy, vì hắn sợ phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏

Thời điểmtô Dương trở lại Tiểu Đội Khẩn Cấp, đã là giờ ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, không đúng, Tô đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đội trưởng? ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Có người nói đùa: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đội trưởng là tới ăn cơm chùa sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Câu hỏi này làm cho Tô Dương có chút lúng túng, bởi vì nói một cách nghiêm túc, hắn đã không còn là người của Tiểu đội số 7. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng thật may, da mặt hắn đủ dày, hắn cũng không phải người không chịu được lời đùa giỡn, nên không hề quan tâm gì nhiều. Hắn tiến tới bàn ăn, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Chúc Hiểu Sương. ͏ ͏ ͏ ͏

Bình thường Chúc Hiểu Sương ở Tiểu đội số 7 rất là uy nghiêm, mà bình thường các thành viên tiểu đội lúc ăn cơm cũng tránh nàng, nếu ngồi chung với nàng, bọn họ sẽ hoàn toàn im lặng! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương trêu đùa: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tới ăn cơm chùa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhà ăn bên kia vẫn chưa hoạt động, chỉ có thể tới đây ăn tạm mấy bữa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao không thấy Liễu Mộng Vân? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể cô ấy vẫn đang bận rộn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cấp trên trốn việc? ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương lập tức chỉ ra chân tướng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải, ta đang bồi dưỡng một con sủng thú, muốn tận lực nâng cao cấp bậc của nó, cả thực lực của bản thân ta nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói rất nghiêm túc, lại giải thích tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tăng cường thực lực của ta chính là tăng cường sức chiến đấu tổng thể của Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14, vậy thì sao có thể nói ta là cấp trên trốn việc được? Đây là mỗi người một công việc khác nhau! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói xong đạo lý này, ngay cả hắn cũng tin! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương chỉ liếc mắt nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Cơm nước xong, Tô Dương tiếp tục vô liêm sỉ gọi đầu bếp chuẩn bị cho hắn ba phần cơm nước đóng gói mang đi, hắn mang theo cái túi nặng trịch, bình tĩnh rời khỏi nhà ăn của Tiểu đội số 7. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đi tới doanh địa Tiểu đội 14, tìm được ba người kia trong phòng làm việc, trên mặt bàn trong phòng bày đủ loại văn kiện, hình như bọn họ đang thảo luận gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nào, đều đói cả rồi, ăn cơm trước đã! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏

Ba người cảm ơn một tiếng xong, liền bưng hộp cơm lên ăn. Hách Nhân và Điền Văn ăn như sói đói, hiển nhiên là thực sự đói bụng, Liễu Mộng Vân thì tốc độ ăn cơm rất nhanh, nhưng vẫn có một loại ưu nhã thong dong không nói thành lời. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn, một chồng hồ sơ tư liệu, chắc là đang tuyển người, Tô Dương không thèm để ý vấn đề nhân sự hậu cần này, vì trong Tiểu Đội Khẩn Cấp, Ngự Thú sư mới là căn bản, chỉ cần Ngự Thú sư cấp dưới nghe lời hắn là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏