Về sau, khi Nam Dư Thành chú ý tới vụ việc thì đã là ngày thứ mười Vu Tú Tuệ mất tích, đã quá muộn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi tới nhà Vu Tú Tuệ, Tô Dương gặp được cha mẹ và đệ đệ của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trạng thái của bọn họ không được ổn cho lắm, vành mắt đỏ hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảnh quan, các ngươi tìm được Tú Tuệ rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn chưa! ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt của cha mẹ và đệ đệ Vu Tú Tuệ tràn ngập vẻ thất vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn ta đi xem phòng của Vu Tú Tuệ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Mẹ của Vu Tú Tuệ dẫn Tô Dương đi đến phòng ngủ của Vu Tú Tuệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Căn phòng ngủ rất mộc mạc, trên bàn sách đặt mấy quyển kế toán thường dùng, xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề. ͏ ͏ ͏ ͏
Lọ hoa bên cạnh còn cắm một bó hoa Ánh Nguyệt đã khô héo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bỗng chốc vô số mùi hương tràn ngập đầu óc của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn thoáng qua mẹ của Vu Tú Tuệ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là Ngự Thú sư, vô cùng mẫn cảm đối với các loại mùi hương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ngửi mùi trên gối, chăn và cả quần áo của Vu Tú Tuệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Có Tô Dương nhắc nhở, mẹ của Vu Tú Tuệ cảm thấy không sao hết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện của con gái ta xin nhờ vào cảnh quan! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức! ͏ ͏ ͏ ͏
Mười bảy ngày, Tô Dương cũng không dám bảo đảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó đến nhà máy mà Vu Tú Tuệ làm việc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên camera giám sát hiển thị rằng cùng ngày hôm đó Vu Tú Tuệ đã rời nhà máy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Khắc khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi nói xem, đội trưởng có thể tìm được người không? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, sở trường của đội trưởng chính là truy lùng dấu vết dựa theo mùi hương? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng thế, ta nhớ hình như được bình chọn là hạng nhất, là người có trình độ cao nhất ở khắp Tây Nam bộ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chỉ bật cười khi nghe thấy bọn họ nói vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi tiến vào tiểu đội đánh giá khẩn cấp, đúng là năng lực truy lùng bằng khứu giác của hắn được xếp thứ nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đó thiên phú khứu giác của Đại Địa Bạo Hùng cũng chỉ đang ở cấp bậc hiếm thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bây giờ, thiên phú khứu giác của Đại Địa Bạo Hùng đã là Tuyệt thế cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Năng lực truy lùng bằng khứu giác của hắn trong toàn bộ Liên Bang Vân quốc tuyệt đối là đứng thứ nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ cần thuận gió, cách xa hàng nghìn mét, hắn đều có thể ngửi được mùi hương tới ngày tới của phái nữ... ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng trước cửa nhà máy, Tô Dương hít ngửi vài cái, mấy chục nghìn loại mùi hương đồng thời dũng mãnh bắn vào đại não của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cố gắng phân biệt mùi hương riêng của Vu Tú Tuệ trong hàng chục nghìn loại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng tại chỗ hai phút, hắn từ từ mở mắt, bước chân kiên định trực tiếp quẹo trái. ͏ ͏ ͏ ͏
Mùi hương, thoang thoảng, bị vô số mùi hương nồng nặc khác bao trùm! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác của Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn thành viên của tiểu đội khẩn cấp và Giang Long lập tức đuổi theo phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi hơn mười phút thì tới một ngã tư đường, Tô Dương dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Mùi hương mà Vu Tú Tuệ lưu lại nơi này hơi nồng nặc. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi thẳng chính là nhà của Vu Tú Tuệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc đó nàng lại lựa chọn quẹo phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng theo hướng bên phải, hai bên đường phố kiến trúc cổ xưa hiện lên vô cùng xinh đẹp, đi qua một cánh cổng vòm, đám người Tô Dương tiến vào khu Trung Thành của Nam Dư Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại đi thêm mười phút, Tô Dương đi tới một khu chung cư. ͏ ͏ ͏ ͏
Thong dong tản bộ đi qua khu chung cư thì Tô Dương dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn xoay người hỏi Giang Long: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi chúng ta đi qua khu chung cư sáu tầng, nơi đó thường là những thành phần nào ở? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa phần là người nhà của quân nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật con mẹ nó biết cách lẩn trốn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý của Tô Thiếu tá là bọn họ đang trốn ở đó? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chí ít là khi đó Vu Tú Tuệ đang ở nơi đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn thoáng qua bồn hoa bên cạnh, vung tay lên, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa rơi vào trong bồn hoa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giám sát toàn bộ lòng đất có phạm vi gần đây, không được phép để một kẻ nào lọt mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa chậm rãi thâm nhập vào trong bùn đất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giang phó quan, ngươi đi thông báo cho Chung thành chủ để hắn phái người tới đây! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Mười phút sau, Chung Duệ Lập chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra nơi này cách quân bộ của Nam Dư Thành không xa chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thiếu tá, ngươi xác định người của Thú Thần Giáo đang ở trong khu chung cư kia? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ xác định trước đây Vu Tú Tuệ có đi vào tòa chung cư đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cường điệu lần nữa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không tiện tới gần, hơn nữa trong khu chung cư này tập chung chủ yếu là người nhà của phía quân đội các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Duệ Lập gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cao thành chủ sắp tới rồi, lần này sẽ do hắn tự mình ra tay! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cao Viễn là Bạch Kim cấp Ngự Thú sư, có hắn ra tay, đương nhiên sẽ nắm chắc. ͏ ͏ ͏ ͏